Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 219




Bệnh viện có bác sĩ tâm lý chuyên môn, ngay gần đó, Lục Ẩm Băng quay về ký túc xá thay quần áo, mặc bộ quần áo bệnh nhân kia khiến cô cảm thấy ngột ngạt.

Sau khi ở trong phòng tư vấn khoảng nửa tiếng, cô lái xe về nhà tắm rửa, quấn khăn tắm cỡ lớn rồi nằm tr3n ghế sofa, call video với Lai Ảnh. Lai Ảnh rảnh hơn nhiều so với nữ chính, nên đang chui trong chăn ở khách sạn, chỉ thò cái đầu ra ngoài.

Lai Ảnh vừa nhìn thấy cô đã "Chà" một tiếng: "Trải nghiệm môi trường thực tế cũng được một khoảng thời gian rồi nhỉ? Chậc, gầy hơn rồi."

Lục Ẩm Băng khoanh tay, chống cằm, dù bận bịu vẫn nhàn nhã quan sát trái phải, tr3n dưới cô, Lai Ảnh không hiểu cho lắm. Ánh mắt Lục Ẩm Băng đột nhiên thay đổi, cô đột nhiên tới gần camera, đồng tử co lại, bên trong tràn đầy kinh hãi và địch ý, tiếng hô hấp dồn dập truyền qua micro.

Lai Ảnh bị dọa sợ, vội ném di động đi, cuộn trong chăn ba vòng.

Lục Ẩm Băng khôi phục trạng thái bình thường, nhíu mày: "Thế nào? Kết quả học hỏi, trải nghiệm đấy."

"Đệt." Lai Ảnh thật lòng đáp, lại nằm về vị trí cũ, nói, "Cậu thần kinh à? Không thèm nói trước với tớ một tiếng."

Khóe miệng Lục Ẩm Băng cong lên: "Nếu tớ nói trước thì đã không có tác dụng như này."

Lai Ảnh: "Vậy sao không show cho Hạ Dĩ Đồng xem, chẳng phải em ấy mới là bạn gái thân yêu của cậu đấy chứ?"

Lục Ẩm Băng: "Đúng vậy, nên tớ mới sợ tớ dọa em ấy."

Lai Ảnh: "Cậu không sợ cậu dọa tớ à?"

Lục Ẩm Băng nhìn cô, Lai Ảnh dừng một giây, nhún vai: "Được rồi, tớ không tự đưa mình tới con sông quê nữa."

Lục Ẩm Băng hỏi: "Cậu vẫn chưa trả lời tớ. Thế nào?"

Lai Ảnh vỗ tay hai cái: "Y như kẻ tâm thần."

Lục Ẩm Băng hé răng, nụ cười còn chưa thành hình đã biến mất. Lai Ảnh nhạy bén bắt được, hỏi: "Chuyện gì? Có gì muốn trình tấu?"

"Nhịp tim đập hơi nhanh." Lục Ẩm Băng ấn lấy lồng ng.ực.

Lai Ảnh khoa trương: "Không phải cậu rung động trước nhan sắc mỹ miều này của tớ rồi chứ? Không được, tớ có chồng rồi."

"Nói chuyện nghiêm túc chút đi." Lục Ẩm Băng không ngại tóm Lai Ảnh về với thực tế, bởi vì cô là một trong những người biết câu chuyện năm đó, hơn nữa còn biết gốc rễ sâu xa, Lục Ẩm Băng nói, "Đêm qua, bệnh nhân giường bên tự sát."

"Hở?" Lai Ảnh giật mình, tiếp tục truy vấn, "Mất rồi?"

Lục Ẩm Băng lắc đầu: "Không chết, kịp thời cẩn lại, bây giờ đang bị trói tr3n giường, nếu tình hình không cải thiện có lẽ sẽ bị đưa tới khu vực canh giữ thứ tư. Khu vực thứ tư là phòng ngăn chặn việc tự sát và giết người."

"Nói tiếp đi."

