Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 234




Lần gần đây nhất Hạ Dĩ Đồng đạp xe là... Cô đếm ngược từng năm một, là trước khi nổi tiếng, quay lại một chút, vừa mới vào nghề, đi đóng phim truyền hình, nghỉ đông và nghỉ hè đều tranh thủ kiếm tiền, trong mắt người bình thường thì số tiền này cũng được xem là đáng kể, nhưng ngoại trừ học phí đắt đỏ, còn các khoản chi tiêu khác, đồ trang điểm cần thiết, trong tay đâu dư được mấy đồng đâu. May là lúc không quay phim đều ở ký túc xá trường, lúc quay phim thì có ekip làm phim phụ trách, chứ nếu phải trả tiền thuê nhà ở thủ đô thì chắc chắn sống không nổi.

Bởi vì cuộc sống khó khăn nên phải tính toán cẩn thận mọi thứ, thậm chí còn phải tiết kiệm tiền đi bus, chiếc xe đạp cũng là đồ cũ, chủ nhà trọ không còn chỗ để nên tặng cô luôn, đạp chiếc xe hai bánh mà xe kêu lọc cọc bang bang liên tục.

Cuối năm hai đại học, cô ký hợp đồng với công ty Tần Mộ, quen biết Đổng Nhã Phi, Đổng Nhã Phi là người mới, đã tốt nghiệp, điều kiện kinh tế tốt hơn cô, nên thường xuyên giúp đỡ cô, Hạ Dĩ Đồng không phải kiểu cứng đầu đến chết cũng không chịu nhận, từ chối phần lớn, tiếp nhận phần nhỏ, đồng thời có mấy lần trả lại nàng sau vài ngày. Cô thấy mình thật may mắn vì vừa vào công ty đã gặp được một người bạn như vậy, mặc dù sau này khi không còn liên lạc nữa, Đổng Nhã Phi còn ghen ghét tìm cách quấy phá cô, nhưng cô cũng không thể phủ nhận đoạn tình cảm thật sự dành cho nhau vào quãng thời gian kia.

Giống như đôi nam nữ vì bất đồng quan điểm mà chia tay trong êm đẹp, không cần oán hận, Hạ Dĩ Đồng sau này chỉ có thể làm người xa lạ, riêng phần mình thì vẫn sống tốt. Thật kỳ lạ, chuyện này đã qua lâu rồi, bây giờ vì tựa lên lưng Lục Ẩm Băng mà cô lại nghĩ về người phụ nữ khác, cho dù không phải loại tâm tư tình cảm kia, nhưng nếu Lục Ẩm Băng biết, không biết sẽ phạt cô như nào đây.

Có lẽ là bầu không khí quá thoải mái, trong một môi trường an toàn và dễ chịu như này, khó tránh khỏi việc suy nghĩ về những thứ khác, chỉ cần thả lỏng, suy nghĩ của mình sẽ đi càng ngày càng xa.

Sau vụ việc kia, cô không nghe tin tức gì của Đổng Nhã Phi nữa, ba tháng sau, Hạ Dĩ Đồng dùng các mối quan hệ của mình để nghe ngóng chút tình hình, phú nhị đại Dư Khải kia không ngờ Đổng Nhã Phi lại gây ra nhiều rắc rối cho hắn tới vậy, có thể do cô ấy bị gia đình mắng mỏ và bỏ rơi Đổng Nhã Phi như một đứa con rơi, công ty tuyên bố chấm dứt hợp đồng với Đổng Nhã Phi, nói rằng đạo đức đối phương bại hoại, vi phạm điều XX trong hợp đồng, có lẽ sợ bị mắng chửi, tính đến giờ Weibo Đổng Nhã Phi cũng chưa có cập nhật gì mới.

Bây giờ Weibo Hạ còn có Lục fan và Hạ fan mắng qua mắng lại, một cái status năm trước còn có hơn một triệu bình luận.

Hẳn là rút khỏi giới giải trí rồi.

