Tần Hàn Lâm: "Ánh sáng, đạo cụ, diễn viên, vào vị trí! Chuẩn bị ghi hình!"
Hạ Dĩ Đồng giật mình tỉnh giấc.
Lục Ẩm Băng đang chăm chú nhìn cô: "Sao vậy? Mặt đỏ quá, em có phải bị sốt không? Hay là trúng nắng?"
Hạ Dĩ Đồng nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều vào vị trí của mình, Tần Hàn Lâm đang uống nước, nhưng đã ngồi vào màn hình máy quay, đang chỉ cho cô thấy vị trí sân khấu.
Ánh đèn trên đầu làm Hạ Dĩ Đồng có chút hoảng hốt.
Lục Ẩm Băng: "Còn không mau lên đó, ngẩn ngơ gì nữa? Trúng nắng rồi hả?" Lục Ẩm Băng cho ngón tay vào bên trong khuỷu tay cô ấy, nhưng lại rút trở về, "Hiện giờ tôi cũng không thể xem cho em được, có chóng mặt không?"
Đôi mắt mơ màng của Hạ Dĩ Đồng đặt vào đôi môi không ngừng mấp máy của cô.
Lục Ẩm Băng: "???"
Cô đẩy vai Hạ Dĩ Đồng một cái, Hạ Dĩ Đồng thở ra một hơi dài: "Chị nói cái gì?"
Lục Ẩm Băng: "......"
"Nói em bị khờ rồi hả, bắt đầu rồi kìa, còn thả hồn theo gió là bị Tần Hàn Lâm mắng đó." Lục Ẩm Băng ngồi vào vị trí trong góc của mình.
Hạ Dĩ Đồng cởi áo khoác ra, đưa cho trợ lý, đi đến chính giữa cung điện, trung tâm của ống kính.
Váy cô như ánh trăng, dáng đi uyển chuyển, mái tóc được buột ra sau, trên đầu cài một cây ngọc trâm đỏ đơn giản, mặt trang điểm nhẹ, hai má hơi đỏ càng làm nổi bật lên dung mạo của cô.
Thư ký trường quay dập clapboard: "Phá Tuyết màn 2 cảnh 1 lần 1, Action!"
Đoàn phim chi nhiều tiền mời được đoàn nhạc cổ điển chuyên nghiệp, bắt đầu tấu khúc, âm thanh lảnh lót vút cao đến mây cũng phải ngừng trôi.
Hạ Dĩ Đồng múa theo.
Mới nhảy được một đoạn, Tần Hàn Lâm hô: "NG, không có tình cảm, làm lại."
Hạ Dĩ Đồng điều chỉnh lại hơi thở, làm lại.
Tần Hàn Lâm: "Cut, NG, ánh mắt không được liếc qua chỗ khác."
"NG, đừng có nhìn hoài một chỗ."
"NG......"
"NG......"
......!
"NG, quay phim nghỉ ngơi chút, Tiểu Hạ em qua đây một lát."
NG lại rất nhiều lần, làm cho tinh thần Hạ Dĩ Đồng mệt mỏi, đây tuyệt đối là lần NG nhiều nhất từ lúc cô vào showbiz đến giờ.
Vốn dĩ yêu cầu của Tần Hàn Lâm đối với diễn xuất đã rất cao rồi, cô còn phải vừa múa vừa đạt đến cảm giác ông ấy yêu cầu nữa, bộ tưởng dễ lắm hả?
Tần Hàn Lâm cũng biết là mình hà khắc, cho nên không có trách mắng, mà là ôn hòa nở nụ cười ra, nói: "Đến đây, tôi chỉ đạo lại lần nữa."
Hạ Dĩ Đồng gật đầu, lắng nghe.
Lục Ẩm Băng không biết từ khi nào cũng đi qua đây.
Tần Hàn Lâm hỏi: "Em là ai?"
"Trần Khinh."
"Trần Khinh là ai?"
"Gian tế của Cô Tang phái đến," Hạ Dĩ Đồng bổ sung, "Hiện giờ là vậy."
"Mục đích của em là gì?" Tần Hàn Lâm tiếp tục dẫn dắt.
"Câu dẫn Sở Vương, thu hút sự chú ý của Kinh Tú."
"Là người thế nào thì mới thu hút được Sở Vương và Kinh Tú?" Tần Hàn Lâm không nóng vội, lại nở nụ cười như người cha hiền, tuy ông cười nhưng lại giống như đào hố chờ người khác nhảy xuống thì hơn.
"Là người như thế nào?" Hạ Dĩ Đồng mơ màng chìm vào suy nghĩ.
Tần Hàn Lâm: "Là loại người ỷ vào xinh đẹp, vừa nhìn là biết có mưu đồ hả? Nhất cử nhất động đều đang nói lên, ta muốn câu dẫn ngươi đó?"
"Không phải." Hạ Dĩ Đồng phủ nhận liền.
"Vậy là cái gì?"
