Ảnh Hậu Trọng Sinh

Chương 47: Thăm bệnh




“Chị đã đi đâu vậy? Chứng minh thư mất, điện thoại thì hỏng. Chị còn có thể làm người khác lo lắng hơn nữa không?” Chu Thừa Phó cau mày nhìn Chu Hạ Ninh, “ Lại còn mất tích mấy ngày, nếu chị không gọi điện về có khi bà ngoại đã trốn nhà đi tìm chị rồi.”

“Cậu không cần đi theo chị, không có gì nên cậu đi trước đi. Chị sẽ không nói với mợ đâu.” Chu Hạ Ninh cười nhìn em họ nhà mình, phất phất tay.

“Chị nói thật dễ dàng!” Chu Thừa Phó vừa thẹn vừa giận, “ Lúc trước thì nói gì “Thối tiểu tử nếu con mà dám trốn học ba sẽ đánh gãy chân chó của con!” sáng hôm nay nói gì? “Không sao, ngẫu nhiên trốn một buổi học giúp thể xác và tinh thần càng khỏe mạnh! Thật là TM thiên vị quá đáng! Chẳng lẽ em là nhặt được còn chị mới là con ruột sao?”

“Không thể nào, cậu chắc chắn là con ruột mà. Nhìn cậu càng lớn càng giống ba cậu nha.” Chu Hạ Ninh nhịn cười nhỏ giọng an ủi em họ, vừa quay đầu nhìn nhân viên công vụ cũng đang cố không cười thành tiếng, trong lòng cảm thấy A Phó đúng là một đứa trẻ số khổ.

Không còn cách nào khác, Chu gia sẽ không nuông chiều cháu trai. Cho lên ngày trước bà ngoại mới năn nỉ mẹ đưa cô về nước.

“Em có ý này sao? Hả?” Chu Thừa Phó tiếp tục trừng mắt, vẻ mặt ấm ức.

“Được rồi, chị hiểu, ý của cậu là ở nhà cậu đang bị ngược đãi đúng không.” Chu Hạ Ninh điền vào bảng thông tin rồi đưa cho nhân viên công vụ, nhận lại chứng minh thư rồi cau mày nhìn ảnh chụp trên đó, “Được rồi, đừng buồn nữa. Bây giờ đi mua điện thoại mới với chị, cậu có muốn đổi điện thoại luôn không?”

“Cho em đổi điện thoại?” Chu Thừa Phó ngạc nhiên, cảm giác xấu hổ và tức giận lúc nãy đã đổi thành vẻ mặt vui mừng.

“Đúng nha, điện thoại Iphone đời mới nhất, cậu có muốn không?”

Chu Thừa Phó lấy điện thoại đời cổ của mình ra, quả thật không dám nhìn thêm. Năm ngoái sinh nhật ba cậu được mẹ tặng điện thoại mới nên đưa cái này cho cậu dùng.

Ngoài chức năng gọi điện và gửi tin nhắn thì chẳng còn gì khác, đúng là điển hình của di động thời cổ…

Nhưng cậu không có tiền, muốn đổi một cái điện thoại theo ý thích cũng rất khó khăn, bởi vì mẹ cậu nói:” Đàn ông có tiền sẽ hư hỏng. Cho nên mỗi tuần chỉ cho cậu 100 đồng tiền tiêu vặt, thậm chí mỗi ngày còn lải nhải chính mình quá hào phóng, chỉ cần cho 50 đồng là đã đủ rồi. Hoàn cảnh như vậy nên cậu càng không dám xin mẹ tiền đổi điện thoại, chỉ đành ở nhà ăn uống sinh hoạt cố gắng tiết kiệm chút ít.

“Nếu, nếu vậy thì được…” Chu Thừa Phó nhăn nhó trả lời, giọng nói cũng dịu đi rất nhiều.