Hạ Dĩ Đồng đồng cảm thì đồng cảm, nhưng không muốn tìm tới giúp đỡ nàng. Lục Ẩm Băng mà biết chuyện này chắc chắn sẽ phát sinh một trận chiến với cô, một phần là bởi người bạn này không xứng, một phần là vì đạo lý "Thăng mễ ân đẩu mễ cừu", Đổng Nhã Phi có thể làm ra chuyện như vậy lần thứ nhất, chắc chắn có thể làm ra lần thứ hai, cô có thể giúp nàng một ngày nhưng không thể giúp nàng một đời, đến lúc đó còn ôm thêm một mớ rắc rối.

[Thăng mễ ân đẩu mễ cừu: Một thùng gạo là ơn, một đấu gạo là thù. Nếu bạn giúp đỡ người khác một chút trong lúc họ khốn khó thì người ta sẽ biết ơn. Nhưng nếu bạn giúp đỡ quá nhiều khiến họ bị phụ thuộc, đến khi ngừng giúp đỡ họ sẽ quay ra thù hận bạn.]

Đi qua chỗ giảm xóc, thân xe nảy lên một cái, mông Hạ Dĩ Đồng truyền tới cảm giác ê ẩm quen thuộc, mấy suy nghĩ viển vông trong đầu Hạ Dĩ Đồng biến mất không thấy tăm hơi, rất muốn nhích mông một xíu để giảm đau, nhưng sợ kỹ thuật lái xe của Lục Ẩm Băng không tốt lại đâm vào gốc cây, đành nhẫn nại chịu đựng.

Một vùng giảm xóc nối tiếp một vùng giảm xóc, Lục Ẩm Băng không những không giảm tốc mà còn tăng tốc đi qua, lộp bộp lộp bộp lộp bộp, tăng thêm mấy vết hằn lên mông Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng cắn răng chịu đựng, cố gắng kiềm chế nội tâm oán niệm của mình: "Lục lão sư, chị có thể đi chậm lại được không?"

Lục Ẩm Băng lập tức phanh gấp, Hạ Dĩ Đồng không để ý, đập mặt vào lưng Lục Ẩm Băng, cú va chạm mạnh khiến trán Hạ Dĩ Đồng bị thương, Hạ Dĩ Đồng nhịn không kêu câu nào, Lục Ẩm Băng ngồi phía trước lại không lên tiếng. Hạ Dĩ Đồng hoảng hốt, mông mất cảm giác đau, nhảy khỏi xe xác nhận xem Lục Ẩm Băng còn sống hay không, xoa lưng cô: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao chị phanh gấp mà không nói em tiếng nào?"

Lục Ẩm Băng nhắm mắt, như đang hồi tưởng, nghe lời lo lắng của Hạ Dĩ Đồng, cô từ từ mở mắt, giãn lông mày, cười nói: "Chưa trải qua cảm giác này bao giờ nên muốn thử một chút."

Hạ Dĩ Đồng trừng cô đúng 10 giây, sắc mặt tối sầm, sải bước rời đi phía trước.

Lục Ẩm Băng đạp xe đuổi theo phía sau: "Chị sai rồi chị sai rồi, Hạ... Nàng dâu của lão Lục ơi, em quay đầu nhìn chị một cái đi mà." Cô đạp xe không nhanh không chậm, đủ để duy trì đi sau lưng Hạ Dĩ Đồng.

Hạ Dĩ Đồng kéo thấp vành mũ, vành tai nóng bừng, không ngại mà hét lên.

Con đường mà Lục Ẩm Băng đi là một con đường hẻo lánh, thành phố nhỏ chính là thành phố nhỏ, 7 giờ sáng ở thành phố lớn có thể thấy cảnh xe cộ tấp nập, ở nơi đây trong bán kính một dặm có thể nhìn thấy bóng người là may mắn lắm rồi, Lục Ẩm Băng cũng không sợ người khác nghe thấy, lớn tiếng nói: "Người nhà lão Lục ơi, bạn đời của em đang ngóng trông em này, sáng nhìn sắc trời tối ngắm ánh sao, đi nhớ em, ngồi cũng nhớ em, trời đất chứng giám mỗi ngày chị đều ngóng chờ em, em nỡ lòng đi như vậy sao?"

Hạ Dĩ Đồng dừng chân, đứng vậy một chút rồi lại bước tiếp.

"Người nhà lão Lục ơi, em cứ đi như vậy thì bạn đời của em biết phải làm sao? Em nói chị nghe? Phải chăng em không cần chị nữa?"

