Anh Hoắc, Không Hẹn Gặp Lại!

Chương 1




Ba năm trước hai nhà Giang Hoắc tổ chức đám hỏi, vốn là hôn lễ của Giang Mạn Di và Hoắc Cảnh Thâm.

Nhưng Giang Mạn Di lại mất tích vào buổi sáng hôm đó, vì thế cha đã cầu xin cô giả mạo Giang Mạn Di tiến hành hôn lễ, đến nay cô vẫn nhớ rõ, sau khi Hoắc Cảnh Thâm vén khăn trùm đầu lên, khuôn mặt trở nên lạnh lùng.

Có lẽ là vì lo lắng cho đại cục nên Hoắc Cảnh Thâm vẫn cùng cô hoàn thành quy trình hôn lễ.

Biết Giang gia tính kế anh nên cô tự biết xấu hổ, sau khi hôn lễ kết thúc liền thay quần áo của mình rời đi, cô nhớ rõ đã vào một khách sạn nghỉ ngơi.

Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, lại thấy mình đang cùng anh nằm trên giường cưới.

Sau khi tỉnh lại Hoắc Cảnh Thâm giận tím mặt, anh nhận định tất cả đều là âm mưu của cô, cũng là cô muốn leo lên vinh hoa phú quý nên ích kỷ hại chị gái.

Từ đó về sau cô không còn tên.

Không chỉ có như thế, Hoắc Cảnh Thâm còn hủy việc học tập của cô, ép cô dùng cái tên Giang Mạn Di tiến giới giải trí lăn lộn, đơn giản vì Giang Mạn Di đã từng mơ ước trở thành ảnh hậu.

Cô yêu Hoắc Cảnh Thâm, nhưng anh lại không coi cô là con người.

Hai giờ đêm, gió lạnh bên ngoài phòng gào thét.

Bánh sinh nhật trên bàn ăn đã nguội lạnh từ lâu.

Giang Khả Tâm đặc biệt đẩy thông báo một ngày chờ ở nhà, nhưng lại không đợi được người sắp đến sinh nhật.

Vuốt ve chiếc nhẫn kim cương lạnh như băng trên tay, trong lòng chua xót nói không nên lời.

Ngoài phòng truyền đến tiếng ô tô chạy vào, là Hoắc Cảnh Thâm đã trở lại, Giang Khả Tâm vội vàng sửa sang lại tóc của mình, có chút khẩn trương đi mở cửa nghênh đón.

Cô vừa đi tới cửa thì "Ầm" một cái, Hoắc Cảnh Thâm toàn thân mùi rượu đẩy cửa vào.

Gió lạnh từ ngoài phòng lọt vào, bên trong xen lẫn mùi nước hoa ngọt ngào, nụ cười của Giang Khả Tâm cứng đờ, bàn tay đỡ cánh tay anh không nhịn được dùng sức.

Tối nay anh đi đâu?

Câu trả lời không cần nói cũng biết.

Nhưng cô không thể biểu hiện ra chút tức giận nào, nếu chọc giận Hoắc Cảnh Thâm, cô chính là tội nhân phá hỏng mối quan hệ hợp tác giữa hai nhà.

Chịu đựng sự chua xót, Giang Khả Tâm đỡ người đàn ông vào phòng ngủ, cô giúp anh cởi áo khoác, giày, đang khom lưng kéo chăn lại bị Hoắc Cảnh Thâm kéo xuống.

Hiến khi anh dịu dàng ôm cô như vậy, giọng nói đầy cưng chiều: “Nói, em là ai?”

Giang Khả trong nháy mắt si mê, vô thức trả lời: “Giang Khả…”

Tay bên hông đột nhiên siết chặt, Giang Khả Tâm ngẩng đầu nhìn, cô lại rơi xuống một hầm băng vô tận.

Trong con ngươi thâm thúy của anh không có chút độ ấm nào, chỉ có thù hận thấm vào tận xương tủy.

Giang Khả Tâm cuối cùng cũng nói ra đáp án anh muốn: “Giang Mạn Di... Tôi là Giang Mạn Di.”

Giọng nói trong vắt như nước hồ thu của cô, vừa nhẹ vừa vỡ.

Nước mắt rơi ở trên mu bàn tay của anh, anh lạnh lùng kéo chăn ra, trào phúng nói: “Giả bộ đáng thương cái gì, không phải ba năm trước cô tự mình cầu tới sao?”

Trái tim cô như bị cắt thành từng mảnh.

Giang Khả Tâm cắn chặt môi, không khóc nữa.

Một đêm, chỉ có hoang vu lạnh lẽo.

Mười giờ sáng ngày hôm sau, Giang Khả Tâm bị người đại diện thúc giục chạy tới điện ảnh buổi họp báo: “Sao vành mắt thâm quầng như vậy? Tối hôm qua không phải tôi bảo cô nghỉ ngơi cho tốt à, hôm nay đối thủ một mất một còn Viên Thiến Thiến cũng ở đây, cô lại muốn bị cô ta lấn áp sao?”

Giang Khả Tâm nuốt cay đắng, không nhắc tới chuyện đêm qua không ngủ, chỉ nói: “Thật có lỗi với chị Lưu, sau này em sẽ chú ý.”

“Được rồi, đợi lát nữa xuống xe đừng có vẻ mặt đau khổ, cười ngọt ngào một chút, lần này họp báo liên quan đến vai nữ chính của phim điện ảnh kế tiếp, người ta muốn nữ chính thanh thuần ngọt ngào, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì Viên Thiến Thiến nhất định không đấu lại cô đâu, nữ nhân kia từ trước đến nay đều lẳng lơ thích chơi xấu, cô chú ý một chút!”

“Tôi sẽ cẩn thận.”

Giang Khả Tâm lấy lại tinh thần đi qua thảm đỏ, mỉm cười ứng phó với ánh đèn flash bốn phương tám hướng, ký tên lên màn ảnh, cô đang muốn rời đi bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh có người gào thét một tiếng - -