“Đi thôi em trai, tiền catse đóng phim của chị cậu đã được chuyển vào tài khoản, hôm nay sẽ khao cậu một bữa lớn!” Sau khi Chu Hạ Ninh được ăn ngon ngủ ngon, tinh thần đã thoải mái hơn nhiều.

Sau khi mua điện thoại xong, cuối cùng sau 8 ngày Chu Hạ Ninh mới liên lạc lại được với xã hội hiện đại. Sau khi khởi động máy thì âm báo tin nhắn vang lên liên tục, cô cúi mặt cười khẽ.

Tin nhắn đến, trừ bỏ tin nhắn rác thì chính là tin nhắn của Trang Dực, bởi vì chỉ mình anh đã gửi hơn 50 tin.

Em ở đâu? Có còn ở thành phố G không? Em không sao chứ?

Nếu thấy tin nhắn thì trả lời anh đi!

Cô đọc từng tin nhắn, tin thứ 3 là trước khi anh đến thành phố G: Chu Hạ Ninh, anh đến tìm em!

Tin thứ 2 là gửi vào đêm qua: di động sửa xong chưa? Anh có thể gọi điện thoại cố định cho em không?

Tin cuối cùng mới gửi đến: trưa hoặc tối, có thể nể mặt mà đi ăn với anh một bữa cơm không?

Cô mím môi cười nhẹ, nhìn sơ qua các tin nhắn và cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, sau đó lựa những tin quan trọng nhất trả lời trước, rồi vỗ nhẹ Chu Thừa Phó đang cúi đầu nghịch điện thoại mới:” A Phó, về nhà ăn cơm thôi.”

Bà ngoại đau lòng cô vì quay phim nhiều mà sút cân, nên tuyên bố muốn bồi bổ cho cô, nếu không làm cô trắng trẻo mập mạp thì sẽ không cho cô đi làm.

“Canh xương này bà đã nấu nửa ngày, xương ninh cũng nhừ luôn rồi, tuyệt đối là đại bổ.” Bà ngoại kiêu ngạo hếch cằm, cẩn thận đem canh rót vào bình giữ nhiệt, “ Đúng rồi, bạn cháu là ai mà phải nằm viện vậy?”

“À, chính là anh quay phim.” Chu Hạ Ninh trả lời qua loa, không muốn giấu bà ngoại nên cô đành nói sang chuyện khác, “ Bà ngoại, tóc của bà làm ở chỗ nào vậy, nhìn đẹp hơn mấy lần trước nha.”

“Phải không? Cháu cũng thấy như vậy sao?” Bà ngoại híp mắt cười sờ sờ mái tóc vừa đen vừa quăn của mình, “ Ngoài cổng mới mở một hiệu cắt tóc, nhân viên ở đó vừa đẹp trai mà tay nghề lại tốt nữa, bà vừa nói với mợ cháu tối nay ra đó làm cái thẻ hội viên.

Chu Hạ Ninh thở phào, cầm bình giữ nhiệt đi ra ngoài:” Bà ngoại, cháu đi nhé.”

“Buổi tối nhớ về nhà ăn cơm, còn dư canh bà để trên bếp nhớ về uống thêm mấy bát nha.” Bà ngoại gọi với theo Chu Hạ Ninh.

“Được, cháu nhớ rồi.” Cô quay đầu phất phất tay, chậm rãi bước ra khỏi nhà.

Hạ Thao nằm ở khoa ngoại bệnh viện nhân dân, cô xuống taxi rồi lại bắt tay với chú tài xế nhiệt tình rồi mới gọi điện cho Trần Thành hỏi số phòng.

Sau này mỗi khi ra ngoài cô có nên mang theo kính đen và mũ lưỡi trai không nhỉ? Lúc nãy chú tài xế còn nhận ra cô là diễn viên đóng, làm cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Đây là lần đầu tiên trong đời này cô được fan nhận ra, aiz, tuy rằng chú tài xế không nhớ cô tên gì, nhưng vẫn nhớ rõ tên trong phim của cô là:Tiểu Sương.