Hạ Dĩ Đồng không nhịn được, cong môi cười, bước chân cũng chậm lại.

Lục Ẩm Băng nhìn về phía bầu trời, lớn tiếng nói: "Nói em nghe, chị muốn dành cả thế giới này cho em."

Hạ Dĩ Đồng không thể ngừng cười, cô mới đến đây được vài ngày, giờ biến thành cái dạng gì rồi, cô hít sâu hai cái, quay lại, nhẹ vươn tay, Lục Ẩm Băng nhanh chóng phanh xe, Hạ Dĩ Đồng ngồi lên ghế đằng sau: "Được rồi, đi nào."

Lục Ẩm Băng không đi, đầu tiên là vui vẻ nói: "Vui không?"

Hạ Dĩ Đồng trịnh trọng gật đầu: "Vui chứ, em mong sau khi chị quay xong bộ phim này thì có thể khôi phục lại giọng Bắc Kinh của mình."

Lục Ẩm Băng thở phào một tiếng rồi lại cất lên giọng nói có nhịp có điệu: "Ba nó chứ, tất nhiên rồi!"

Hạ Dĩ Đồng lại bị chọc phải huyệt cười, hai người cười rạng rỡ giữa cơn gió lạnh, cười đến cứng cả mặt mới lề mề lết về nhà. Hạ Dĩ Đồng hiểu tại sao Lục Ẩm Băng lại lề mề về nhà, bởi trong nhà còn có con gái, không tiện nói mấy chuyện như vậy.

Trước khi ba mẹ xảy ra tai nạn xe, Hạ Dĩ Đồng đã là một đứa trẻ hiểu chuyện, nếu không cô đã không nhớ kỹ nhiều chuyện không tốt như vậy, sẽ không tự mình bước từng bước tới trước cửa cô nhi viện. Có những chuyện khi bé không hiểu, lớn lên sẽ nghi ngờ, ví như: Người lớn sau khi có con sẽ không sinh hoạt tình dụ,c nữa sao? Tại sao trước giờ chưa từng thấy. Hạ Dĩ Đồng nhớ cô từng nhìn thấy, giữa đêm cô không ngủ được, muốn nghe kể chuyện, tới đẩy cửa phòng ba mẹ, nhìn thấy cảnh ba mình đầu đầy mồ hôi đang úp sát cơ thể mẹ, nét mặt hai người khi trông thấy cô có chút khó tả. Nhưng cô vẫn ngây ngốc bước tới đòi nghe kể chuyện dọa ba cô sợ đổ mồ hôi ướt đẫm, cuối cùng vẫn là mẹ phản ứng nhanh, ra sức khuyên cô quay về phòng.

Đặt lên bản thân mình, nếu gặp hoàn cảnh này thêm mấy lần nữa, có lẽ sẽ trở nên lãnh cảm, ba mẹ vất vả lắm rồi.

Bây giờ mình cũng có con, mặc là trong phim của Lục Ẩm Băng, vẫn khó tránh khỏi có chút đắn đo. Mà còn chưa biết tính cách đứa trẻ này ra sao, không thể để cho đứa trẻ này phát hiện mối quan hệ thật của hai người được.

Lục Ẩm Băng dắt xe vào dưới bóng cây dưới nhà, còn có vài chiếc xe xiêu xiêu vẹo vẹo khác, ấy vậy mà còn có cả xe điện, Lục Ẩm Băng nhấc xe một cách nhẹ nhàng, dựng ngay đó rồi khóa xe lại.

Động tác thuần thục, xe đứng hiên ngang, ai không biết còn tưởng thực sự là một chiếc Ferrari đang đỗ ở đây.

Cô lại cười, Hạ Dĩ Đồng cảm thấy mình cười nhiều tới mức đau cơ mặt, giơ tay lên xoa mặt, thả lỏng cơ mặt một chút.

Lục Ẩm Băng đứng bên cạnh cô một lúc lâu rồi mới giới thiệu: "Con gái chị tên là Vu Điềm, những cái khác em có thể tự xem, tính cách rất tốt, biết nấu cơm, thỉnh thoảng chị lười vào bếp nên đều để con bé nấu, bây giờ chắc đang ở nhà xem TV."

