Ảnh Hậu Trọng Sinh

Chương 57: Tốt nghiệp




Từ scandal của Lý Vận Vi cũng kéo theo những chuyện mờ ám giữa Ngô Chính Khôn với một số nghệ sĩ nữ khác, những chuyện này không phải là do Trang Dực chuẩn bị. Nhưng nếu có biết trước, hẳn hắn sẽ càng đắc ý hơn.

Chu Hạ Ninh chỉ xem qua một chút, bởi vì cô có chuyện quan trọng phải làm.

Cô sắp tốt nghiệp!

Mặc dù là một lần nữa tốt nghiệp, nhưng Chu Hạ Ninh vẫn cảm thấy thật kích động. Trước đây luôn nói nhân sinh không có hai lần, nhưng cô lại được ban cho lần thứ hai này.

Bởi vì phải tham dự bảo vệ tốt nghiệp và buổi lễ tốt nghiệp nên cô xin đạo diễn Tạ nghỉ một tuần. Đạo diễn Tạ nhướn mày, bắt cô phải quay xong những phân cảnh lớn, sau khi quay lại quay bổ xung mấy cảnh nhỏ còn lại là được.

Một ngày trước ngày bảo vệ, cô quay về ký túc. Có lẽ là sắp tốt nghiệp và đều tìm được công việc tốt nên thái độ của bạn cùng phòng cũng ôn hòa hơn rất nhiều.

“Hạ Ninh, cậu ký cho tớ mấy chữ đi. Tớ khoe với bạn tớ rằng tớ có một người bạn là đại minh tinh đấy.”

Chu Hạ Ninh nhếch môi, rất phối hợp chụp chung vài tấm ảnh với các cô ấy. Sau khi tốt nghiệp bôn ba đông tây, đa số người cả đời này sẽ không có cơ hội gặp lại.

Chu Hạ Ninh mặc dù hiểu rõ đạo lý này nhưng vẫn tránh không được có chút thương cảm.

Sau khi bảo vệ, Chu Hạ Ninh trở về nhà bà ngoại một chuyến, rất nhanh sau đó sẽ đến buổi lễ tốt nghiệp.

Mợ cố ý xin phép cho Chu Thừa Phó nghỉ một ngày,cả nhà không bao gồm cậu công tác bận rộn đều chuẩn bị xuất phát đến đại học J một chuyến.

“Mẹ à, vì sao con phải mặc như này chứ?” Chu Thừa Phó ngồi vào ghế sau, khó chịu kéo kéo cái nơ màu hồng trên cổ áo.

“Rất đẹp trai nha. Hôm nay là ngày tốt của chị con, con đóng vai trò là người hộ tống đương nhiên cũng phải ăn mặc chỉnh tề một chút?” Mợ vừa lái xe vừa cười híp mắt nói: “Hôm nay con rất đẹp trai, khẳng định sẽ hấp dẫn người khác 100%!”

Chu Hạ Ninh nhịn cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Ăn mặc như bình thường là được, ngày hè oi ả ai lại mặc áo khoác đen như này chứ?” Chu Thừa Phó nhịn không được kháng nghị: “Mẹ, người ta sẽ nghĩ con bị điên đó!”

“Đi con đường của mình, cần gì để ý ai nói gì chứ!” Mợ hất hất cánh tay: “Con đã lớn như vậy sao còn để ý ánh mắt người khác chứ?”

Chu Thừa Phó trợn trắng mắt, cảm thấy mẹ mình giống như người ngoài hành tinh không thể đàm phán, đành phải quay đầu nhìn về phía bà nội nhà mình: “Bà nội, con mặc vậy rất nóng, hơn nữa cũng rất kì quặc.”

“Không sao, bà cảm thấy nhìn rất tốt.” bà ngoại Chu cười híp mắt nhìn cháu trai cao lớn nhà mình.

Chu Thừa Phó vốn đang trưng cái bản mặt đáng thương nghe vậy thì đần mặt ra.

“Cháu của bà rất đẹp trai, cháu trai ngoan à, ông nội cháu không chịu mặc loại quần áo đẹp như này đâu. Lát nữa chúng ta chụp vài kiểu ảnh để chọc tức ông ấy đi.” Bà ngoại Chu nhíu mày ghét bỏ ông nội ngồi nghiêm chỉnh ở ghế phụ lái.