Cô rất mong đợi, dù không nhớ tên thật nhưng vai diễn của cô vẫn làm cho người ta nhớ đến.

Bởi vì có đoạn nhạc đệm này nên tâm trạng của cô lại vui thêm.

Trong phòng bệnh của Hạ Thao có không ít người đến thăm, Chu Hạ Ninh đẩy cửa vào thì thấy đều là người quen, đúng lúc mấy diễn viên trong đều có mặt.

Bốn năm nữ diễn viên thấy Chu Hạ Ninh đi vào, rất nhanh đã có người chào hỏi cô.

“Chị Hạ Ninh, chị đến rồi sao.” Giang Quân Diệu cũng lên tiếng chào cô, hai người đều do chị Đỗ quản lý, tính ra cũng là người một nhà.

“Chào mọi người.” Chu Hạ Ninh cười gật đầu, ánh mắt khẽ nhìn Hạ Thao nằm trên giường bệnh, nụ cười lại sâu hơn, “Bà ngoại cháu nấu canh xương, chú nếm thử xem.”

Cô vừa chào Trần Thành và trợ lý của Hạ Thao là Tiểu Ngô, vừa đặt bình giữ nhiệt lên tủ, lấy một cái bát sạch rồi múc canh đưa đến trước mặt Hạ Thao.

“Chú đã khỏe hơn nhiều, tối qua cháu mới trở về nên nghỉ ngơi nhiều một chút mới phải.” Ánh mắt Hạ Thao luôn nhìn Chu Hạ Ninh, thấy con gái gầy hẳn đi mà đau lòng.

“Không sao đâu, cháu chỉ cần ngủ một đêm là đã khỏe lại.” Chu Hạ Ninh cười lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Hạ Thao, cố ý nhìn ông uống hết,”Nhân lúc đang còn nóng chú uống hết đi, bà ngoại cháu nấu canh cũng không tệ lắm đâu.”

“Đúng vậy…” giọng nói Hạ Thao thấp dần, mang thêm chút nhớ nhung mà người ngoài nghe không hiểu.

Chu Hạ Ninh không nói gì, nhưng trong lòng có chút xót xa. Cô cúi đầu không nhìn Hạ Thao, chỉ nhẹ nhàng nói:” Nếu chú thích uống thì ngày mai cháu lại mang đến.”

Hạ Thao vốn muốn trả lời ” Không cần”, nhưng ông ngập ngừng rồi vẫn gật đầu:” Được.”

Rất khó khăn Ninh Ninh mới thân thiện hơn với ông, thật ra ông rất muốn mỗi ngày đều nhìn thấy cô. Nhiều năm chia lìa, dù cho mỗi ngày đều nhìn thấy cô ông vẫn thấn không đủ.

Qúa trình trưởng thành của con gái ông đã bỏ lỡ. Ông còn nhớ rõ dáng vẻ lúc cô 9 tuổi, nhưng không có cách nào tưởng tượng được lúc Ninh Ninh 15 tuổi.

Nỗi hối hận và nuối tiếc luôn ở trong lòng, mỗi khi đêm tối sẽ biến thành mũi dao sắc nhọn, từng chút từng chút cắt vào máu thịt của ông.

Hạ Thao cúi mặt, cố nén không cho nước mắt chảy ra, bưng bát uống một ngụm, hơi nước từ trong bát bốc lên làm nhòe đi ánh mắt của ông.

Trần Thành im lặng, trong lòng khẽ thở dài. Anh kéo tiểu Ngô đứng bên cạnh:” Hạ Ninh, anh và Tiểu Ngô ra siêu thị mua chút đồ, em giúp anh nhìn đạo diễn Hạ một lát nhé.”

Chu Hạ Ninh gật gật đầu, quả thật cô rất muốn ở bên cạnh Hạ Thao, ít nhất cho đến khi ông uống xong canh rồi mới đi:” Hai người bận thì cứ đi đi. Buổi chiều tôi cũng không có việc gì.”

