Lễ trao giải bắt đầu, giải thưởng đầu tiên chính là giải diễn viên mới xuất sắc nhất.
Chu Hạ Ninh ngồi bên cạnh Giả Huân, nhìn hình ảnh các diễn viên được đề cử trên màn ảnh, vội vàng hít sâu một hơi, điều chỉnh vẻ mặt, nở nụ cười nhẹ.
Giả Huân bên cạnh nhẹ nắm tay cô, cho cô chút cổ vũ.
Trang Dực không dám động, so với Chu Hạ Ninh, hắn còn khẩn trương đến mức nín thở nhìn chăm chú lên khán đài.
“Giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất,người đạt giải là —— “
Vị khách mời của lễ trao giải chậm rãi đọc ba chữ “Chu Hạ Ninh” thì toàn hội trường bắt đầu vỗ tay.
“Hạ Ninh, chúc mừng em.” Trang Dực ngồi bên cạnh tai trái của cô, quay sang nhìn cô cười đầu tiên.
Giả Huân nắm tay Chu Hạ Ninh ưu nhã đứng dậy, cho Chu Hạ Ninh một cái ôm: “Chúc mừng em.”
Chu Hạ Ninh vẫn cho là bản thân có thể giữ được bình tĩnh, nhưng hóa ra khi nghe thấy tên mình được đọc ra, trong nháy mắt cô có cảm giác không dám tin.
Niềm vui khiến trái tim cô như sắp nhảy ra khỏi cổ họng!
Cho dù cô từng đạt được giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất nhưng không khiến cô thôi hưng phấn kích động khi đạt được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất.
Đây là sự khẳng định đầu tiên trong kiếp này của cô!
Cô ôm những người ngồi bên cạnh bao gồm cả Trang Dực, John và đạo diễn Ngô Minh Vệ.
Khi ôm Trang Dực, kỳ thật trong nháy mắt cô có chút do dự, nhưng Trang Dực đã kéo cô vào trong lòng, mặc dù chỉ tính là lễ tiết, nhưng tim Chu Hạ Ninh vẫn ngừng đập một nhịp.
Trang Dực rất nhanh đã buông cô ra, chuyên chú nhìn mắt cô, vui vẻ nói: “Lên đi.”
Chu Hạ Ninh đi lên khán đài thì không còn chân tay luống cuống như vừa nãy, cô chậm rãi bình tĩnh lại.
Người khác nhìn thấy cô bắt đầu bước vào giới giải trí này vỏn vẹn có hai năm, nưhng chỉ có mình cô biết, kỳ thật cô đã đi được mười bảy năm trong nghề, cho nên, hôm nay có thể đoạt giải có cái gì mà kiêu ngạo?
Cô nhận cúp từ trong tay khách mời, nhìn kỹ chiếc cúp một chút, sau đó nắm chắc trong tay, xoay người đứng trước microphone, đáy lòng cảm khái vạn lần.
Quả nhiên chỉ nghĩ tới việc cảm ơn thôi!
“Cám ơn tổ ủy ban của giải đã trao giải thưởng này cho tôi.” Chu Hạ Ninh dừng một chút, cúi đầu lại nhìn cúp trong tay: “Cảm ơn đoàn làm phim đã cho tôi cơ hội này, chiếc cúp này có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với tôi, tôi hi vọng đây là một bắt đầu hoàn mỹ, cũng không phải là kỉ niệm duy nhất.”
Chu Hạ Ninh nói xong, cúi đầu mỉm cười xuống khán đài.
Cô ngồi trở lại vị trí, vừa quay đầu đã đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm của Trang Dực.
Hai người nhìn nhau cười, không cần nói quá nhiều.
Kế tiếp lại trao mấy giải thưởng, đến vai nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Chu Hạ Ninh tuy rằng rất hi vọng, nhưng nghĩ đến bản thân đã đạt được giải diễn viên mới xuất sắc nhất thì duy trì bình tĩnh chờ giải thưởng diễn viên phụ xuất sắc nhất trao cho người khác.
Cho nên, khi khách mời lần nữa đọc tên cô thì phản ứng đầu tiên của cô là tưởng bản thân đã nghe nhầm.