Một tia sáng xẹt qua trong đầu, Hạ Dĩ Đồng ngẩng mắt lên, nói rất chắc chắn: "Là người nhìn vào là thấy không dễ gần, là tuyệt thế mỹ nhân cao ngạo, kích động cảm giác chinh phục của bọn họ, là người hoàn toàn khác với mọi người trong cung!"
Khóe miệng Lục Ẩm Băng hơi cong lên, phác họa ra hình dạng của nụ cười.
Tần Hàn Lâm nói: "Đúng, đây giống như mấy truyện tổng tài bá đạo vậy, ây da, con người em ngây thơ, không giả tạo, hoàn toàn không giống với mấy đứa lòe loẹt đê tiện ngoài kia! Không giống, là điều quan trọng nhất.
Em phải giống đóa hoa Bạch Thiên Hương trong văn của Uông Tăng Kỳ đã nói: "Định mệnh nhà ngươi, chị thích thì chị thơm, thơm một cách sảng khoái thoải mái vậy đó, mắc mớ gì đến ngươi!"
Hạ Dĩ Đồng không nhịn được cười nói: "Định mệnh ngươi, chị thích thì chị múa vậy đó, múa một cách sảng khoái thoải mái vậy đó, mắc mớ gì đến ngươi! Thích xem thì xem, thích phong làm phi thì phong!"
"Đúng, đàn ông toàn là đê tiện! Càng không thích thì hắn càng muốn cua cho bằng được." Tần Hàn Lâm tự chửi luôn mình trong đó xoa tay cười, "Chính là cảm giác này, nhớ kỹ cái cảm giác này, đi đi, đi múa, đi hớp hồn đám đàn ông đê tiện đó, nhưng đừng có phô trương quá, phải giữ chừng mực."
"Vâng, em biết rồi."
Tần Hàn Lâm: "Mọi người vào vị trí."
"Phá Tuyết màn 2 cảnh 1 lần 16, Action!" Thư ký trường quay dập clapboard rồi nhanh chân ra ngoài.
Ống kính quay cận mặt Hạ Dĩ Đồng, một mặt nạ đồng hiển nhiên che hết nửa khuôn mặt của cô, nửa khuôn mặt lạnh băng, nửa khuôn mặt xinh đẹp lộng lẫy.
Đôi mắt đó đang lặng lẽ nhìn vào người trước ống kính, đôi mắt đó như được khảm lên màu xám nhạt, như sương mù trong núi.
Tần Hàn Lâm nín thở, tốt lắm, tình cảm diễn đạt rồi.
Đoàn nhạc tấu khúc, tiên âm du dương.
Hạ Dĩ Đồng không động đậy, ly rượu trong tay Sở Vương ngừng giữa không trung, ngẩng mắt nhìn về phía trước điện, dường như đang hiếu kỳ mỹ nhân này sao lại có hành động dị thường vậy.
Lục Ẩm Băng từ chối thị nữ rót rượu cho mình, tự mình lấy vò rượu rót một cốc, từ đầu đến cuối không có ngẩng đầu lên.
Sau đó, Hạ Dĩ Đồng động đậy, gót chân đá nhẹ, tùng một tiếng động lớn——
Tiếp theo đó là tiếng lục lạc vui tai vang lên, hoàn toàn không bị nhạc nền che lấp đi, cố chấp phát ra âm thanh của riêng mình.
Cánh tay nàng như rắn uốn lượn, eo lắc lư, rõ ràng là điệu múa nhìn cực kỳ lẳng lơ, nhưng dưới tấm mặt nạ và đôi mắt ấy lại khiến cho tư thế đó chẳng khác nào là của tiên nhân, mái tóc đen dài xõa xuống, đứng rất ngạo thế, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào.
Ánh mắt nàng không chút tình cảm quét nhìn tất cả mọi người, từ Sở Vương đến vương công đại thần, từ vương công đại thần đến mỗi vị hoàng tử, sứ thần nước khác đến sứ thần Cô Tang.
Cao cao tại thượng nhìn bọn họ, tựa như đang nhìn con dân thành kính của mình, dường như nàng không phải là một vũ nữ nho nhỏ được tiến cống, mà là một vị thần.
Nàng sao có thể cao ngạo đến vậy? Nàng dựa vào cái gì mà cao ngạo đến thế?
Trong thâm tâm mọi người, lại nảy sinh cảm giác đó là lẽ hiển nhiên, nàng vốn dĩ là vậy, do đó cam tâm tình nguyện sa ngã trong ánh mắt của nàng.
Ánh mắt của Trần Khinh quét nhìn mọi người, rồi đặt vào vị trí của hoàng tử trong góc.
Mọi người có mặt tại hiện trường đều nhìn nàng, chỉ có mình người đó là không nhìn.
Nàng biết người đó......!là ai.
Kinh Tú cảm nhận được ánh mắt khác thường, cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trời định của mình, lễ phép nho nhã gật đầu một cái, như là đang chào hỏi vậy.