Mấy cô gái đến cùng Giang Quân Diệu thấy thế cũng nói:” Đạo diễn Hạ, chúng tôi cũng về thôi, đạo diễn nghỉ ngơi đi nhé.”

“Cám ơn mọi người.” Tay Hạ Thao đang còn bưng bát, khẽ gật đầu.

Giang Quân Diệu lại chào tạm biệt Chu Hạ Ninh:” Chị Hạ Ninh, bọn em đi trước nhé.”

“Ừ, gặp lại sau.” Chu Hạ Ninh quay người đưa bọn họ ra cửa phòng bệnh rồi mới trở về phòng.

Cửa phòng chưa kịp đóng, Giang Quân Diệu quay đầu nhìn vào phòng bệnh, Chu Hạ Ninh đi đến giường bệnh, Hạ Thao đang mỉm cười nhìn lại.

“Hừ, thật ghê tởm!”

Giang Quân Diệu im lặng quay người, giọng nói không có tí cảm xúc:” Vậy có gì mà lạ?”

“Đúng nha, cô có khả năng cũng đi kiếm một người? Ít ra đạo diễn Hạ còn đang độc thân nha.”

“Cô đang ghen tị phải không?”

Giọng của mấy cô gái đi trước đều rất nhỏ, Giang Quân Diệu quay đầu nhìn phòng bệnh đã đóng cửa, khi ra ngoài thì vẻ mặt như có chuyện suy nghĩ.

Hóa ra đây chính là nguyên nhân mình có thể được cô ta đề cử đến đoàn phim sao?

Cuối cùng Chu Hạ Ninh vẫn không gặp được Trang Dực, bởi vì bà ngoại cô gọi điện đến không ngừng dặn cô phải về nhà ăn cơm, cô nghĩ một lát rồi mới nhắn tin lại cho Trang Dực.

Hôm nay không thể đi được. Đổi sang ngày mai được không?

Được, anh chờ!

Trang Dực trả lời rất nhanh, Chu Hạ Ninh nhìn di động cười, quay người lên taxi.

Đoạn tình cảm này mới bắt đầu, hiện tại cô vẫn thấy rất thoải mái chưa có chút gánh nặng nào. Vì công việc nên hai người sẽ không thể bên nhau như những đôi tình nhân khác, thậm chí những chuyện bình thường như ăn cơm hay xem phim đều không dễ dàng. Cứ luôn như bây giờ, trong lòng hai người vẫn luôn nhớ về nhau là được rồi.

Chỉ cần trong lòng có một người thì luôn có cảm giác hạnh phúc. Cứ như vậy thật tốt.

Chu Hạ Ninh đi vào nhà mới cảm thấy không khí hơi là lạ, cô nhìn xung quanh thì thấy Chu Cảnh Ngu đang ngồi trên sofa trong phòng khách.

Cô vỗ trán, cuối cùng hiểu ra vì sao cảm thấy giọng nói của bà ngoại hơi khác lạ.

Không phải khác lạ mà là hưng phấn, một loại hưng phấn bí hiểm.

“Chào giáo sư Chu.” Chu Hạ Ninh có chút cung kính chào Chu Cảnh Ngu, sau đó không nhìn ánh mắt của bà ngoại và mợ,” Cháu lên lầu thay quần áo.” Rồi quay người trở về phòng.

“Thật sự là cháu chỉ đưa giùm chút quà đặc sản của bà cháu gửi, buổi tối cháu còn có lớp dạy, bây giờ phải về rồi.” Chu Cảnh Ngu thẹn đỏ mặt, bởi vì ngại ngùng cộng thêm sốt ruột, nhưng vì tôn trọng người lớn và đạo làm khách nên anh cũng không nỡ từ chối lời mời của bà Chu.

“Bà ngoại, buổi tối giáo sư Chu phải đi dạy đó, đó cũng không phải là chuyện của một mình anh ta mà là chuyện của cả một lớp học nữa. Bà đừng ngăn cản người ta nữa.” Chu Hạ Ninh từ trên lầu đi xuống, hỗ trợ giải vây.

