Ngày xuất phát, buổi sáng Chu Hạ Ninh còn phải chụp trang bìa tạp chí, bởi vậy một ngày trước đã đến thành phố S, vội vàng chụp xong sau, rồi theo chị Đỗ chạy tới sân bay.
Từ studio đến sân bay thành phố S mất hai giờ, máy quay phim từ buổi sáng khi cô rời giường đã bắt đầu chính thức quay.
Làm việc với cô là quay phim Tiểu Đào, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhìn có chút ngượng ngùng. Biên kịch Tiểu Nguyên, hai mươi bốn tuổi, tuổi tác không chênh lệc nhiều với Chu Hạ Ninh.
Buổi sáng bận rộn một hồi, đợi đến khi chụp ảnh xong, Chu Hạ Ninh gần như quên mất bên cạnh mình vẫn có máy quay phim đang quay.
Cô mang theo hai va ly một lớn một nhỏ, đẹo một cái balo, đeo kính đen, tự mình đẩy hành lý bước nhanh đến nơi tập hợp đã định.
Hiện tạo chị Đỗ bận rộn nhiều việc, một bên nghe điện thoại, Lộ Đan ở bên ngoài phụ trách đỗ xe.
Thật xa, Chu Hạ Ninh đã thấy Trang Dực.
Hắn đứng bên cạnh hành lý, một tay cầm kính đen, một tay cầm hộ chiếu, từ xa đã nở nụ cười với cô.
Không biết vì sao, trong lòng Chu Hạ Ninh bắt đầu có chút báo động.
Tuy rằng lần này là công việc, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hai người cùng đi du lịch.
“Chị Hạ Ninh.” Tiêu Lâm rất thông minh, theo ánh mắt Trang Dực nhìn qua, lập tức đứng dậy chạy tới, nhận lấy hành lý trong tay Chu Hạ Ninh.
Tiêu Vạn Cầm và Đào Tử Ý đều đã đến, còn thiếu Hồ Hân Hân.
“Trang Dực, cậu gọi lại cho Hân Hân đi.” Tiêu Vạn Cầm và Đào Tử Ý ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, ngẩng đầu cười chào hỏi Chu Hạ Ninh.
Chu Hạ Ninh đã tẩy trang khuôn mặt trang điểm đậm lúc sáng, mặc áo, phông quần jean và đi giày vải đơn giản, dáng vẻ thật sự rất thoải mái.
Cô liếc mắt nhìn Trang Dực, khóe môi khẽ nhếch xem như chào hỏi.
“Chào mọi người, xin lỗi đã đến chậm.”
“Nói thật hay, ba giờ tập hợp, vẫn còn dư 2 phút đấy.” Đào Tử Ý cười chỉ chỉ đồng hồ của mình, ánh mắt có chút chế nhạo.
Chu Hạ Ninh nhìn kỹ cô ấy, thấy vẻ mặt cô ấy tốt hơn mấy ngày trước, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Trang Dực vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, vừa cười liếc nhìn Chu Hạ Ninh.
Hắn cũng mặc một chiếc áo POLO cùng màu và quần bò, đây có tính là tâm linh tương thông hay không?
“Hân Hân nói đã đến sân bay, đang tới đây.”
Trang Dực để điện thoại xuống, lại nhìn xung quanh, cất kính vào trong ba lô.
Tuy rằng bọn họ đứng ở góc khuất trong sân bay, nhưng vẫn có không ít người dừng bước hưng phấn chỉ trỏ, đại khái là nhìn thấy có rất nhiều máy quay phim cho nên cũng không dám tùy tiện quấy rầy.
Trang Dực lấy mũ lưỡi trai đội lên đầu, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Lâm.
Chỉ chốc lát sau, Hồ Hân Hân cũng đến.
“Chị Hân Hân.” Hành lý của Hồ Hân Hân là do trợ lý mang tới, Tiêu Lâm đứng dậy chào hỏi.
