Edit + beta: Linxu
Bản điện ảnh bộ phim thần thoại cổ trang 《Phong Thần》 cuối cùng cũng được công chiếu.
Do đạo diễn danh tiếng Tạ Tông chế tác, có lực hút mạnh mẽ từ ảnh đế Giang Giai Hành, cộng thêm hiệu quả chế tác chuyên môn hoàn mỹ, ngày đầu công chiếu doanh thu từ phòng vẽ đã được hơn tám mươi triệu, hơn nữa những ngày sau lại càng thu hút hơn, doanh thu phòng vé tăng nhanh liên tục, ước tính bảo thủ nhất cũng có thể tăng thêm bảy tám triệu, giới điện ảnh đặt triển vọng rất cao vào nó.
Mà khiến người xem xuýt xoa không ngớt lại là nhân vật nữ xuất sắc nhất phim —— hồ yêu Tô Đắc Kỷ!
Phần diễn của Ấp Khương bị cắt giảm cực lớn, sự hiện diện trong phim kém đi rất nhiều, thêm nữa kỹ thuật diễn của Đỗ Vũ lại không chút tiến bộ, dù có nể mặt Ảnh hậu Đỗ Tình hồi trước hơn nữa thì người ta cũng chỉ có thể phê phán nhẹ nhàng chút, chứ chẳng ai đủ sức mở miệng khen ngợi trắng trợn trái lương tâm cho được.
Còn Lê Thu xuất hiện trên màn ảnh với tư cách là một diễn viên mới lần đầu tham diễn điện ảnh, biểu hiện trong bộ phim này quả thật rất đáng chú ý, khiến khán giả xem phim sáng cả mắt nhìn.
Trong 《Phong Thần》, Tô Đắc Kỷ được định vị không chỉ là một cửu vĩ hồ hại nước hại dân, mà còn là một nhân vật có máu thịt có cảm xúc, là một mắc xích quan trọng cốt truyện. Là yêu tinh được Nữ Oa nương nương tuyên triệu, nàng ấy không có quyền lựa chọn, đem lòng yêu thương Trụ Vương, cuối cùng lại gián tiếp hại chết người mình yêu, nàng đau lòng bất lực, cuối cùng bị Khương Tử Nha xử tử, không ai có thể cứu nàng, trong mắt nàng là sự tuyệt vọng và lên án với lẽ trời với thế gian.
Khi người xem trong rạp nhìn tới cảnh máu tươi nhuộm đỏ tà áo trắng tinh khôi của Đắc Kỷ, trái tim ai nấy đều như bị tảng đá lớn mạnh mẽ đập vào, không khỏi sinh lòng đau thương.
Đắc Kỷ nào có làm gì sai, nàng mê hoặc Trụ Vương là tuân theo lệnh của Nữ Oa, đến khi nàng hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ thì lại phải rơi vào kết cục hồn bay phách tán.
Thiên Đạo thật quá bất công!
Netizen cũng sôi nổi nghị luận kịch tình của 《Phong Thần》.
“Giang Ảnh Đế cool quá đi ^0^!”
“Võ vương thật sự rất đẹp trai, nhưng sao lại lấy bà vợ tệ hại như vậy chứ!”
“Có chết tôi cũng không tin được một người tiên phong đạo cốt như Khương Tử Nha lại sinh ra một kẻ như kia, thật như sinh ra là để đeo lên đầu cái mũ xanh biếc xanh!
“Chênh lệch giữa Đỗ Vũ và Đỗ Tình thật sự quá lớn, là hai chị em nhưng thật khác xa, cách nhau một trời một vực luôn!”
“Chu Kha diễn vai Trụ Vương rất được!”
“Lê Thu tuyệt quá!”
“Lần đầu tiên đóng phim điện ảnh mà có thể diễn xuất thần như vậy! Tôi gục mất rồi!”
“Ánh mắt rất câu hồn, kỹ thuật diễn thực sự quá lóa mắt người xem!”