Chu Thừa Phó nhìn bà nội và mẹ mình mặc bộ sườn xám sang trọng thì cảm thấy tam quan của họ hoàn toàn khác người bình thường, căn bản không phải là cùng một loại ngôn ngữ, không phải, là hoàn toàn không cùng một tinh cầu mới đúng!

“Chị ~” Chu Thừa Phó chỉ có thể quay đầu cầu xin Chu Hạ Ninh.

Chu Hạ Ninh quay đầu, nghẹn cười, xòa tay vô tội nhìn cậu: “Lực bất tòng tâm.”

Chu Thừa Phó nhìn thấy trong mắt Chu Hạ Ninh có ý “Nén bi thương sẽ thuận lợi” mấy chữ tràn ngập sự trêu chọc, nhịn không được tuyệt vọng nói: “Tí nữa con sẽ không xuống xe!”

“Con có thể thử xem nha ~” Mợ cười híp mắt, liếc con trai qua kính chiếu hậu.

Chu Thừa Phó lập tức ngồi thẳng người, cảnh giác nhìn chằm chằm mẹ mình: “Mẹ à, mẹ sẽ không tính cắt tiền tiêu vặt của con đấy chứ?”

“Ai nha, ý kiến hay!” Ánh mắt mợ Chu sáng lên, gật đầu tán thành: “Mẹ vốn định nếu con không xuống xe mẹ sẽ khóc cho con xem, không nghĩ đến con lại đưa cho mẹ chủ ý hay. Vậy thì cứ làm như vậy đi!”

Mợ Chu vui vẻ nở nụ cười: “Nếu con không xuống xe, tiền tiêu vặt sáu tháng cuối năm đều cắt sạch!”

Chu Hạ Ninh nhìn Chu Thừa Phó há to miệng sợ ngây người, nhịn không được nở nụ cười.

Ai nha, em họ ngốc này! Cái câu “Tự chui đầu vào rọ” đúng là để ám chỉ nó mà!

Lại một khóa tốt nghiệp, toàn bộ vườn trường đều treo các loại biểu ngữ.

Có khoa chia tay sinh viên khóa cuối, có xã đoàn tạm viên các thành viên, thậm chí còn có người treo biểu ngữ thông báo tốt nghiệp.

Loa loa loa, tốt nghiệp rồi! Chúng ta tổ chức liên hoan chia tay!

Chu Hạ Ninh đã quên năm đó có treo biểu ngữ như vậy hay không.

Năm đó cô đang lận đận quay phim, không phải là nhân vật phụ nhỏ của nhỏ, thì cũng là nhân vật phản diện, vội vàng đến tham gia bảo vệ, vừa đạt tiêu chuẩn, lại vội vàng quay về đoàn phim. Buổi lễ tốt nghiệp cũng chỉ chụp chung một tấm ảnh với cả lớp mà thôi.

Nay lững thững đi dạo trong vườn trường, mới biết được lúc trước đã bỏ lỡ biết bao nhiêu thứ.

Cô nhận áo cử nhân từ chỗ bạn học, cùng nhau thay quần áo, Chu Thừa Phó nhận trọng trách phó nháy chụp ảnh cho bọn họ. Cho dù có là bạn bè không mấy thân thiết thì lúc này cũng cười đến sáng lạn.

Đang cười đùa thì có người bạn học ngừng lại hỏi: “Đó là ai?”

Một chiếc xe đen bóng mang biển số siêu đẹp dừng ven đường, bước xuống xe là một mỹ nữ thướt tha đeo kính đen đang quay đầu nhìn quanh.

“Diệp Duy Mộng” Chu Hạ Ninh liếc mắt nhìn đã nhận ra. Cũng không trách các bạn học không nhận ra, Diệp Duy Mộng đã thay đổi hoàn toàn.

“Đây là Diệp Duy Mộng?” Có bạn học không dám tin há to miệng kinh ngạc: “Thay đổi thật nhiều!”

Chu Hạ Ninh nghe bạn học xung quanh bàn luận xôn xao, tâm tình cũng thật phức tạp.