Mọi người đều đứng dậy chào hỏi với Hồ Hân Hân, đạo diễn chương trình Liêu Bản của đài Hoa Tân bắt đầu tuyên bố quy tắc chương trình lần này.
“Đầu tiên, cho mọi người năm phút đồng hồ để tạm biệt người thân, sau đó giao di động của mọi người cho người đại diện, để lại trong nước.”
“Cái gì?!” Vẻ mặt mọi người đều là cả kinh.
Có phải quá kinh ngạc rồi hay không? Người hiện đại sao thiếu di động được chứ!
“Chương trình của chúng ta sẽ cung cấp cho mọi người chiếc điện thoại đơn gian nhất, trừ việc để gọi điện thoại, nó còn thêm một chức năng đặc biệt là làm đồng hồ báo thức.” Liêu Bản nghiêm túc cầm một cái điện thoại màu đen cổ lỗ sĩ.
Trang Dực nhìn điện thoại không chút sức sống trên tay Liêu Bản không biết nói gì.
Tiêu Lâm chưa từ bỏ ý định, lôi kéo tay chị gái biên kịch bên cạnh mình làm nũng: “Chị à, em không thể không có di động đâu!”
Chỉ có Chu Hạ Ninh bình tĩnh tắt máy, giao cho chị Đỗ cũng đang bị hoảng sợ bên cạnh.
Trang Dực liếc nhìn Chu Hạ Ninh cười tủm tỉm, hơi hơi nhướn mày, cũng tắt máy, cầm điện thoại giao cho Tiểu Nhậm.
“Cậu báo với anh Mã giúp tôi.”
Hắn tham gia chương trình này người trong nhà và ở công ty đều biết rõ, ngoại trừ việc hắn không thể mang theo di động, bởi vì ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết mà.
Nhưng trước đó đã ký hợp đồng, đông ý tuân thủ quy tắc trò chơi, vậy thì thực hiện theo quy tắc trò chơi của bọn họ thôi. Chu Hạ Ninh đã sảng khoái nộp như vậy, hắn không cằn nhằn nhiều hơn cô được.
Chu Hạ Ninh khác với Trang Dực, trước khi ra khỏi cửa cô đã nói trước với người thân, chương trình lần này không thể mang theo di động, nhưng cô sẽ dùng máy của tổ chương trình gọi về cho họ.
“Tất cả ghi chú của tôi đều nằm trong trong di động đấy.” Hồ Hân Hân khóc không ra nước mắt.
Người trẻ tuổi đều quá ỷ lại vào di động, như vậy rất không tốt. Chu Hạ Ninh lắc lắc đầu, từ trong balo lấy ra sổ tay và bút viết ghi chú nhưng điều cần lưu ý.
“Không sao, tôi có thứ này.”
Ánh mắt Tiêu Lâm quét đến: “Chị Hạ Ninh, chị quá trâu bò.”
“Trí nhớ tốt không bằng ghi chú rõ ràng nhé.” Chu Hạ Ninh không cho là đúng, nhìn quyển sổ nhỏ của mình bị Tiêu Lâm đoạt đi, lại bị Trang Dực cau mày đoạt lại, đặt vào trong tay nàng.
Hồ Hân Hân thấy kết cục đã định, bắt đầu gọi điện thoại cho người nhà và bạn bè để tạm biệt.
Liêu Bản cười thật hòa ái: “Được rồi, di động đã nộp lại, hiện tại mời mọi người giao ví tiền cho người đại diện, tất cả thẻ ngân hàng và tiền mặt nữa nhé.”
“Cái gì?!”
Lúc này đây thanh âm kinh ngạc càng lớn, Chu Hạ Ninh cảm thấy ánh mắt Tiêu Lâm sắp lọt tròng rồi.
Ngay cả Đào Tử Ý và Tiêu Vạn Cầm cũng sầm mặt.
