Chu Hạ Ninh giật mình tỉnh dậy, thở mạnh một hồi mới tỉnh táo lại.
Đã một tuần, cô mỗi đêm đều mơ một giấc mơ, thấy mình đứng tại lễ trao giải Phim lớn nhất Châu Á, nghe được người trao giải gọi tên mình,niềm vui bất ngờ đến mức chính cô cũng không dám tin, ngay sau đó cô ngồi trong máy bay khoang hạng sang vị trí bên cửa sổ nhắm mắt hét to sợ hãi làm cho trái tim của cô phảng phất đau đớn.
Cảm giác quá mức khủng bố, Chu Hạ Ninh cảm thấy mình sẽ có một khoảng thời gian dài không dám đi máy bay.
Cô lấy tay xoa xoa mặt, bất đắc dĩ cười khổ. Đây không phải là ông trời trêu đùa? Cuộc sống của cô vừa mới bắt đầu khởi sắc, lại không thể đảo ngược lại lần nữa.
Chu Hạ Ninh ngây ngốc ngồi một lát mới châm rãi rời khỏi giường.
Nơi này là phòng ngủ của cô, rời đi nhiều năm nay lại trở về. Sau khi tốt nghiệp, cô từng có rất nhiều lần mơ về tới đây, cô nhớ, thật sự nhớ thời học sinh vô ưu vô lo, không có nhiều tính toán cùng đen tối. Không có nhiều phản bội cùng tính kế, con người chưa bị áp lực xã hội làm tha hóa.
“Hạ Ninh, bạn đã dậy rồi, mình mua bữa sáng, bạn nhanh xuống đây ăn.”
Chu Hạ Ninh đang ngồi nhìn chính mình trong gương, cửa phòng ngủ bị mở ra, nghe thấy giọng nói quen thuộc, chậm rãi quay đầu lại.
Cô gái đứng ở cửa cười tủm tỉm trên tay cầm hộp đồ ăn, khuôn mặt tươi trẻ, chưa bị cách trang điểm đậm che lại, ánh mắt, mũi, cằm còn chưa trở thành bộ dạng cứng đơ lại cổ quái.
Cô còn nhớ rõ từng đọc trên mạng có một bài báo tựa là:” Danh Sách những nữ diễn viên có khuôn mặt biến dạng do phẫu thuật thẩm mỹ”, nhìn họ hoàn toàn thay đổi, Chu Hạ Ninh chỉ cảm thấy có chút xót xa, không có cảm giác sung sướng khi thấy người khác bị chê cười.
Cô chỉ có chút tiếc nuối, hóa ra bọn họ đã càng lúc càng xa.
Như một vòng tròn, làm sao thấy được tâm, có lẽ đây mới là câu hỏi khó nhất.
“Bạn còn chưa tỉnh ngủ? Nhanh lại đây ăn bữa sáng đi. Chờ một lát chị Đỗ đến đón chúng ta.”
Chu Hạ Ninh giật mình, suy nghĩ rất lâu mới nhớ lại trong khoảng thời gian này, chính mình và Diệp Duy Mộng cùng nhau đi chụp quảng cáo cho một loại bánh.
Năm nay là năm thứ 4 đại học, sau khi khai giảng vào ngày thứ 7, phòng ngủ 4 người ở có hai người chắc đã đi thư viện, chỉ còn lại hai người bọn họ. Mà nay học kỳ 1, cô cùng Diệp Duy Mộng bị công ty quản lý nhìn trúng, cùng nhau làm quảng cáo cho sản phẩm dưỡng da, kết quả rất tốt, bởi vậy thuận lợi bước chân vào giới nghệ sĩ, hai người cũng càng thêm thân.
Nếu như nói kiếp trước cô ngây thơ và tràn ngập mong chờ bước vào giới này, hiện tại cô đã biết rõ hết thảy các quy tắc, như vậy cô đời này có phải sẽ thuận lợi mà tiến tới? Tất cả khó khăn, nước mắt và thương tổn có phải hay không không còn tồn tại?
Kiếp trước, cô bối rối thế cho nên bỏ qua nhiều cơ hội, mà nay có phải hay không cô có thể bước đi càng kiên định, vững vàng?
Chu Hạ Ninh im lặng nhận bữa sáng từ tay Diệp Duy Mộng, cúi đầu lẳng lặng ăn xong, sau khi rửa tay liền nhận được điện thoại của chị Đỗ là người đại diện của cô và Diệp Duy Mộng.
Hai người đã năm thứ tư đại học, chỉ còn một môn chính không quan trọng cùng một môn tự chọn, vì là năm cuối trường học cũng mắt nhắm mắt mở không quản chặt, nhất là những người như bọn họ đã ký hợp đồng trực tiếp với công ty. Cho nên sau khi khai giảng, chị Đỗ cũng nói sẽ vì bọn họ mà nhận thêm công việc.
Nửa tháng trước cô cùng Diệp Duy Mộng theo chị Đỗ đi thử vai ở hai đoàn làm phim, nếu cô nhớ không nhầm thì hôm nay sẽ có kết quả.