Thời điểm này kiếp trước, hai người bọn họ còn chưa có cắt đứt, hai người đều là diễn viên không nổi danh, khích lệ lẫn nhau, mong mỏi một ngày kia có thể lên làm nữ chính, lên bục lĩnh thưởng.

Tuy rằng, lúc này Diệp Duy Mộng đã sớm cùng Phương Hân Đông có quan hệ bất chính, mà cô cũng bởi vì Phương Hân Đông lãnh đạm mà càng lúc càng xa cách.

Nhưng buồn cười nhất là, lúc trước cô vẫn thường tâm sự chuyện đó với Diệp Duy Mộng. Nay nghĩ đến, Diệp Duy Mộng trong lòng hẳn là rất đắc ý.

“Đây chính là thần tượng cậu nói?”

Chu Hạ Ninh phục hồi lại, nhìn hai bạn nữ đứng bên cạnh mình.

“Không phải, thần tượng của tớ là Onemore nhé, hôm nay ở sân vận động có buổi ký tặng đó.”

“Vậy sao cậu còn muốn xin chữ kí người đó chứ?”

“Ai nha, tớ là thấy mấy người đó xin nên cũng hùa theo thôi.”

“Ký tên là gì? Diệp cái gì?”

Chu Hạ Ninh buồn cười nhìn hai cô bạn, lại nhìn mấy cô bé khác đang hào hứng đi tới chỗ Diệp Duy Mộng xin chữ ký, gỡ kính đen xuống, ánh mắt hoa đào được chăm chút càng thêm sắc sảo.

“Hello, các bạn học, xin lỗi, tôi đã tới chậm.” Diệp Duy Mộng cười chào hỏi các bạn học, đôi môi đỏ hồng khẽ nhếch.

Nhìn thấy có mấy bạn nam nhìn trộm mình, cô ta còn hất hất mái tóc dài.

Lần trước không nhìn kỹ, lần này Chu Hạ Ninh mới phát hiện, Diệp Duy Mộng còn chỉnh một chỗ, là từ cúp B lên tới cúp C.

Cô nàng không tham, không chỉnh thành nửa trái bóng rổ là may rồi.

Chụp xong ảnh tốt nghiệp, kế tiếp chính là buổi lễ tốt nghiệp.

Buổi lễ tốt nghiệp tại hội trường lớn, còn hơn một giờ nữa, sau khi Chu Hạ Ninh chụp xong ảnh lưu niệm với bà ngoại xong, vụng trộm đi tới phòng nước ở căn tin.

Cô cẩn thận nhìn phía sau, không thấy ai chú ý, lúc này mới đi vào phòng nước bình thường ít ai tới ở sau căn tin.

Nói là phòng, kỳ thật chỉ là một nơi được mở rộng để lấy nước, bình thường học sinh đều ở đây lấy nước ấm. Bốn phía có không ít bình nước nóng để các sinh viên sau khi tan học có thể đến lấy mang về phòng ngủ.

“Nơi này.” Trang Dực dựa góc tường nhàm chán nghịch di động, thấy Chu Hạ Ninh đi vào thì vội vàng cười gọi.

“Anh tại sao lại đến đây chứ...”

Vừa rồi nhận được tin nhắn của Trang Dực khiến cô thật sự hoảng sợ, khi đi tới đây tim đập cũng thật nhanh, sợ nghe thấy trên đường có người tụ tập bàn tán: “Tớ nhìn thấy Trang Dực! Nhanh lên Trang Dực ở nơi đó!”

Tình huống như vậy, từ khi nhập học mấy năm trước cô đã được chứng kiến vài lần.

Nếu muốn nói bảng xếp hạng người nổi tiếng trong giới sinh viên ở đại học J, Trang Dực tuyệt đối có thể thuộc top 3.

“Cả đời em chỉ tốt nghiệp có một lần, anh dĩ nhiên muốn đến xem.” Trang Dực đẩy đẩy mũ lưỡi trai, kéo tay Chu Hạ Ninh, cẩn thận nhìn bộ trang phục cử nhân trên người bạn gái.

“Rất đẹp!” Trang Dực nhếch môi hơi hơi nheo mắt: “Ai nha, mấy bộ đồng phục thật khiến tâm tư người ta nhộn nhạo mà!”