“Yên tâm, lần du lịch này, chi phí toàn bộ hành trình đều là tổ chương trình chịu trách nhiệm, mỗi ngày, chúng tôi đều giao chi phí của một ngày đến tận tay mọi người.” Liêu Bản vẫn cười tủm tỉm.
Chu Hạ Ninh nhìn mọi người đồng hành, hơi bịu môi với Liêu Bản.
Nói rất dễ nghe,
Chủ đề là ngôi sao đi du lịch bụi, chi phí mỗi ngày sẽ không có nhiều. Chỉ là cô cũng không nhớ rõ chi phí mỗi ngày của chương trình lúc trước là bao nhiêu, tóm lại mọi người không thể thoại mái tiêu pha được.
Lần này Trang Dực lại liếc mắt nhìn Chu Hạ Ninh, thấy Chu Hạ Ninh không có gì ngoài dự kiến ngoan ngoãn đưa ví tiền ra, trước mặt mọi người giao cho Lộ Đan, hắn cũng không nói hai lời, trực tiếp đưa ví cho Tiểu Nhậm.
Trong ví tiền của Chu Hạ Ninh chỉ có một ít tiền mặt và thẻ mượn sách, thẻ tín dụng linh tinh đều để ở nhà.
Giả vờ giả vịt là cần thiết, ra cửa du lịch không thể nào không mang theo ví tiền.
Lúc này amm thanh phản kháng càng vang dội.
“Không được, thẻ tín dụng của tôi mức phí rất cao, vạn nhất bị người ta sử dụng thì làm thế nào đây?” Hồ Hân Hân mắt nhìn trợ lý của mình, hiển nhiên là không yên lòng.
“Hân Hân, chị yên tâm, em sẽ giữ gìn kỹ càng. Trở về sẽ lập tức bỏ vào tủ bảo hiểm ở công ty.” Trợ lý bên cạnh vội vàng cười nói.
Hồ Hân Hân bĩu bĩu môi, vẫn là không bằng lòng.
“Được rồi, nếu đã đồng ý phối hợp với tổ chương trình, hiện tại cũng không thể phản đối, nếu mang theo thẻ tín dụng của chúng ta, thì còn gì là du lịch bụi nữa.” Tiêu Vạn Cầm đứng dậy hoà giải, cười đùa ví của mình cho trợ lý.
“Tôi giao toàn bộ tài sản của gia đình cho cô đấy nhé.” Bà ấy trêu đùa trợ lý trẻ.
“Chị Cầm, chị yên tâm đi, em sẽ giữ ví của chị thật cẩn thận, người ở đâu ví ở đó.” Trợ lý vỗ ngực cam đoan, mọi người đều nở nụ cười.
Mặc dù có chút khó khăn, nhưng ví tiền và điện thoại đều bị thu lại.
“Được rồi, tiếp theo, chúng ta sẽ bay tới Boston, thời gian bay ước chừng mười bảy giờ. Hi vọng các vị có thể vui vẻ hưởng thụ hành trình du lịch hai mươi ngày này, mà từ giờ trở đi, tất cả hành trình đều do mọi người đồng tâm hiệp lực để giải quyết, tổ chương trình chúng tôi sẽ không can thiệp hoặc hỗ trợ.”
Chu Hạ Ninh ngồi bên cạnh Trang Dực quay đầu, vừa lúc đối diện ánh mắt Trang Dực.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó quay đầu, trên mặt đều mỉm cười.
Chu Hạ Ninh không nhớ rõ chương trình lúc trước như thế nào, nhưng cô cảm thấy sẽ không có vấn đề gì, chỉ là đi du lịch một chuyến, hai mươi ngày thoáng một cái là qua.
Nhưng đến khi nhận hành lý được gửi vận chuyển thì vấn đề đã tới rồi.
Hành lý của Hồ Hân Hân siêu nặng.
