Ảnh Hậu Xuyên Không, Vương Phi Thật Uy Vũ

Chương 28: Hiểu Lầm Hôn Mê Bất Tỉnh





Buổi tối.

Cuối cùng thì Hồ Điệp cũng có dấu hiệu tỉnh lại.

Tỉnh rồi...Lâm đại phu, hình như tiểu Điệp tỉnh rồi.

Dung Tử Âm và Hồ Bác mừng rỡ gọi đại phu.

.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Hồ Điệp mở mắt nằm trên giường.

Lâm đại phu túc trực bên cạnh cũng vội vàng đi đến xem tình hình, ông bắt mạch lại cho Hồ Điệp.

Chúc mừng tướng quân, chúc mừng phu nhân, bệnh tình đã có khởi sắc lớn, Hồ tiểu thư đã qua cửa tử rồi.

Lâm đại phu chắc nịnh mà phán, lúc mới đầu ông còn nghi ngờ, nhưng đến giờ này thì mọi chuyện đã được sáng tỏ.

Lúc này Sở Bắc Dực cũng đến để xem người đã tỉnh chưa.

Thật sao, vậy thì tốt quá rồi, mau thưởng cho Lâm đại phu.

Hồ Bác nói
Tướng quân, Vô Công Bất Thụ Lộc, tại hạ chỉ là người giúp đỡ bước sau thôi, không dám nhận công về mình.


Lâm đại phu thận trọng giải thích.

Đại phu nói vậy là có ý gì?
Dung Tử Âm ngồi cạnh giường của Hồ Điệp nghi hoặc hỏi.

Ban đầu khi Hồ tiểu thư thổ huyết, thảo dân đã có xem qua, chỉ vì tài học không tới đâu nên mới không phát hiện ra, máu mà Hồ tiểu thư nôn ra chính là máu đờm đã tích tụ từ lâu, có thể là do chịu nhiều áp lực và mệt mỏi, vì lẽ đó khiến khí huyết không lưu thông, khắp người ngứa ngáy cũng là do di chứng của bệnh.

Nghĩ lại thì, vương phi mới chính là người cứu mạng của Hồ tiểu thư đây, nếu vương phi không dùng kế ép Hồ tiểu thư tự mình nôn ra máu bầm thì có lẽ sẽ khó mà giữ được mạng, y thuật của vương phi có thể còn cao minh hơn cả tại hạ nữa đấy.

Chuyện này...! Hồ Bác như không tin.

Nghe Lâm đại phu nói xong thì ai nấy cũng đều bất ngờ đến khó chấp nhận, Lâm đại phu đã là danh y nổi tiếng khắp mấy thành tây bắc, vương phi vậy mà lại...!
Hồ Điệp nằm trên giường nghe đến đây thì cơn giận đối với Hàn Lam Nguyệt cũng dần hạ xuống, vương phi đó thật sự đã cứu cô sao, quả thật bây giờ khắp người không còn ngứa nữa, tinh thần cũng trở nên sảng khoái hơn.

Nhớ lại lúc vương phi bất ngờ nắm lấy tay mình, thì ra đó là lúc vương phi đang xem bệnh cho cô, như vậy cũng quá tài tình đi, vừa chạm nhẹ qua đã biết được cô bệnh gì, trong khi đó cô đã mời rất nhiều danh y nổi tiếng về chẩn trị mà vẫn không khỏi.

ác cảm của Hồ Điệp với vương phi bây giờ đã triệt để tan biến, còn có thêm chút ngưỡng mộ nữa.

Dung Tử Âm nhìn người quả không sai mà, trong lòng đang vui mừng thì cô chợt nhớ lại, vương phi đã bị vương gia và mọi người hiểu lầm nên đã bị nhốt vào ngục.

Tướng công, vương phi....!
Dung Tử Âm quay lên nhìn Hồ Bác, ngay lập tức hắn hiểu ra vấn đề, Hồ Bác muốn quay sang muốn hỏi ý cửu vương gia xin ngài trả tự do cho vương phi, nhưng nhìn quanh cũng chẳng thấy Sở Bắc Dực đâu.

Hồ Bác cùng Dung Tử Âm và Lâm đại phu chạy đến nhà ngục.


Sở Bắc Dực lúc nãy khi vừa nghe Lâm đại phu giải thích mọi việc thì hắn đã không màng đến những người khác mà đi đến nơi giam giữ Hàn Lam Nguyệt.

Buổi tối ở nhà ngục không một chút ánh sáng, âm u lạnh lẽo đến đáng sợ.

Tiểu Nhu vẫn đứng bên ngoài van nài người gác công để cho cô vào thăm vương phi, nhưng kết quả vẫn như vậy, họ vẫn nhất quyết không cho cô vào.

Trong ngục, hình ảnh một chủ một tớ đang ngồi co ro ở một góc tường, Hàn Lam Nguyệt đã rơi vào hôn mê, cả người cô trở nên lạnh ngắt khiến cho Tiểu Lan hoảng sợ, cô bé ngồi bên cạnh liên tục dùng thân mình để ủ ấm cho Hàn Lam Nguyệt, miệng thì không ngừng gọi hai tiếng,, vương phi,, Vương phi người đừng ngủ nữa...người phải cố gắng lên
Bất luận là trước hay sau khi thay đổi, vương phi đều đối xử rất tốt với cô và Tiểu Nhu, là người thân nhất trên đời này của cô.