“Rõ ràng là lỗi của Nữ Oa đấy thôi, chợt cảm thấy Đắc Kỷ thật đáng thương!”
“Đắc Kỷ thật đẹp đó, khó trách Trụ Vương yêu cô ấy tới vậy!”
“Thật tôi chỉ muốn để Đắc Kỷ tiếp tục sống, cho cô ấy và Trụ Vương một hạnh phúc mỹ mãn!”
“Đắc Kỷ, đẹp quá đẹp! Đừng chết thế chứ!”
“Giờ tôi mới thật hiểu được ý nghĩa thực sự sau cụm từ hồng nhan họa thủy này!”
“Thật lòng mà nói diễn xuất của Lê Thu quá quá quá tốt, vốn khi xem cô ấy diễn Phương Khuynh tôi không nghĩ cô ấy lại giỏi như vậy!”
Thông qua bộ phim này Lê Thu thật sự đã thành một cái tên hot, lượng người hâm mộ điên cuồng tăng lên, cô hoàn toàn nổi tiếng.
Đối mặt với cục diện này người mất hứng nhất là Đỗ Vũ.
“Cái quỷ gì vậy hả! Tôi mới là nữ chính đấy!”
Lúc Đỗ Vũ xem bình luận trên mạng xong cô nàng như muốn phát điên.
Tạ Tông xóa bỏ hầu hết phần diễn của cô, mà Lê Thu vốn diễn vai nữ thứ chính lại có thể có được nhiều đất diễn như vậy.
Cô sắp tức điên mất rồi!
“Em bình tĩnh chút đi!” Phương Thành quả thực vô kế khả thi với chứng cuồng loạn kiểu này của Đỗ Vũ.
“Anh bảo tôi bình tĩnh thế nào được hả?” Vất vả lắm mới xin Nam Thần cho cô diễn vai chính được, vốn định một lần vùng lên, không nghĩ tới nửa đường lại lòi ra một người là Lê Thu, cướp hết hào quang nổi bật của cô!
“Giờ em có sốt ruột cũng chẳng được gì, khả năng diễn xuất của em không tốt thì còn trách gì được!” Phương Thành cũng cau mày, bản thân không có thực lực thì trách ai cho vừa.
“Anh đang trách tôi đó hả!”
“Từ đầu tôi đã không đồng ý khi em muốn đóng phim của Tạ Tông, Tạ Tông vốn đã không thích gì em, em còn vội vã chạy tới!” Phương Thành nói, hơn nữa Tạ Tông là người chú trọng tới khả năng diễn xuất của diễn viên như vậy nào có chuyện sẽ để người khác hủy đi tác phẩm của anh ta cho được chứ. Nhưng cái anh không nghĩ tới là Tạ Tông lại có thể ngoan độc tới mức đó, cứ thế liều lĩnh biến vai nữ chính thành một kẻ qua đường, nữ thứ chính lại biến thành nữ chính!
“...” Đỗ Vũ cắn chặt môi dưới, mặt mày xanh lét.
Mà Lê Thu bên này quả thật tràn ngập niềm vui.
“Thật tốt quá, Lê Thu, lần này em thật sự nổi tiếng rồi!” Trịnh Hải vui mừng hớn hở cứ như anh ta vừa trúng xổ số năm trăm ngàn vậy, trước kia anh ta hoàn toàn không nghĩ rằng Lê Thu có thể làm việc tốt như thế, một đường thuận lợi tới giờ. Biết đâu chừng Lê Thu chính là Ảnh hậu kế tiếp! Quá tuyệt vời! Đến lúc đó anh cũng sẽ được ăn theo nước lên thì thuyền lên ahaha!
“Ừ.” Lê Thu bình tĩnh đối diện với tình hình trước mắt, có gì mà kiếp trước cô chưa từng gặp qua, giờ chỉ là phòng vé cao hơn chút thôi, kịch vui còn ở sau nữa.