Chu Hạ Ninh trợn trắng mắt nhìn hắn: “Anh thật không thể khiến người ta cảm động nổi mà.”

Tuy rằng sợ hành tung của Trang Dực bị phát hiện, nhưng nhìn thấy Trang Dực đến thì trong lòng cô lại có chút cảm động. Cô đã cự tuyệt khi Trang Dực đề nghị tới, không nghĩ đến hắn vẫn vụng trộm đến đây.

Mặc dù có chút lo lắng, nhưng thật ra cô vẫn rất vui vẻ.

Hạ Thao thật sự không dám thật đến, chỉ gọi điện thoại, lời ít mà ý nhiều bày tỏ chúc mừng cô tốt nghiệp.

Hôm nay bà ngoại ông ngoại đều đến, hai bên chạm mặt, không thua gì sao hỏa đụng phải trái đất, Chu Hạ Ninh muốn bình an tốt nghiệp cho nên chỉ có thể uyển chuyển cự tuyệt Hạ Thao.

Tuy rằng đối với Hạ Thao cô cảm thấy thật xin lỗi, nhưng Chu Hạ Ninh càng không hi vọng mọi người đều không vui.

Mối quan hệ này có lẽ chỉ có chờ mẹ cô trở lại.

“Anh cứ như vậy đến đây chẳng may bị người ta phát hiện thì làm sao?” Chu Hạ Ninh oán trách trừng mắt nhìn Trang Dực.

“Cho nên anh mới sắp xếp cho mấy đàn em đến đại học J ký tặng nha.” Trang Dực sớm có sắp xếp, tuy rằng không dám khẳng định có thể lừa tất cả, nhưng ít nhất có thể hấp dẫn một nhóm người, cho nên hắn mới có thể nhàn nhã chờ đợi ở chỗ này.

“Ai?” Chu Hạ Ninh mơ hồ nhớ lại hình như cô có nghe qua là có ngôi sao nào đó đến đây tổ chức buổi ký tặng.

“Onemore đấy, em không biết sao? Đây là nhóm nhạc nam hot nhất của Tinh Diệu đấy.” Trang Dực liếc xéo Chu Hạ Ninh một cái, thấy vẻ mặt mờ mịt như cũ của cô, hắn cười cúi đầu ôm cô vào trong ngực, cúi đầu thơm trộm một cái.

“Anh rất thích em như vậy, chỉ thích duy nhất mình anh! Nhóm nhạc nam hot nhất cái gì chứ, rõ ràng vẫn thua xa anh! Em không biết cũng là đúng rồi.”

Chu Hạ Ninh nở nụ cười, lại lần nữa trừng mắt nhìn Trang Dực, nhưng cũng không tránh cái ôm của hắn.

“Nhưng tại sao anh lại hẹn em ra chỗ này?” Chu Hạ Ninh liếc mắt nhìn các bình nước nóng, nào có cặp tình nhân nào chọn nơi này để hẹn hò chứ.

“Được rồi, tuy rằng nơi này cũng khá an toàn nhưng đấy không phải là lý do để anh chọn nơi này.” Trang Dực kéo Chu Hạ Ninh ra một chút, để cho cô nhìn thấy vẻ mặt ai oán của hắn.

“Tuy rằng đã sớm biết căn bản là em không nhớ gì cả, nhưng khi thật sự chứng kiến tim anh vẫn cảm thấy rất đau đớn.” Trang Dực giả bộ bị thương vỗ về lồng ngực của mình: “Nơi này là nơi chúng ta đính ước, thế mà em lại có thể quên mất?!”

“Nơi đính ước cái gì chứ?” Chu Hạ Ninh càng mờ mịt, nhìn bộ dạng không đứng đắn của Trang Dực, vươn tay vỗ vỗ mặt hắn: “Nói dễ hiểu hơn đi nào.”

“Được rồi.” Trang Dực nghiêm túc nói: “Nói là nơi đính ước chỉ là có chút khoa trương, nhưng nơi này là nơi lần đầu anh gặp em,ừm, xem như là có chút cảm tình nhỉ?”

Chu Hạ Ninh rất kinh ngạc: “Nơi này?” Cô cau mày đau khổ suy tư, nhưng vẫn không có một chút ấn tượng.

Chẳng lẽ là do Trang Dực nhận lầm người rồi...