Khi nhìn thấy chủ tử rơi vào tình cảnh như vậy kêu cô làm sao mà không đau lòng cho được, nước mắt cứ như vậy mà lầm lũi rơi xuống, ướt hết một khoảng áo của Hàn Lam Nguyệt.1
Bỗng,, Cạnh,,một tiếng, cánh cửa nha lao được mở ra, Tiểu Lan ngước mặt lên nhìn, Sở Bắc Dực đang đứng đó cùng Tiêu Tấn, Tiểu Nhu cũng thừa cơ mà chạy vào bên trong, lúc này Tiểu Lan vỡ oà lên đầy nấc nghẹn bò đến dưới chân Sở Bắc Dực mà cầu xin.

Vương gia, xin người mau cứu vương phi đi, vương phi đang rất nguy kịch rồi...hức
Tiểu Lan bạo gan níu lấy vạt y phục của Sở Bắc Dực mặc kệ cho việc bản thân có thể bị hắn đá văng bất cứ lúc nào.

Sở Bắc Dực không nói gì mà biểu cảm trên mặc càng lúc càng khó coi, hắn dùng chân hất Tiểu Lan qua một bên rồi mạnh dạng bước tới chỗ của Hàn Lam Nguyệt đang hôn mê bất tỉnh.

Vương Gia, xin đừng làm hại đến vương phi..

Tiểu Lan nhìn thấy thái độ hắn hung tàn như vậy thì rất hoảng sợ, sợ vương gia muốn làm gì tổn thương đến vương phi.

Cô vội bò đến muốn bảo vệ cho Hàn Lam Nguyệt, Tiểu Nhu cũng dang tay ra chắn trước người cô, vừa khóc vừa cầu xin.


Hồ Bác, Dung Tử Âm và Lâm đại phu lúc này cũng vào đến nhà lao.

Sở Bắc Dực đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống nữ tử đang nằm im lìm dưới đống rơm.

Đến xem nàng ta thế nào rồi!
Lời nói của Sở Bắc Dực lạnh lùng đến thấu tâm can.

Lâm đại phu nhanh chóng đi đến kiểm tra cho Hàn Lam Nguyệt.

Thế nào rồi? Dung thị lo lắng hỏi.

Vương Gia, vương phi đang bị bệnh phong hàn, vì không được chữa trị đàng hoàng cộng thêm việc nằm lại nơi này, hơi đất ẩm lạnh ngấm vào người nên bệnh đã chuyển nặng hơn rồi
Lâm đại phu sốt ruột nói với Sở Bắc Dực.

Nghe đại phu nói, Sở Bắc Dực khom người đưa tay ra sờ vào khuôn mặt đã trắng bệt của Hàn Lam Nguyệt, chợt hắn trở nên hoảng hốt mà nhìn cô, rồi hắn bế thốc cô lên vội chạy ra khỏi nhà lao.

Tất cả mọi người cũng chạy theo, về đến phòng của cô, Sở Bắc Dực để cô nằm lên giường, hai nha hoàn Tiểu Lan và Tiểu Nhu cũng vội chạy đến xem vương phi.

Lâm đại phu theo lệnh mà phân phó người đi sắc thuốc cho vương phi.

Các ngươi chăm sóc chủ tử như vậy sao?
Sở Bắc Dực liếc mắt nhìn hai nha hoàn thân cận của Hàn Lam Nguyệt.

Bẩm vương gia, không phải là chúng nô tỳ tắc trách mà là không có thuốc ạ
Tiểu Lan giải thích.

Chỉ là bệnh phong hàn, làm sao lại không có thuốc được?
Lâm đại phu đứng bên cạnh lên tiếng, tuy dược liệu nơi này khang hiếm nhưng thuốc chữa bệnh thông thường vẫn có để dùng.


Nô tỳ nói là thật ạ, từ khi vương phi cảm thấy sức khỏe mình không tốt thì đã sai nô tỳ đi bốc thuốc, nhưng tìm khắp mọi nơi cũng chỉ có được một than thuốc, sức khỏe của vương phi vì vậy mà trì trệ đến bây giờ, đây là toa thuốc mà vương phi đã tự kê ạ
Nói rồi Tiểu Lan lấy ra toa thuốc mà Hàn Lam Nguyệt đã sai cô đi bốc đưa cho Lâm đại phu xem.

Ông nheo mắt xem qua một lúc thì mới tá hoả.

Đây...đây là đơn thuốc dùng để giải độc!
Lâm đại phu thốt lên.

Cái gì, vương phi trúng độc, làm sao lại như vậy
Dung Tử Âm kinh ngạc đưa tay che miệng, chẳng lẽ có người muốn ám sát vương phi?.

Sở Bắc Dực nghe đến cô bị trúng thì trong thâm tâm như thót lên một cái, vì sao lại trúng độc? là có người hại nàng! Hắn giật lấy đơn thuốc trên tay Lâm đại phu nhìn qua một lượt, mặc dù không hiểu gì nhưng hắn lại cứ nhìn đâm đâm vào mãnh giấy.

Những dược liệu này ông có không?
Sở Bắc Dực nghiêm nghị hỏi.

Bẩm vương gia, mấy vị thuốc này ở đây quả thật rất hiếm...e là không có!
Lâm đại phu e ngại mà trả lời.

Cô bị trúng độc mà bây giờ lại không có thuốc.

Sở Bắc Dực không hiểu sao trong lòng lại bắt đầu nóng như lửa đốt, hắn không muốn nhìn cô cứ nằm im bất động như vậy.

Các ngươi ra ngoài hết cho ta
Sở Bắc Dực sắc mặt tối sầm lại, hắn ra lệnh cho mọi người tránh đi.

Mọi người nghe vậy thì cũng lập tức đi ra ngoài, còn Tiểu Lan và Tiểu Nhu vì lo lắng cho Hàn Lam Nguyệt mà không muốn đi, Dung Tử Âm thấy vậy thì vội kéo hai cô ra ngoài trước khi vương gia bạo phát..