Vừa rồi Tạ Tông gọi điện thoại cho cô báo 《Phong Thần 》 được đề cử vào giải thưởng Tinh Vũ năm nay, dù nó không phải giải thưởng có uy tín số một giới điện ảnh, nhưng lực ảnh hưởng vẫn rất mạnh. 《Phong Thần 》 được đề cử trao giải biên kịch xuất sắc nhất, hiệu ứng chuyên môn tốt nhất, nhạc phim hay nhất, giải đạo diễn xuất sắc nhất vân vân, còn cá nhân Lê Thu được đề cử trao giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất và diễn viên mới xuất sắc nhất.
Nếu không có gì mờ ám, Lê Thu rất tự tin mình sẽ nhận được giải diễn viên mới xuất sắc nhất. Nhưng lại không mấy hy vọng vào giải nữ phụ xuất sắc nhất, bởi vì có có rất nhiều nghệ sĩ có thực lực có danh tiếng lâu năm tham dự vào giải thưởng này, với một “diễn viên mới” như cô mà nói, có thể được giải diễn viên mới xuất sắc nhất đã kết quả tốt nhất rồi.
“Em không cần lo lắng, tôi nghĩ giải diễn viên mới xuất sắc nhất không phải em thì chẳng còn ai!” Đương nhiên Tạ Tông rất xem trọng kỹ thuật diễn của Lê Thu, sợ Lê Thu lo lắng nên phá lệ an ủi cô.
“Tôi không lo lắng, trái lại chắc chắn ngài sẽ nhận được giải thưởng đạo diễn tốt nhất, tôi xin chúc mừng đạo diễn Tạ trước!” Lê Thu cười nói. Không phải Lê Thu tâng bốc, thực lực của Tạ Tông đều được người trong giới tán thành, có thể nói là số một số hai, đã từng đoạt giải đạo diễn xuất sắc nhất rất nhiều lần rồi.
“Nhờ lời lành của em.” Tạ Tông rất thoáng với việc có được nhận giải gì không, đi đến vị trí này của anh thì có giải thưởng hay đã không còn là gì cần thiết nữa, “Em có dự định gì sắp tới chưa?”
“Tôi vừa nhận một bộ điện ảnh thể loại văn nghệ, nhưng còn chưa xác định thời gian mở máy chính thức là khi nào.” Lê Thu trả lời, bộ phim của Tiêu Mộ Tuyết giờ còn đang trong giai đoạn trù bị sơ kì.
“Tôi và Đỗ Tình từng chuẩn bị một kịch bản phim, nhưng Đỗ Tình...” Tạ Tông thoáng ngừng, “Nếu kịch bản này được quay thành phim, lúc đó tôi muốn mời em tới tham gia!”
Bộ phim ấy đã bị anh gác lại sau khi Đỗ Tình chết, Đỗ Tình đã không còn, anh cảm thấy không còn ai có thể điều khiển nhân vật kia tốt được.
Hơn nữa năm đó anh vốn tính xem bộ phim kia như bản chế tác cuối cùng của mình trước khi rời nghề, không ngờ Đỗ Tình lại gặp chuyện ngoài ý muốn.
Giờ đây, Lê Thu hơn hai mươi tuổi lại có đủ tinh túy và kỹ thuật diễn thành thục như Đỗ Tình năm ba mươi, cho nên anh muốn hoàn thành kịch bản kia, cũng có thể nói đó là tâm nguyện của anh, để anh có thể không mang tiếc nuối mà rời showbiz.
“...” Lê Thu cũng nhớ tới kịch bản đó, đó là bộ phim được sắp xếp trước khi cô bị tai nạn, “Được, đến lúc đó dù tôi có bận việc gì đi nữa, tôi cũng sẽ dành thời gian ra vì đạo diễn Tạ.”
Kịch bản đó cũng có thể coi là một trong những nuối tiếc của cô! Giờ đã có cơ hội bù lại nó rồi!
“Được, vậy cứ quyết định thế nhé!”