Trong mắt của cô không có dục vọng chinh phục và mê mẩn như mấy đàn ông khác, cực kỳ trong suốt.
Trần Khinh nhìn cô ấy một hồi rồi từ từ cười lên.
Tựa như đã định từ trước, tựa như trêu đùa, lại tựa như.....!là gì nhỉ? Kinh Tú không hiểu, chỉ cảm thấy người phụ nữ này rất xinh đẹp, nhũ nương trong cung nói: trong cung không hề có phụ nữ nào đơn giản, càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm.
Người này xinh đẹp như vậy, nhất định rất nguy hiểm.
Cô lại nhìn vào Sở Vương đã đắm chìm trong đó, trong lòng tự nhiên thấy bất an.
Tần Hàn Lâm lập tức giơ tay lên, một máy quay lui ra đằng sau, Trần Khinh nhìn Kinh Tú, Kinh Tú nhìn Sở Vương, ba người vừa hay lại hình thành một hình tam giác, ống kính ghi hình ngay tại đây.
Thảo xà hôi tuyến, phục diên thiên lý (Cái này tui chịu, là hình như manh mối nhỏ cho cốt truyện sau này í).
Ánh mắt của Trần Khinh ngừng lại trên người Kinh Tú trong giây lát, sau đó lại thu về.
Trần Khinh đi chân trần đứng trên một cái trống lớn, mặt bàn chân trắng như tuyết, mười ngón chân ngay ngắn rõ ràng, mỗi một bước nhảy là một tiếng trống vang lên.
Tùng——Tùng——Tùng——
Động tác của nàng ngày càng nhanh, tiếng trống ngày càng dồn dập, âm nhạc ngày càng khuấy động, tất cả mọi người đều đặt rượu trong tay xuống, nín thở, nhìn mỹ nhân đang xoay tròn với tốc độ cao trên trống, bạch sa tung bay, hệt như một ánh trăng sáng ngời giữa điện.
Tiếng trống như đập vào trái tim mỗi người, hơi thở bọn họ tăng tốc, không ngừng mở to mắt ra theo từng động tác của Trần Khinh.
Sợi dây cột mặt nạ sau tai Trần Khinh lặng lẽ được tháo ra, Trần Khinh hất tóc một cái, mặt nạ thanh đồng bay ra khỏi mặt cô, hình thành một tia sáng bay giữa không trung, lách cách rơi xuống mặt trống——
Tiếng trống, âm nhạc, tiếng lục lạc bỗng dưng im bặt.
Tất cả mọi người có mặt đều thấy trống rỗng trong lòng, trái tim đột nhiên cảm thấy nhói đau nhẹ, đây là triệu chứng đang kích thích đột nhiên bị ngừng lại tạo ra.
Ống kính đi ra phía sau lưng Hạ Dĩ Đồng, tóc dài lưu luyến, rồi từ từ xoay 180 độ, định hình vào khuôn mặt Hạ Dĩ Đồng.
Dưới mặt nạ đó sẽ là một khuôn mặt như thế nào?
Chân mày thanh tú, đôi mắt như màn đêm, hàng mi như quạt, mặt tựa phù dung.
Càng làm người ta kinh ngạc hơn là khóe mắt trái của nàng vẽ một con bò cạp, đuôi bò cạp cong vút lên, làm cho đôi mắt phượng càng thêm quyến rũ, bò cạp như đang nhe nanh múa vuốt trên khóe mắt nàng, rất sinh động như sắp chui ra lấy mạng người vậy.
——Không có yêu tinh nào cao ngạo thần thánh hơn nàng nữa.
Không biết là ai đã đánh đổ vò rượu, cốp một tiếng, rượu chảy đầy ra hết bàn.
Sở Vương hoàn hồn lại, vỗ tay cười lớn: "Tốt, trọng thưởng!"
Ông nhìn sang sứ thần của Cô Tang: "Trẫm đã lâu rồi không có thấy qua mỹ nhân nào đặc biệt đến vậy, nói cho vua của các ngươi biết, Trần Phi—— trẫm sẽ nhận lấy.
Người đâu, dẫn Trần Phi nương nương đến Ngọc Tú Cung! Bắt đầu từ hôm nay, đó là chỗ ở của Trần Phi."
Trần Khinh nhặt lấy mặt nạ, đeo lại lên mặt mình, đi theo cung nhân ra khỏi điện.
Khi đi ngang qua đây, Kinh Tú nghe thấy mấy công tử quý tộc ngồi gần mình đang nhỏ tiếng tranh cãi.
"Nhìn thấy chưa, mỹ nhân lúc nãy nhìn ta, nàng lại nhìn ta kìa."
"Là nhìn ta mới đúng."
"Nhìn ta đó, cũng không xem hai người có đức hạnh gì......"
Kinh Tú tự rót rượu cho mình, nhìn bóng dáng xa dần của Trần Khinh, ánh mắt trầm xuống, từ từ nhấp rượu.
Mỹ nhân đúng là mầm họa, người này chính là mầm họa rất lớn.