Mà trên khán đài, Lê Huyền mỉm cười nhìn cô: “Em họ, chị đang gọi em lên lĩnh giải thưởng đấy.”
Khắp hội trường tràn đầy tiếng cười.
Mặc dù là là tiếng cười thiện ý nhưng Chu Hạ Ninh lại đỏ mặt.
“Lên đi.” Giả Huân cũng mỉm cười nhìn cô, lần nữa đứng dậy ôm cô.
Chu Hạ Ninh lần nữa lên khán đài, cảm thấy bản thân đầu nặng chân nhẹ. Hạnh phúc tới quá đột nhiên, cô cảm thấy huyết áp của mình đang dâng cao.
Cô cũng không phải là người duy nhất đạt 02 giải thưởng trong lễ trao giải Kim Ảnh, Lê Huyền là khách mời trao giải, năm hai mươi tuổi tham gia giới giải trí, quay một bộ phim đã đạt được 02 giải diễn viên mới xuất sắc nhất và nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà cô ấy được mời làm người trao giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất hôm nay.
Chu Hạ Ninh đi lên khán đài, được Lê Huyền ôm thật chặt: “Chúc mừng em, Hạ Ninh.”
Chu Hạ Ninh cảm thấy có thể nhận cúp từ tay chị họ nhà mình thật sự là một chuyện rất thần kì.
Cảm nghĩ khi nhận giải thưởng lúc này, Chu Hạ Ninh không còn biết nói cái gì nữa, cô chỉ đơn giản chuẩn bị cảm nghĩ cho một lần giải thưởng thôi, giải diễn viên mới xuất sắc nhất còn có chút đáng tin, còn giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất cô chưa từng nghĩ tới.
“Hôm nay tôi thật sự quá vui sướng. Thật sự rất cảm ơn bộ phim đã giúp tôi có được hai cơ hội đứng ở chỗ này, tôi thật sự rất vinh hạnh.”
Lần này xuống khán đài Trang Dực cười nói với cô một câu: “Làm rất tốt.”
Cuối cùng, đạt được giải thưởng phim điện ảnh xuất sắc nhất, nhưng Trang Dực lại bỏ lỡ giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Đương nhiên, Tiêu Điều cũng vậy.
Ngoài dự đoán của Chu Hạ Ninh, cuối cùng người đạt được ngôi vị ảnh đế là Lý Giác Viễn.
Hắn cũng là người đầy thực lực, toàn hội trường đứng dậy vỗ tay.
Vài năm trước Lý Giác Viễn gặp phải tai nạn giao thông, nay gần như đã nửa thoái ẩn. Sau này còn có thể xem được tác phẩm mới của hắn hay không cũng rất khó nói.
Chu Hạ Ninh nhớ rõ, vài năm sau Lý Giác Viễn trở thành trưởng ban hội đồng thẩm định giải thưởng Kim Ảnh.
Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là Lê Huyền, đây đã là lần thứ hai cô ấy đạt được vòng nguyệt quế ảnh hậu.
***
Sau lễ trao giải Kim Ảnh, tháng 5 rốt cuộc cũng khoan thai đến chậm.
Đương nhiên, Chu Hạ Ninh cảm thấy đến thật quá nhanh, còn cảm thấy chậm là Trang Dực.
So với giải thưởng Kim Ảnh, hắn càng để ý show truyền hình thực tế hơn.
Trang Dực chưa từng tham gia cái gọi là show truyền hình thực tế, ngay cả show truyền hình cũng không coi là nhiều. Dù bị gây khó dễ nhưng hắn vẫn rất có niềm tin.
Không phải là didu lịch cùng vài người thôi sao, SO EASY!
Chức vụ của Trang Dực là chủ đoàn kiêm hướng dẫn viên, mà Tiêu Lâm em họ của Tiêu Điều nhận trách nhiệm hậu cần, đương nhiên, đơn giản mà nói chính là tiểu đệ.
Chu Hạ Ninh không nghĩ đến Em trai Tiêu Điều lại là một ca sĩ, cùng với mấy người trẻ tuổi khác lập nhóm hát nhạc rock, cậu ta là giọng ca chính, chỉ là nghe nói danh tiếng không tính là quá tốt, Tiêu Điều cảm thấy đau đầu liền nhét hắn vào trong show truyền hình thực tế này.