Lúc này sẽ không giống như ngày trước.
Nhìn thấy người ngồi trong xe là chị Đỗ, Chu Hạ Ninh bỗng có chút kích động. Cuối cùng, đến lúc mình sắp chết chỉ có chị Đỗ ở bên.
Hai người bọn họ, kỳ thật đã là bạn bè qua hai kiếp.
Từ khi cô bước vào giới giải trí chính chị là người giúp đỡ, chỉ vì bản thân tại cái vòng luẩn quẩn này không có chút danh hiệu nên cũng không mang lại cho chị chút tiếng tăm nào.
“Hạ Ninh, về sau sẽ tốt rồi!” Cô còn nhớ rõ, khi mình đạt được vai nữ chính đầu tiên, chị Đỗ vui mừng nói với cô.
Nhưng sự thật là, hai người bọn họ chưa kịp hưởng thụ tất cả, liền như vậy mà dừng lại.
“Nhanh lên xe.”
Nhưng hôm nay đối với người mới như cô chị Đỗ chỉ bày ra mặt vẻ mặt lạnh lùng, làm cho người khác nhìn mà sợ.
Diệp Duy Mộng cẩn thận kéo góc áo Chu Hạ Ninh, thúc giục cô nhanh lên. Chu Hạ Ninh lại chỉ nhoẻn miệng cười:” Chị Đỗ, buổi sáng tốt lành.”
“Ừ.” Chị Đỗ chỉ gật gật đầu, đợi hai người bọn họ lên xe là đi luôn.
Hôm nay quay quảng cáo cho một công ty thực phẩm nổi tiếng tại thành phố J, công ty này mới sản xuất ra một loại bánh quy nhân sữa mới, đóng cùng với Chu Hạ Ninh và Diệp Duy Mộng là một diễn viên nam có làn da màu lúa mạch, ba người làm thành một thanh chocolate bánh quy nhân sữa.
Cả ba người đều là mới vào nghề, Chu Hạ Ninh mới chụp hai quảng cáo, mà nam diễn viên kia nghe nói mới đóng vai phụ trong một bộ phim điện ảnh, chỉ là bộ phim chưa công chiếu nên cũng xem là một gương mặt mới.
Thật ra Chu Hạ Ninh không nhớ rõ người này, nhưng cô nhớ hôm nay dẫn anh ta đến là người quản lý. Người này mấy năm sau bị phát hiện, những người mới dưới tay anh ta đều phải trải qua trao đổi ”thân xác” mới có cơ hội nhận vai diễn, hơn nữa, nam nữ đều như nhau.
Khẩu vị thật quá nặng!
Chu Hạ Ninh chỉ liếc mắt qua liền có cảm giác chán ghét. Cả khi nam diễn viên kia đi qua chào hỏi cũng chỉ lạnh lùng gật gật đầu.
Bất đắc dĩ cũng tốt, bị ép buộc cũng tốt, tóm lại cũng chỉ vì hai chữ danh lợi.
Danh lợi cô cũng cần, chẳng qua cô có nguyên tắc. Năm đó cô có thể vì nguyên tắc mà không đi đường vòng, thậm chí không tiếc bỏ qua nhiều cơ hội, thì đời này cô càng không có lý do gì mà thỏa hiệp.
Chu Hạ Ninh vẻ mặt lạnh lùng, mà Diệp Duy Mộng lại tươi cười cùng đối phương nói chuyện. Đều là người mới, bọn họ lại chỉ làm một quảng cáo nhỏ, đối phương cũng đã có cơ hội diễn trong phim điện ảnh, cũng là chênh lệch rất lớn.
Diệp Duy Mộng chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, đây là loại người có thể luồn cúi để đạt được lợi ích. Chu Hạ Ninh cảm thấy không bằng nên chỉ ngồi một bên yên lặng đọc kịch bản.
Nay cô đối với loại quảng cáo này làm vô cùng thuần thục, không nên vì quảng cáo nhỏ mà khinh thị. Sau này cô mới phát hiện, TV cũng tốt, điện ảnh cũng vậy, hiểu được kịch bản là yếu tố đầu tiên.
Quảng cáo cũng như vậy, bản thân mình có thể hiểu rõ, đạo diễn lại chỉ dẫn thì càng nhanh làm tốt. Vì thế, Diệp Duy Mộng đi lại chào hỏi mọi người ý muốn tìm kiếm một quý nhân, mà Chu Hạ Ninh chỉ ngồi một chỗ, im lặng trầm mặc.
Đỗ Nhã Nam cùng đạo diễn bàn bạc xong, quay đầu nhìn Diệp Duy Mộng hơi hơi nhíu mày.
Quảng cáo quay coi như thuận lợi, Chu Hạ Ninh hoàn toàn không có trở ngại gì luôn luôn nở nụ cười, ngược lại đến lượt Diệp Duy Mộng lại tươi cười cứng ngắc.
Người mới luôn khẩn trương, chuyện này cũng không có biện pháp.
Đạo diễn hướng dẫn lại vài lần, cuối cùng đến chiều cũng quay xong quảng cáo.
