Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 225




Một giọt nước ấm áp rơi xuống tay.

Lục Ẩm Băng biết đó là nước mắt Hạ Dĩ Đồng, không khỏi xót xa. Cô nghiêng đầu hôn lên tai đối phương, cười ranh mãnh: "Em không bằng lòng?"

Hạ Dĩ Đồng nức nở: "Nguyện ý nguyện ý!" Cô trực tiếp rút chiếc nhẫn ra khỏi hộp, nhét vào tay Lục Ẩm Băng, sợ người kia đột nhiên đổi ý, "Đeo vào tay em đi."

Hạ Dĩ Đồng nghe thấy tiếng cười vui vẻ, Lục Ẩm Băng nắm lấy tay cô, vòng tay qua eo, đeo nhẫn lên.

"Đẹp không?" Lục Ẩm Băng hỏi.

Hạ Dĩ Đồng hít mũi, gật đầu.

Lục Ẩm Băng đứng thẳng, đưa tay nâng mặt cô, trong căn phòng tràn ngập ánh ban mai, trong ánh mắt mỗi người chỉ có đối phương, một nụ hôn lơ đãng cả thời gian.

Mười phút sau, Lục Ẩm Băng thả ra, chuyển từ ôm sang nắm tay, kể với cô hoàn cảnh những bức tranh kia ra đời, chuyện số bốn xuất viện trước hai ngày, cô còn chưa kịp kể với Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng lộ ý toàn tâm chúc phúc. Còn có những tấm hình kia, có cả những tấm Hạ Dĩ Đồng chưa từng nhìn thấy, là Lục Ẩm Băng chụp lén, điều khiến cho Hạ Dĩ Đồng dở khóc dở cười chính là, có tấm ảnh do paparazzi chụp.

Công việc của đám chó săn chết tiệt ấy đều là để kiếm tiền, cho nên bình thường cũng có liên hệ với người nổi tiếng, chỉ cần họ chịu chi một khoản tiền, những tấm ảnh đó thay vì công khai trên phương tiện thông tin đại chúng sẽ được chuyển đến tay người nổi tiếng.

Hai người nói cả những chuyện của năm cũ, từ lần đầu tiên Hạ Dĩ Đồng gõ cửa phòng cô rồi bị mắng đến sững sờ, đến lần thứ ba thì bị đóng sầm cửa, cả hai người đều cảm thấy vừa đứng vừa nói có hơi kỳ cục, trong phòng không có giường, chỉ có chiếc ghế trước đàn piano, Hạ Dĩ Đồng ngồi trên đùi Lục Ẩm Băng, hai người cùng nói những kỷ niệm trước kia.

Hạ Dĩ Đồng nói đến vui vẻ, ánh mắt xoay chuyển, vô tình nhìn thấy một món đồ, nó được giấu trong một góc của ba chân piano, một cặp loa bluetooth siêu nhỏ, bên cạnh loa còn có điện thoại của Lục Ẩm Băng, cô chỉ vào rồi hỏi, "Đây là cái gì?"

Lục Ẩm Băng đảo mắt một vòng, ra vẻ thần bí nhìn cô một cái: "Em muốn biết?"

Hạ Dĩ Đồng gật đầu.

Lục Ẩm Băng cầm lấy điện thoại, mở màn hình, hiện lên là tệp âm thanh "Nhạc đệm piano bài《Ánh mắt》" Hạ Dĩ Đồng hoảng hốt, Lục Ẩm Băng bật nút phát.

Phần nhạc đệm piano mượt mà tuôn ra từ dàn loa y như những gì cô vừa nghe được.

Hạ Dĩ Đồng: "........................"

Vầy là lúc nãy Lục Ẩm Băng giả vờ đàn???

Lục Ẩm Băng hất cằm, còn nói đạo lý: "Em biết đánh đàn là được rồi, nếu chị mà còn biết đàn nữa thì khác nào cướp chén cơm của em đâu?"

Hạ Dĩ Đồng: "........................"

Từng nghe qua hát nhép, giờ mới được diện kiến giả đàn, cô vẫn chưa thể hoàn hồn từ sự thật gây shock này.

Lục Ẩm Băng nhìn cô một lúc, cúi đầu dùng tay cọ mũi của mình, ngại ngùng nói thẳng: "Chị cái gì cũng học được, chỉ là không có khiếu âm nhạc, ban đầu chị cũng muốn tự mình đàn, nhưng vẫn luôn dành thời gian trong bệnh viện, thời gian cứ trôi qua như vậy, còn bận rộn những chuyện khác, nên chỉ chập chững học được có nửa bài."

Lục Ẩm Băng đàn nửa khúc nhạc mà mình đã học, có thể nhìn ra là rất nghiêm túc học đàn, cũng có thể nhìn ra động tác ngón tay đương nhiên không bằng người luyện đàn lâu năm Hạ Dĩ Đồng, âm nối âm có vẻ không được mượt mà trôi chảy.