Mặc kệ thế nào, chế tác show thực tế của đài Hoa Tân vẫn có tiêu chuẩn nhất định, so với khi nhóm nhạc rock thì chương trình này có thể xuất hiện trên truyền hình khá nhiều.
Show lần này tổng cộng là bốn nữ hai nam, trừ Chu Hạ Ninh và Đào Tử Ý, một người chuyên đóng vai người mẹ trong các phim truyền hình dài tập về tình cảm gia đình, Tiêu Vạn Cầm, người còn lại là diễn viên trẻ chuyên đóng quảng cáo Hồ Hân Hân.
Bởi vì cùng họ với Tiêu Vạn Cầm, lần đầu tiên gặp mặt trò chuyện Tiêu Lâm đã ôm Tiêu Vạn Cầm không ngừng gọi mẹ.
Chu Hạ Ninh đối diện với Tiêu Lâm có bảy tám phần tương tự Tiêu Điều thì cảm thấy hai anh em nhà này tính cách khác xa nhau.
Muốn Tiêu Điều đầy ngạo kiều làm nũng, không bằng giết hắn...
Bởi vì Trang Dực còn đang bận việc, mọi người chỉ gặp gỡ giao lưu với nhau trước nên không quá chú trọng ngôn từ.
Tuy rằng chuyến du lịch chưa bắt đầu, nhưng đối bọn họ mà nói, việc thu hình chương trình này từ hôm nay chính thức bắt đầu.
Lần này gặp mặt được sắp xếp tại thành phố S, đài Hoa Tân cố ý mời giáo viên Tiếng Anh có tiếng tại thành phố S để hướng dẫn tiếng anh cho mọi người, một thanh niên tóc vàng trẻ tuổi nhiệt tình, nhưng nửa ngày trôi qua, mấy người ngồi đó cũng chỉ nhớ được vài ba từ.
“Không sao, tôi nhớ trình độ tiếng anh của Trang Dực không tệ.” Đào Tử Ý cười cười, quay đầu nhìn về phía Chu Hạ Ninh: “À, hình như Hạ Ninh lớn lên ở Mĩ đúng không?”
Chu Hạ Ninh gật đầu cười.
“Thật tốt quá!” Tiêu Vạn Cầm nói trước: “Tôi học đến nhức cả đầu.”
Lúc trước khi Hạ Thao tuyên bố Chu Hạ Ninh là con gái cuaroong trong cuộc họp báo, lúc ấy tin tức đều tập trung ở mỗi quan hệ giữa Chu Hạ Ninh và Hạ Thao, không quá chú ý cuộc sống của Chu Hạ Ninh, thêm việc cô học ở đại học J nên rất nhiều người không để ý tới việc cô cũng từng đi du học, tuy rằng chỉ học tiểu học đến trung học.
Bởi vì Trang Dực và Chu Hạ Ninh biết tiếng Anh, Tiêu Vạn Cầm và Tiêu Lâm tuyên bố từ bỏ việc học tập.
“Tôi vốn rất lười học, ở đại học cũng không chịu học hành thật tốt, hiện tại một lần nữa bắt tôi cầm sách tiếng Anh, trước mắt tôi đều tối sầm.”
Tiêu Lâm dáng vẻ đáng yêu, lại là người ít tuổi nhất trong đội ngũ, Tiêu Vạn Cầm ôm hắn gọi “Cong trai”.
“Con trai à, buổi tối theo đi ăn cơm với mẹ, con gái mẹ học tận đại học B, trong nhà chỉ còn hai người già chúng ta.”
Chuyến bay định vào ba ngày sau, bọn họ còn thời gian vài ngày để nghỉ ngơi và chỉnh lý hành lý, lúc trở về Đào Tử Ý đi chung với Chu Hạ Ninh.
Lộ Đan đã lấy được bằng lái xe, dù đi tốc độ cao cũng vô cùng thuần thục.
Chu Hạ Ninh quay đầu nhìn Đào Tử Ý.
Dáng vẻ cô ấy vốn tinh tế, nay lại gầy vài phần.