Lục Ẩm Băng nhắm mắt lại, dùng khăn lau tóc che mặt, kể biểu hiện thường ngày của bệnh nhân giường số ba, rất chi tiết, từ lấy trộm móc kim loại cho tới việc tự sát bất thành rồi ngày hôm sau mẹ cô tới thăm, cô lại điên rồi, kể cả những chuyện cô nghi ngờ cũng nói ra hết.

Lai Ảnh trầm mặc một hồi, thở dài: "Cảm giác như những tình tiết chỉ có tr3n phim."

"Chẳng phải tớ tới đây là vì phục vụ chuyện quay phim sao?" Lục Ẩm Băng gạt khăn lau ra khỏi mặt.

Lai Ảnh nhìn Lục Ẩm Băng bên trong màn hình, nhịn hồi lâu, cố gắng không nói dông dài, buông vỏn vẹn một câu: "Cẩn thận một chút, chú ý an toàn."

Lục Ẩm Băng nhìn vẻ mặt cô, rồi nở nụ cười.

"Tớ thấy không ổn sẽ ra ngoài thư giãn, không sao đâu."

Cô lại nghĩ: Cho dù chuyện gì xảy ra, người mẹ kia cũng không muốn mất đi con gái mình, nhưng bản thân người bệnh Lục Linh Quân lại ước gì mình có thể chết đi để giảm bớt gánh nặng cho mẹ. Nếu người bệnh tâm thần là một người mẹ, con gái bà ấy vẫn còn nhỏ, thì bà ấy sẽ có loại cảm xúc gì với con gái mình? Bà ấy sẽ cảm thấy ra sao với ký ức mơ hồ về những lần mình phát bệnh, sau khi tỉnh táo sẽ đối diện với ánh mắt của con gái như thế nào, nếu bà làm tổn thương con gái thì sao?

Từng thắc mắc lũ lượt kéo tới trong đầu, Lục Ẩm Băng lấy giấy bút từ trong ngăn kéo, nhanh chóng ghi lại, không ngẩng đầu lên mà nói: "Tớ bận chút, cậu tắt máy được rồi."

Lai Ảnh không tắt video, cô biết chắc chắn Lục Ẩm Băng đang nghĩ tới điều gì, để xem lần này có lén học hỏi được gì từ giáo viên không, nhưng mà Lục Ẩm Băng đã biến mất khỏi màn hình với cuốn sổ đầy chữ.

Lục Ẩm Băng đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt, nhìn mắt phượng trong gương, ngập tràn khí tức người phụ nữ bản lĩnh, ánh mắt kích động.

Lục Ẩm Băng sờ lên tr3n mắt của mình, lấy một dao tem tr3n bàn, cạo sạch lông mày sắc cạnh, khí chất ngạo nghễ kia cũng theo đó mà biến mất, sau một hồi chăm chú, khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, ánh mắt chứa đựng sự sự thống khổ và kìm nén.

Cô tựa chân vào bồn rửa mặt, mở vòi nước, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế khiến cô cần rửa sạch đôi tay của mình, từ mu bàn tay tới từng kẽ, từng đầu ngón tay. Cô cúi đầu, tiếng hít thở dồn dập, giống như là bị những mảnh vụn thủy tinh ghim vào lòng bàn tay, phải dùng cái kẹp gắp lần lượt từng mảnh ra, lại dùng bông sát trùng, tốn rất nhiều thời gian.

Không còn tiếng nước chảy, Lục Ẩm Băng dùng sức nắm lấy thành bồn rửa mặt, trong cổ họng phát ra tiếng thở d.ốc của kẻ sắp chết, chậm rãi nhìn ánh mắt của mình trong gương. Ở trong đó không còn là nữ diễn viên chăm sóc chu đáo cơ thể của mình, mà là nét mặt của người phụ nữ trung niên đã trải qua vô vàn biến cố trong cuộc sống, làn da khô sạm và tàn nhang phủ lên mũi và gò má hốc hác của bà.