“Nhưng mà…” Bà ngoại không cam lòng, Chu Hạ Ninh vừa về không thể để Chu Cảnh Ngu cứ như vậy mà đi mất.

“Bà à, để cháu tiễn Chu giáo sư về.” Chu Hạ Ninh vội vàng chặn lời bà ngoại định nói, sau đó nháy mắt với Chu Cảnh Ngu.

Chu Cảnh Ngu hiểu ý, lập tức đứng dậy:”Vậy cháu xin phép đi về ạ.”

Chu Hạ Ninh mặc một bộ quần áo thể thao, hai tay đút vào túi quần đứng ở cửa chờ Chu Cảnh Ngu đi ra thì mới đi tiếp, cách Chu gia một đoạn đường cô mới nhìn xung quanh thấy không có người rồi nhẹ giọng nói:” Giáo sư Chu, thật ra tôi đã có bạn trai, chỉ là có một số lý do nên mới chưa đưa về ra mắt người nhà, nếu sau này bà ngoại tôi có làm hay nói gì đó khiến cho anh khó xử, xin nhờ anh hãy cố gắng từ chối giùm tôi.”

Chu Cảnh Ngu giật mình, có chút lúng túng nói:” Thật sự là tôi cũng không muốn ở lại ăn cơm…”

“Ừ, tôi biết.” Chu Hạ Ninh gật đầu,” Về chuyện tôi có bạn trai, anh có thể giữ bí mật giúp tôi được không?”

Chu Cảnh Ngu nhìn cô:” Nhưng mà, lừa dối người nhà cũng không tốt lắm. Hay là người kia có gì không tốt, cô sợ người nhà không thích?”

“Không phải.” Chu Hạ Ninh nhớ tới vẻ mặt của bà ngoại mỗi lần nhìn thấy Trang Dực trên TV thì lại muốn cười,” Bà ngoại tôi chắc là sẽ thích anh ấy, chỉ là bây giờ chúng tôi chưa thích hợp để công khai.”

Chu Cảnh Ngu đột nhiên nhớ ra hình như Chu Hạ Ninh là diễn viên, mấy ngày trước còn nghe bà nói cô ấy đóng phim nào đó:” À, tôi hiểu rồi.”

Đến khi Chu Hạ Ninh trở về, bà ngoại tò mò hỏi cô:” Cháu nói chuyện gì với Cảnh Ngu vậy?”

“Chúng cháu chỉ nói chuyện về cảm giác của mỗi người thôi.”

“Thật sao?” Hai mắt bà ngoại sáng rực,” Nói như thế nào, như thế nào?”

Chu Hạ Ninh ra vẻ nghiêm túc nói:” Cảm giác của chúng cháu đều giống nhau.”

“Thật sao, thật sao?” Bà ngoại càng thêm kích động, ngay cả mợ cũng chạy đến.

“Ừ, chúng cháu đều cảm thấy cả hai bên không thích hợp làm người yêu.”

“Cái gì?”

Bà ngoại và mợ đều bày ra vẻ mặt tan nát cõi lòng, Chu Hạ Ninh thấy vậy cũng chỉ lắc đầu:” Bà ngoại, mợ, cháu đói bụng rồi.”

“Mẹ, con cũng đói bụng!” Chu Thừa Phó hai tay ôm ngực đứng bên cạnh bàn ăn, nhìn một bàn đầy món ngon nuốt nước miếng không ngừng.

“Được rồi, ăn cơm đi.” Ông ngoại ho nhẹ một tiếng, kết thúc câu chuyện.

Sau bữa tối, cả nhà ngồi ở phòng khách xem TV, Chu Hạ Ninh tiễn chị Đỗ ra về. Bởi vì công chiếu rất thành công nên một vai phụ như cô cũng được chú ý, chị Đỗ lại mới nhận thêm được vài kịch bản nên đưa đến cho cô tham khảo.