Chuyện Hạ Uyên và Giang Quân Diệu nháo đến nháo đi, sau này cũng từ từ im hơi lặng tiếng.
Giới giải trí chưa bao giờ thiếu tin tức,xem lâu một tin người đọc cũng cảm thấy mệt mỏi, cho nên tin tức dù lớn mấy cũng chỉ náo nhiệt được một tháng.
Nay tuy rằng ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy Giang Quân Diệu gây chuyện, nhưng cô ta cũng chỉ tìm được tạp chí nhỏ đưa tin lại còn không lên được tiêu đề.
“Có phải cô cảm thấy tôi tham gia chương trình này rất kỳ quái hay không?” Đào Tử Ý cũng quay đầu qua, khẽ cười nhìn Chu Hạ Ninh.
Mặt Chu Hạ Ninh ửng đỏ: “Cũng gần vậy...”
Đào Tử Ý lại không để ý: “Khi đó thật xin lỗi cô, vô duyên vô cớ liên lụy đến cô. Nhưng bởi vì cô cũng được tính đương sự cho nên tôi cảm thấy nói chuyện này với cô cũng không sao.”
Khuôn mặt Đào Tử Ý đang cười nhưng lại rất tối tăm.
Hôm nay trông thây cô ấy cả một ngày, tâm tình cô ấy đều rất tốt, không có dáng vẻ của người mới ly hôn chút nào.
Hóa ra, chỉ là đang diễn.
Đời người như một vở kịch, đúng là không khác là bao nhiêu.
“Tuy rằng tôi luôn thể hiện rộng lượng hiền lương, kỳ thật ngay từ đầu tôi đã tính đến việc ly hôn.” Đào Tử Ý ném ra một quả bom nặng ký, nhìn Chu Hạ Ninh trợn mắt há hốc mồm, khóe môi cô ấy khẽ nhếch cao, hài lòng nở nụ cười: “Từ đầu tới cuối, tôi không còn muốn sống chung cùng anh ta nữa, tôi cảm thấy thật ghê tởm.”
Chu Hạ Ninh trầm mặc nhìn Đào Tử Ý, trong lòng cảm thấy đau lòng.
“Công khai giải thích trên mạng cũng là người của tôi xử lý, nhưng chỉ là muốn giành lấy tiên cơ. Cô xem, hiện tại dư luận đều nghiêng về một bên, Hạ Uyên không thể không cúi đầu với tôi, Giang Quân Diệu thật giống chuột chạy qua đường, ai ai cũng kêu đánh.” Đào Tử Ý cười tự giễu: “Nhưng tôi cũng không thắng. Nhìn qua là tôi thắng, Hạ Uyên trở về với gia đình, hôn nhân của tôi không gì có thể phá nổi.”
“Nhưng đã phá làm sao có thể sửa tốt đây. Chỉ là bôi tí chút keo để lừa dối người ngoài mà thôi.” Nụ cười của Đào Tử Ý đã nhạt dần: “Tôi đã thống nhất với anh ta, đợi cho chuyện này yên ắng, sang năm sẽ ly hôn. Dù sao chúng tôi cũng chưa có con, tài sản cũng rất dễ chia.”
Đào Tử Ý nói rất thờ ơ, giọng điệu cũng thật bình thản, nhưng Chu Hạ Ninh vẫn thấy sự đau khổ của cô ấy.
Chỉ có không yêu, mới có thể không đau.
Cô còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, Đào Tử Ý kéo tay Hạ Uyên, trong ánh mắt xinh đẹp tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Chỉ trong chớp mắt, cô ấy đã lấy lại dáng vẻ lạnh lùng lúc trước.
Tất cả tình yêu đã biến thành đau xót.
Chu Hạ Ninh khẽ thở dài, không nói gì thêm.
Loại chuyện này, không thể khuyên giải.
Hôn nhân một khi đã có vết nứt, không phải chỉ cần miễn cưỡng là có thể khép lại. Vết thương ngoài da dễ dàng chữa trị, vết thương trong lòng không phải vài câu lãng tử quay đầu sám hối là có thể bù lại.
Chu Hạ Ninh quyết định, buổi tối phải bắt Trang Dực đưa ra cảm nghĩ về việc ly hôn của Hạ Uyên và Đào Tử Ý.