Bà hôm nay lại phát bệnh, bà làm cái gì? Bà đã dùng đôi tay này gây ra chuyện gì? Tiểu Như (tên người con gái trong phim) chắc chắn đã thấy rồi, lúc bà ôm lấy cô ấy khi nãy, con bé có hơi né tránh, con bé đang sợ mình, chính là đang sợ mình. Nhận thức này khiến người mẹ nuôi trở nên sụp đổ, nước mắt bất giác chảy thành dòng tr3n má, bà bất đắc dĩ, cố gắng lau đi, liên tục đưa tay quệt lên mặt, ánh mắt trống rỗng.

Phòng vệ sinh yên lặng, chỉ có bà đang nhìn tr.ần nhà, miệng cố gắng hít thở từng ngụm không khí, thậm chí không dám hít thở bằng lỗ mũi bị ngạt, sợ đánh thức Tiểu Như đang ngủ bên ngoài.

Cô từ từ ngồi xổm tr3n mặt đến, lưng dựa vào tường, coi bản thân như một đống rác xó tường.

Lục Ẩm Băng lại đứng lên, rửa lại mặt, cau mày, quyết định đổi cách thể hiện.

Sau một tiếng, Lục Ẩm Băng ra khỏi phòng vệ sinh, lấy túi nước đá trong tủ lạnh chườm lên đôi mắt. Trước đó có ngó đồng hồ, bốn giờ chiều, lúc Hạ Dĩ Đồng kết thúc công việc chắc cô đã khôi phục trạng thái bình thường.

Có thể là khó đến mệt, chườm một hồi liền thiếp đi, tỉnh lại với cái cổ đau nhức, tư thế ngủ không ổn cho lắm, túi chườm cũng đá lăn tới chân sofa. Lại đi soi gương, đôi mắt vẫn vậy, sưng không khác gì quả óc chó.

Lục Ẩm Băng: "..."

Thôi xong.

Bằng một năng lượng vũ trụ nào đó đã khiến cô tin rằng cô có thể an giấc kể cả khi không có Hạ Dĩ Đồng ở bên.

Chấp nhận số phận đi, cậu không rời khỏi em ấy được đâu, không có em ấy thì mỗi giấc đều không ngon. Trong đầu cô văng vẳng một giọng nói, Lục Ẩm Băng vẻ chấp nhận số phận này, sau đó nghiêm túc tới sảnh hòa nhạc của cô, mở một bản giao hưởng dữ dội, một tay cầm cái khăn bọc lấy túi đá chườm lên tr3n mắt mình.

Không thể ngủ trong bộ dạng như này? Lục Ẩm Băng nghĩ, nhưng rồi lại một lần nữa thiếp đi, năm đêm liền không được ngủ một giấc đàng hoàng, về nhà một ngày, lẽ phải thường tình, dâng toàn bộ thời gian cho việc đi ngủ.

Chân Lục Ẩm Băng giật một cái, giật mình tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng rơi xuống vách núi, màn đêm ngoài cửa sổ phủ kín thành phố, đầu óc hỗn loạn, ngủ cũng không yên, cô vò vò cái ổ gà tr3n đầu mình, híp mắt lại nhìn thấy cách hai mét là màn hình điện thoại phát sáng và hát liên tục trong một phút, với lấy, "Um" một tiếng.

"Chị tỉnh rồi?" Truyền tới giọng nói dịu dàng của Hạ Dĩ Đồng, ý thức mơ màng của Lục Ẩm Băng trở về với hiện thực chỉ trong nháy mắt, cô ngồi xuống, tay chống lên tấm thảm, lùi dần về phía sau, cho tới khi lưng đụng vào vật khác, tay đỡ trán, giọng nói lười biếng "Ừm" một tiếng dài: "Tỉnh rồi."

"Em ở khách sạn, mới tắm xong."

"Muộn vậy sao?" Lục Ẩm Băng ngoảnh ra nhìn sắc trời, nhìn đồng hồ tr3n tay, ngửa đầu ra sau, "Đã mười giờ rồi, chị suýt thì ngủ tới xỉu luôn."

"Chị mệt lắm không?" Ngữ khí Hạ Dĩ Đồng hơi thay đổi.