Lục Ẩm Băng dừng tay, rũ mắt nhìn những phím đàn đen trắng, có phần áy náy: "Chị sợ mình khi căng thẳng sẽ đánh sai âm, rồi sẽ làm hỏng buổi cầu hôn này, cho nên chị nhờ một người bạn ghi âm lại. Chị không phải cố ý đâu, chị-----"

Mắt cô đột nhiên mở to, Hạ Dĩ Đồng cúi người hôn một cái, cô đã cảm động đến đỉnh điểm như vậy rồi, đâu còn tâm trí để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Trong lúc hôn hai người bất tri bất giác đổi vị trí, Lục Ẩm Băng ngồi trong vòng tay Hạ Dĩ Đồng, dễ chịu híp mặt lại, cảm nhận ánh ban mai ấm áp từ ngoài chiếu qua cửa sổ.

Bên tai bỗng vang lên giai điệu quen thuộc.

Hiện thực xô đẩy / giấc mơ biến dạng / kiên trì tạo nên con người / cố gắng hết sức mình / chỉ cần nhìn thấy em / hiểu rõ từng nét mặt / một nụ cười trên môi / lại có thể tiếp tục nỗ lực...

Một chút rung động, nhìn những ngón tay thon thả của Hạ Dĩ Đồng đang lướt trên phím đàn, linh hoạt như những vũ công xuất sắc.

Đàn được hơn một nửa, Hạ Dĩ Đồng buông cô ra, nhẹ nhàng thở một cái, ánh mắt sáng ngời nhìn cô, chậm rãi mở miệng, giọng hát trời phú hòa với nửa cuối giai điệu, chậm rãi, nhẹ nhàng: "Đôi khi tình yêu chỉ thông qua một loại ánh mắt / xua tan đi bao ưu phiền / Là em giúp tôi biết được mình không cô đơn / Có em bên cạnh chẳng có gì là không thể / Vì tin tưởng lẫn nhau / Tình yêu không cần những lời hứa / vẫn sẽ nồng nhiệt như ban đầu~"

Dưới ánh mặt trời, người phụ nữ chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay --- áo khoác được cởi ra ngay sau khi vào cửa --- ngón tay yêu nghiệt, hai mắt khép hờ, nụ cười trên môi, như một bức tranh tuyệt mỹ, khắc in trong thâm tâm Lục Ẩm Băng.

Cô từng xem một video tự đàn tự hát Hạ Dĩ Đồng đăng trên Weibo, cô vui vẻ hít hà màn hình điện thoại, nhận tiện ăn mấy hũ giấm to đùng. Bạn gái tuyệt mỹ của mình bị người khác nhìn thấy, lúc người thật biểu diễn trước mặt, toàn thân Lục Ẩm Băng rạo rực, nội tâm không có gì ngoài "A A A A A A".

Cô đặt Hạ Dĩ Đồng ngồi lên đàn piano rồi điên cuồng hôn, tay cũng không an phận, Hạ Dĩ Đồng cảm nhận được hưng phấn của cô, cơ thể ngủ say có thể cháy rực lên vì một ngọn lửa nhỏ, suýt nữa thì bên trong phòng piano đã xảy ra một khung cảnh không thể miêu tả.

Nếu không phải Hạ Dĩ Đồng chưa đậy nắp đàn piano thì có khi Lục Ẩm Băng đã bế cả người cô lên trên đàn rồi bắt đầu hôn mãnh liệt, phím đàn kêu lên một trận "Các người dám làm cái chuyện kia trên người ta, chết ta mất thôi." "Âm thanh đầy phẫn uất với tình yêu", Hạ Dĩ Đồng dở khóc dở cười bước xuống, hai người nhìn nhau thâm tình, lại cúi đầu nhìn nhẫn trên tay, cũng có chút mơ hồ, mười ngón tay đan vào nhau, bước ra ngoài.

Ra tới cửa, ba vị trưởng bối đang đứng ngoài cửa đột nhiên nhìn trời nhìn đất nhìn cửa sổ, ra vẻ "Bọn ta bộn bề công việc, mấy đứa đừng có gây cản trở."

Lục Ẩm Băng: "..."

Hạ Dĩ Đồng: "..."

Bọn họ đứng đây từ bao giờ? Nghe được những gì rồi?

Hai người lần lượt vấn an ba vị trưởng bối, ba người kia gật đầu mấy cái, trông hai người tay nắm tay, ánh mắt bất biến, Liễu Hân Mẫn véo tay chồng mình, Lục Vân Chương nắm tay bàn tay Liễu Hân Mẫn, viện trưởng nắm chặt tay, hai mắt đột nhiên mở to.

Hai người vờ như không nhìn thấy ánh mắt quỷ quái của bọn họ, dắt tay nhau về phòng.

Nghe tiếng bàn tán đằng sau:

"Nhẫn kìa nhẫn kìa, mọi người thấy không? Lão Lục! Bà thông gia!"

"Thấy chứ!"

"Vậy mà cầu hôn thật, tôi đoán đúng rồi mà!"

"Vợ chồng trẻ ngày nay cầu hôn lãng mạn thật đấy, còn đánh đàn piano, lão Lục!"