Hạ Dĩ Đồng đột nhiên cảm thấy khẩn trương, có một loại ảo giác thật sự đi gặp con gái, cao thấp ra sao, béo gầy thế nào, nội tâm cô có vô số mong chờ, thấp thỏm, lúc Lục Ẩm Băng lấy chìa khóa, mở cửa bước vào, nhìn thấy bé gái buộc tóc đuôi ngựa, muốn xỉu."

Thật sự xinh xắn.

"Xin chào, chị Hạ." Vu Điềm nghe thấy tiếng động, chủ động đứng lên chào đón, giọng nói ngọt ngào, "Cô Lục đã nói với em là chị sẽ tới thăm, rốt cục chị cũng đến, nơi đây chào đón chị."

Nàng xưng hô như này lập tức đắc tội với hai người, dựa theo tuổi tác thì Lục Ẩm Băng sinh cuối tháng 7, sắp tròn 30 tuổi, Vu Điềm 12 tuổi, con gái nông thôn kết hôn sớm đều lớn như này, tiếng gọi "cô" này nghe như một trò đùa, còn nữa, quan hệ giữa nàng và Lục Ẩm Băng cũng gần, thuận mồm nói vậy đúng là thành trò đùa.

Hạ Dĩ Đồng 25 tuổi, gọi cô hay gọi chị đều được, nhưng nàng gọi Hạ Dĩ Đồng là chị, gọi Lục Ẩm Băng là cô, khiến Hạ Dĩ Đồng với Lục Ẩm Băng như cách nhau một thế hệ, mà ban đầu cô còn nghĩ đến việc trở thành mẹ của Vu Điềm, thật mong chờ một lần.

Hộc một ngụm máu ra tới khoang miệng nhưng lại phải nuốt ngược trở lại, đưa tay nắm lấy tay đối phương: "Xin chào, Vu... Em gái nhỏ."

Vu Điềm: "Gọi em là Vu Điềm hoặc Điềm Điềm đều được."

Hạ Dĩ Đồng: "Được rồi Vu Điềm."

Lục Ẩm Băng kéo Hạ Dĩ Đồng vào phòng, may mắn thay, đoàn làm phim không yêu cầu mọi người phải tuân theo kịch bản, mặc dù không gian ở đây hơi nhỏ, nhưng cũng coi như được trang bị khá đầy đủ, có phòng riêng, chỉ là khả năng cách âm không tốt lắm, đều là các tấm gỗ.

Hạ Dĩ Đồng vừa vào cửa, không giấu được phiền muộn, Lục Ẩm Băng trấn an: "Đứa nhỏ này hơi thật thà."

Hạ Dĩ Đồng gật đầu, thở dài, bỗng nhiên thông suốt: "Em làm ba của đứa trẻ thì sao? Không thì chú cũng được?"

Lục Ẩm Băng: "..."

Sao em không nói là lão Hạ sát vách?

Tất nhiên cô không thể nói ra câu này, gần đây tính tình Hạ Dĩ Đồng rất hung bạo, nói lời nào không ưng ý là em ấy có thể xông tới đánh một trận, nắm đấm trắng trẻo nhỏ nhắn của em ấy đôi khi rất đau, ờm... Đương nhiên cũng rất đáng yêu.

Không đợi cô lên tiếng, Hạ Dĩ Đồng liền phủ định bản thân, nhíu lông mày: "Nghe là lạ, hay là cũng gọi cô đi, dẫu sao cũng coi như cùng thế hệ với chị."

Lục Ẩm Băng: "Được, lát nữa chị sẽ nói với con bé."

Hạ Dĩ Đồng miễn cưỡng vui vẻ hơn xíu, Lục Ẩm Băng nhìn cô, chợt nói: "Em thích trẻ con sao?"

"Hả?"

"Em có thích trẻ con không?"

Hạ Dĩ Đồng thật thà nói: "Chuyện này, em thích người đẹp."

Đúng là thẳng thắn.

Lục Ẩm Băng trầm ngâm một lúc, hỏi: "Họ Hạ hay họ Lục, một đứa hay hai đứa? Không thể ba đứa, nhiều quá chị nản."

"Hả?" Lúc này Hạ Dĩ Đồng lại thấy kinh sợ, tại sao cô không theo kịp tốc độ load thông tin của dây thần kinh não Lục Ẩm Băng.