"Không phải, chỉ là buồn ngủ thôi." Lục Ẩm Băng nói, "Kể em nghe, tầng tr3n phòng chị, có người đêm nào cũng hát quốc ca, ~ Không muốn làm nô lệ, đem xương máu của chúng ta xây lên trường thành mới! Ban đầu chị ngủ rồi, nhưng khi nghe hắn hát chị phải đứng dậy, phải đứng lên, đấy, chị là đứa con của Tổ quốc với trái tim rực cháy tình yêu nước nồng nàn? Cả đêm chị đều đứng, kết quả là ngày hôm sau chân chị như cọng bún thiu."

Hạ Dĩ Đồng: "Chị đeo nút bịt tai vào đi, em nhớ có loại này dùng ổn lắm, để em mua cho chị, rồi nhờ Tiểu Tây đưa qua cho chị, vậy nhé?"

Lục Ẩm Băng: "Được, vậy sau này chị cũng không sợ tai chị tiếp thu những tạp âm độc hại nữa, bạn gái của chị thế mà lại quan tâm tận tình như này a?"

Hạ Dĩ Đồng đáp lại: "Trước giờ em vẫn luôn quan tâm đến chị."

Trời sinh da mặt mỏng, vừa dứt câu, mặt đã đỏ như trái cà chua.

Lục Ẩm Băng bật cười: "Người trong phòng bệnh đều rất đặc biệt, giường số ba là một cô gái xinh đẹp, họ Lục, cùng tổ tông với chị, thích tưởng tượng những truyện tiên hiệp kỳ ảo, mỗi ngày đều nói Ngọc Hoàng Đại Đế với Nhũ Mẫu Nương Nương, xong tự biến mình thành tiên, vì sao Như Lai Phật Tổ lại lợi hại nhất, nói không chừng sau này đóng phim tiên hiệp có thể tìm cô ấy thảo luận kịch bản đấy chứ; giường số năm là một bà lão, mặt mũi hiền lành, dạy chị các kiến thức về côn trùng..."

Lục Ẩm Băng thao thao một hồi, cũng không phải cô bịa chuyện, chỉ là đổi góc nhìn cho các câu chuyện thôi, cuộc sống muôn màu, con người có rất nhiều mặt khác biệt, khi giao tiếp với họ, cô phát hiện ra thì ra họ cũng không đáng sợ đến vậy.

Cô kể rất nhiều, khô cả họng, cô đặt điện thoại xuống dưới đất rồi đi rót cho bản thân ly nước, Hạ Dĩ Đồng qua điện thoại hỏi cô: "Lục lão sư, chị có thấy trăng tr3n trời không?"

Câu hỏi này, chắc là muốn một chủ đề lãng mạn, mới mẻ đi, Lục Ẩm Băng cũng rất muốn nghe Hạ Dĩ Đồng nói mấy lời yêu thương.

Làm vẫn nhanh hơn nói, thay vì nhìn ra bầu trời tối tăm bên ngoài, Lục Ẩm Băng lại bay đến cạnh điện thoại mở lịch tr3n điện thoại ra, Dương lịch ngày 12 tháng 12, tương ứng với ngày 25 tháng 10 Âm lịch.

Hạ Dĩ Đồng: "Lục lão sư?"

Lục Ẩm Băng: "Chờ chị chút."

Cô gõ lên thanh tìm kiếm "Những ngày không có trăng trong tháng này", đáp án là mỗi tháng từ ngày 25 đến vài ngày đầu tháng sau.

Lục Ẩm Băng: "..."

Rồi rốt cục hôm nay có trăng hay không?

Tác giả có đôi lời muốn nói: Lão Lục gặp nạn ở kinh đô.

Tiểu hoa: Chị có thấy trăng không?

Lão Lục: Sương mù dày quá chị nhìn không rõ~

Chỉ là muốn thổ lộ một câu Ánh trăng đêm nay thật đẹp, ý là "Em yêu chị"

Lão Lục: Lạnh lùng.jpg