"Đàn đàn đàn, bây giờ tôi đi học ngay, mỗi ngày đều đàn bà nghe."

"Ông yên đi, bà thông gia vẫn còn đứng đây này! Hai người đoán xem ai cầu hôn ai?"

"Tôi đoán là con gái chúng ta."

"Tôi lại nghĩ là Hạ Đồng."

"Nếu không thì hai người... Ai đó đi hỏi đi?"

"Hay là bà đi đi..."

...

Chuẩn bị vào cửa, Lục Ẩm Băng đột nhiên quay đầu lại nói: "Mẹ, bọn con không ăn sáng đâu, buổi sáng cũng không ra ngoài."

Hạ Dĩ Đồng đỏ mặt, muốn nói rõ ràng thì bị Lục Ẩm Băng giữ lấy, đẩy vào phòng, cửa ầm một tiếng. Ba vị trưởng bối đồng thời chậc lưỡi, vẻ mặt ghét bỏ, ánh mắt đều là ý cười, xuống tầng chuẩn bị bữa sáng.

Hạ Dĩ Đồng vừa quay lại thì bị ép lên cánh cửa, Lục Ẩm Băng một tay giữ lưng cô, một tay nâng cằm cô, không lãng phí thời gian, tiếp tục công chuyện còn dang dở ở phòng đàn.

Quần áo vướng víu tùy tiện ném một bên, trên ghế sofa hay trên mặt đất, không có tâm trí rảnh rỗi đế ý tới mấy thứ không liên quan, Lục Ẩm Băng dùng một tay khóa chặt hai cổ tay cô giao nhau một chỗ, vòng lê.n đỉnh đầu, hôn dọc chiếc cổ trắng ngần, mắt Hạ Dĩ Đồng long lanh nước, là dấu hiệu độ.ng tình, cô khó chịu ngẩng cổ lên, dâng lên tận miệng, lí nhí một câu: "... Quay phim, đừng để lại dấu."

Động tác Lục Ẩm Băng nhẹ nhàng hơn, thay vào đó, gia tăng lực đối với tay trước ngực cô, hô hấp Hạ Dĩ Đồng nặng nề, sau đó liên tục thở hổn hển. Càng về sau, Hạ Dĩ Đồng không thể đứng thẳng được nữa, hai chân đều đang run bần bật, gắng dùng tay ôm lấy cổ Lục Ẩm Băng để chống đỡ toàn thân, khẩn cầu lên giường, Lục Ẩm Băng không đồng ý, tay mò xuống giữa đùi ấm ướt, trầm giọng: "Lên đây."

Lên đâu?

Khóe mắt Hạ Dĩ Đồng ửng đỏ, ánh mắt mê người, cố gắng phân tích ý nghĩa câu nói này.

Lục Ẩm Băng buông đôi tay đang bị giam giữ của cô, tách hai đùi cô ra, nhấc chân cô vòng qua eo mình, chỉ rõ nơi sắp tới, Hạ Dĩ Đồng bây giờ mới hiểu, nhưng cô làm gì còn sức lực, hai chân mềm nhũn.

"Giúp em." Giọng nói ngon ngọt mềm mại như nước đường.

"Rất vui được giúp đỡ." Lục Ẩm Băng phục vụ chu đáo, nâng mô.ng cô lên, ngậm lấy vành tai cô, giọng nói trầm ấm: "Ôm chặt một chút, không là ngã đấy."

Suy nghĩ trong đầu Hạ Dĩ Đồng chỉ kịp hiện lên câu "A? Cái gì?", sau đó liền chịu sự tấn công của Lục Ẩm Băng, lý trí bị lấn át, không còn lại gì.

Sau khi xong việc, Hạ Dĩ Đồng toàn thân mềm nhũn được bế lên giường, đắp chăn mềm, ý thức cô vẫn mơ hồ, gương mặt hiện rõ tình triều ửng đỏ, chỉ vào một vùng nước nhỏ trên cánh cửa: "Chỗ kia, phải lau dọn nữa..."

"Không vội." Lục Ẩm Băng bật cười, làm chuyện gì cũng nhớ phải vệ sinh sạch sẽ, bạn gái đáng yêu hết phần thiên hạ. Tay cô trượt vào trong chăn, du ngoạn phần thân trên nóng bỏng của Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng phản xạ có điều kiện ưỡn eo lên, dễ dàng bị kích động, cơ thể run lên, khẽ kêu: "Lục lão sư---"

Lục Ẩm Băng không để cô có cơ hội nói tiếp, đè cả người lên, sau màn dạo đầu ngắn ngủi, lại vào vấn đề chính.

Lúc hai người ra khỏi phòng ngủ đã hơn 12 giờ trưa, trong phòng một mớ hỗn độn, đến phòng tắm cũng bị chơi đùa lộn xộn, Hạ Dĩ Đồng ngáp liên tục, vịn tay Lục Ẩm Băng, trên đường đi có thể ngủ quên bất cứ lúc nào.