Mỗi người bọn họ có thể miễn phí gửi vận chuyển hai valy hành lý, mỗi valy không thể quá 23 kg. Trong valy của Hồ Hân Hân có một cái nặng hơn 2 kg.
Chu Hạ Ninh, Trang Dực, Đào Tử Ý xếp thành một đội bên cạnh, thấy Hồ Hân Hân nhìn valy hành lý không biết làm sao, Trang Dực ý bảo Chu Hạ Ninh và Đào Tử Ý tiếp tục xếp hàng, hắn đi qua xem sao.
Hắn là hướng dẫn kiêm chủ đoàn, lại là người đàn ông trưởng thành duy nhất trong đoàn ( Tiêu Lâm không đáng kể đến), khẳng định phải chủ đoàn kiêm cu ly chính, trước lúc xuất phát hắn đã tự hiểu rõ trách nhiệm của mình.
“Có cái gì có thể bỏ lại không?”
Trợ lý của bọn họ còn ở đây, chút đồ không cần thiết gì đó có thể để cho trợ lý mang về.
“Tôi đã sắp xếp từ lâu rồi, đều là đồ quan trọng cần mang theo.” Hồ Hân Hân quay đầu, đáng thương nhìn Trang Dực.
Hai kg, cũng không tính quá nhiều, Trang Dực quay đầu nhìn hành lý của mình: “Lấy ra gửi vào của tôi đi.”
Nói xong, giúp Hồ Hân Hân kéo hành lý đặt xuống dưới đất.
“Lại kiểm tra một chút, có thể bỏ thì bỏ đi.” Tiêu Vạn Cầm tiến lên, cau mày nhìn hành lý của Hồ Hân Hân: “Bằng không đến Mĩ, vẫn là quá nặng, mỗi lần di chuyển sẽ không tiện.”
“Vậy tôi cầm theo lên chỗ ngồi, valy này không ký gửi nữa.” Hồ Hân Hân hơi hơi nhíu mày, thanh âm có chút ủy khuất.
“Tuy rằng mỗi người có thể cầm thêm hành lý xách tay, nhưng valy của cô quá to chắc chắn phải gửi vận chuyển.” Chu Hạ Ninh xếp sau Đào Tử Ý, chờ tiến hành thủ tục, quay đầu nhìn valy của Hồ Hân Hân nói.
Trang Dực và Chu Hạ Ninh liếc nhìn nhau, cúi đầu valy của Hồ Hân Hân.
“Vậy tôi thêm tiền, thêm tiền cũng có thể chứ.” Hồ Hân Hân có chút tức giận bĩu môi, dùng sức nắm valy của mình, chuẩn bị đặt lên lần nữa.
“Chúng ta không có tiền.” Lần này, không cần Trang Dực và Chu Hạ Ninh nói chuyện, Tiêu Lâm cười híp mắt nhắc nhở.
Vẻ mặt Hồ Hân Hân cứng đờ, cắn môi không nói lời nào.
“Hân Hân, nếu không lựa chọn đồ đạc lại một chút, tôi giúp cô mang về nhé!” Trợ lý đến bên cạnh Hồ Hân Hân, nhỏ giọng nói.
Hồ Hân Hân sàm mặt trừng mắt nhìn cô ấy.
Trợ lý rụt cổ, lui ra phía sau một bước, cũng không lên tiếng.
“Cô ở lại đây đi, tự mình nghĩ thật kĩ, những người khác mau làm thủ tục thôi.” Trang Dực thấy Hồ Hân Hân không nói lời nào, cầm lấy hộ chiếu cô ấy để trên quầy đặt ra nơi khác, ý bảo Tiêu Vạn Cầm và Tiêu Lâm làm thủ tục trước.
“Chị Cầm tỷ, chị và Tiêu Lâm làm thủ tục trước đi.”
Trang Dực cũng quay trở về bên cạnh hành lý của mình, đứng sóng vai với Chu Hạ Ninh.