“Những kịch bản có nội dung không thích hợp chị đã loại ra. Độ tuổi và khả năng của em cũng không cần dựa vào những thứ đó.” Chị Đỗ có vẻ không thoải mái, “Em đọc thử xem, chị đi về đây.”

Chu Hạ Ninh nhìn Chị Đỗ lái xe rời đi rồi mới trở về, đột nhiên tiếng điện thoại của cô vang lên, cô cúi đầu nhìn điện thoại, khóe môi khẽ mỉm cười.

“A lo?”

“Nhìn phía sau đi.” Trong điện thoại là giọng nói vui vẻ của Trang Dực.

“Cái gì?” Chu Hạ Ninh giật mình, vội xoay người nhìn về phía đối diện.

Nơi đó là sân chơi của khu biệt thự, bây giờ không còn người nào, dưới ngọn đèn mờ mờ cô thấy có người đang cầm điện thoại vẫy, ánh sáng màn hình điện thoại lúc ẩn lúc hiện.

Cô cắn môi, nở nụ cười nhưng không đi đến.

Người đó cầm điện thoại nói tiếp:” Còn không nhanh lại đây!”

Lúc này Chu Hạ Ninh mới cất điện thoại, hai tay nhét vào túi áo từ từ bước đến.

Xung quanh yên lặng, khuôn mặt của Trang Dực ngày càng rõ ràng, dưới ngọn đèn mờ mờ vẻ mặt tươi cười của anh vẫn luôn rạng rỡ. Chu Hạ Ninh đi rất chậm, cô cảm thấy trái tim của mình càng ngày đập càng nhanh.

Hóa ra, sau khi bày tỏ rõ thì tình cảm lại rõ ràng như vậy.

“Em đang chuẩn bị chạy bộ sao?” Trang Dực cười nhìn người yêu đi đến, hai tay khẽ kéo đuôi tóc của cô.

Chu Hạ Ninh mặc một bộ thể thao màu xanh nhạt, tóc buộc đuôi ngựa nhìn rất giống học sinh trung học, đứng gần nên anh có thể ngửi được một mùi thơm mát tòa ra từ người cô khiến anh vô cùng say đắm.

“Trên người em sao lại thơm như vậy?” Anh không kìm lòng được mà ghé sát vào mang tai Chu Hạ Ninh, giọng nói khàn khàn, hơi thở như quẩn quanh trên mặt của cô.

Chu Hạ Ninh cười trốn tránh:” Này, anh là chó hả?”

“Không phải, anh là mèo, có phải em rất thích nuôi mèo không?” Trang Dực nói rất khẽ.

“Sao lại là mèo?” vẻ mặt Chu Hạ Ninh tò mò, không hiểu rõ ý của Trang Dực.

“Không phải có bài phỏng vấn viết em rất thích mèo, còn nói muốn nuôi một con sao.” Trang Dực không dám nói thật, bởi vì quá nhớ, nhớ mà không được gặp nên anh đã lên mạng sưu tầm ảnh của cô.

“Cái gì cơ!” Chu Hạ Ninh bật cười,” Em còn chưa được phóng viên phỏng vấn lần nào thì trên mạng lấy đâu ra tin tức của em!”

Trang Dực không còn lời nào để nói. Anh tự thấy mình thật ngốc, không dám nói anh còn chuẩn bị nhờ bạn mua một con mèo thật đẹp tặng cho cô, như vậy về sau mỗi khi cô nhìn thấy mèo thì sẽ nhớ đến anh.

Anh còn có thể nói:” Em có thể coi con mèo chính là anh, như vậy thì anh sẽ luôn luôn ở bên em!”

May mắn đèn đường quá tối nên không thấy được khuôn mặt anh đã đỏ bừng.

Chu Hạ Ninh khẽ cười, tuy rằng rất dễ nghe nhưng Trang Dực lại cảm thấy có chút xấu hổ, anh vội kéo cô vào trong lòng, cúi đầu đem tiếng cười ngậm vào miệng mình.