Đến khi lên xe, Diệp Duy Mộng liền kéo Chu Hạ Ninh thở dài:” Hạ Ninh, thật mệt nha.”
Đỗ Nhã Nam từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn hai cô gái.
“Duy Mộng, sáng mai 7 giờ, tôi ở chỗ cũ chờ cô.”
Đỗ Nhã Nam khẽ mím khóe miệng, lại nhìn Chu Hạ Ninh yên lặng ngồi một bên.
“Đi sớm như vậy!” Diệp Duy Mộng thở dài,” Chị Đỗ, ngày mai em sẽ đi một mình sao? Hạ Ninh có đi không?”
Chu Hạ Ninh quay đầu nhìn cửa sổ, nghe thấy vậy khóe môi hiên lên nụ cười nhẹ không ai nhìn ra.
Giờ phút này Chu Hạ Ninh chắc là không biết, cho nên ba người ngồi đây, cô là người duy nhất chẳng hay biết gì. Nhưng hiện tại cô có thể xác định, Diệp Duy Mộng hoàn toàn biết ngày mai cô muốn đi đâu, không cần quay đầu, cô cũng biết, Diệp Duy Mộng giờ phút này đang cố gắng kiềm chế vui sướng.
“Lần trước hai người đi thử vai đều có tin tức, công ty dựa theo khả năng của hai người quyết định chuyển Duy Mộng qua đoàn phim. Hạ Ninh, cô cuối tuần qua đoàn phim ”.
“Tại sao lại như vậy?” Diệp Duy Mộng lập tức mở to hai mắt, “Chị Đỗ, rõ ràng là Hạ Ninh đi thử vai cho bộ như thế nào lại đổi qua cho em?”
Đỗ Nhã Nam môi mím càng chặt hơn, không trả lời.
Chu Hạ Ninh lúc này mới quay đầu, cười nói:” Bộ phim nào cũng không quan trong, chỉ cần có vai diễn là tốt rồi.” Muốn diễn trò, cô Chu Hạ Ninh chả lẽ nhìn không ra, Diệp Duy Mộng không qua nổi mắt cô đâu.” Nghe nói đạo diễn Hạ Thao rất nghiêm khắc, cô cần phải cố gắng nhiều.”
“Ôi, Hạ Ninh công ty có chuyện gì sao, rõ ràng nói là tôi đi đoàn phim, như thế nào nói đổi liền đổi!” Diệp Duy Mộng liên tục oán giận.
Chu Hạ Ninh chỉ mím môi cười nhạt, nhìn không chút để ý.
Thế nào lại là” nói đổi liền đổi”, rõ ràng là chính cô nghĩ mọi biện pháp có được vai diễn.
Chu Hạ Ninh nghiêng đầu, hai mắt nhắm nghiền nhìn qua thật mệt mỏi.
Cô không phải là không có cơ hội đổi vai diễn, chỉ là cô cảm thấy cái này không quan trọng.
Cô và Diệp Duy Mộng tuy mới vào công ty nhưng cũng rất được coi trọng, hai kịch bản này đều là do chị Đỗ nghĩ mọi biện pháp giành về, là một phi tần, cùng vai nữ chính cũng có đất diễn. lại là một vai nha hoàn, từ đầu tới cuối chỉ có một câu nói:” Chủ công, nô tỳ nguyện vì ngài phân ưu.”
Chu Hạ Ninh tưởng, Diệp Duy Mộng cho rằng cô không chăm chỉ làm bài tập.
Nha hoàn tuy rằng không nhiều đất diễn nhưng nói chung đoàn làm phim Tam Quốc chỉ toàn đàn ông, không có mấy nhân vật nữ. Mà nhìn thì tốt nhưng cũng không như vẻ bề ngoài, phi tần nghe như quan trọng nhưng lại bị nữ chính đạp dưới chân, trong cung nhiều nhất là tần phi, chỉ là một nhân vật mới có thể có mấy trọng lượng? Còn không phải là một bình hoa có cũng được mà không có cũng không sao.
Lúc trước Đỗ Nhã Nam muốn Chu Hạ Ninh đi thử vai phi tần, bởi vì nhân vật này là một cô gái dòng dõi thư hương, cảm thấy khí chất Chu Hạ Ninh phù hợp. Lại không nghĩ công ty bỗng nhiên đổi ý, chị vốn nghĩ đi thương lượng lần nữa, lại được cho biết đây chính là do đoàn làm phim tự chọn diễn viên.
Đợi đến khi chị Đỗ dừng xe, Diệp Duy Mộng quay đầu nhìn Chu Hạ Ninh:” Hạ Ninh, bạn về ký túc trước đi, tớ còn có chút việc.”
“Ừ.” Chu Hạ Ninh khẽ lên tiếng đi về hướng trường học, thậm chí không hỏi một câu.
Diệp Duy Mộng nhìn đến khi không thấy bóng dáng Chu Hạ Ninh, mới không nén được vui mừng lấy điện thoại di động ra:”Hân Đông, ngày mai em sẽ đến đoàn làm phim thử vai! Cám ơn anh!”.