Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 197






5 giờ chiều, chuyện Hạ Dĩ Đồng ký hợp đồng với Studio Lục Ẩm Băng vẫn chễm chệ trên top 1 hotsearch, lượng xem trên Weibo liên tục tăng mạnh, Weibo Hạ Dĩ Đồng share lại bài viết của Studio với dòng caption "Cố gắng hết mình, giúp Lục tổng kiếm tiền [cố gắng]", 5 rưỡi chiều, Lục Ẩm Băng cũng share Weibo "Tiếp nhận một vị Đại tướng, thỉnh chiếu cố nhiều hơn [ôm quyền]", tới lúc này, những Lục fan đang giãy đành đạch như cá mắc cạn cuối cùng cũng hiểu ra thực chất vấn đề.
【Mẹ kiếp? Hạ Dĩ Đồng giúp Lục tổng nhà tôi kiếm tiền?】
【Này lầu trên hiểu cho rõ ràng, thương thay cái chỉ số IQ 1s của thím.】
【Mặc dù tôi không đánh giá cao diễn viên lưu lượng họ Hạ này, nhưng không thể phủ nhận giá trị thương mại của cô ấy rất cao, việc cô ấy gia nhập vào Studio của Lục thần hẳn là sẽ có lợi cho Lục thần, hi vọng ăn được lợi nhuận cao.

Lấy tiền làm trọng, từ nay trở đi tôi sẽ không còn là anti họ Hạ nữa [mỉm cười]】
Nếu vị fan này biết nữ thần nhà mình trích lợi nhuận là 0.01%, chắc sẽ hộc máu mà chết.
【Miệng chó không mọc được ngà voi, trước khi gia nhập động fan Hạ Dĩ Đồng thì tôi đây đã theo chân Băng Băng 10 năm rồi.

Thím lầu trên kia nói cô Hạ là diễn viên lưu lượng, không biết thím đã xem《Phá tuyết》chưa nhỉ? Khả năng diễn xuất của Hạ Dĩ Đồng ở trong phim cũng tương đối tốt, nếu không thì lấy đâu ra việc được đề cử tại lễ trao giải Kim Tông.

Tôi nghĩ sau lần ký hợp đồng này, phía Studio nhất định sẽ giúp cô ấy khẳng định vị thế một lần nữa.

Studio của Lục thần không đào tạo phái lưu lượng, trước nay đều là phái thực lực, trong tương lai nhất định Hạ Dĩ Đồng sẽ là hợp nhất của cả phái lưu lượng và phái thực lực.

Nghĩ thôi cũng thấy hào hứng rồi.】
【Đề hồ quán đỉnh! Theo đó mà nói thì việc ký hợp đồng với Hạ Dĩ Đồng là trăm lợi mà không có một hại nào, Lục nhà ta quả nhiên là người có đầu óc kinh doanh.】
[Đề hồ quán đỉnh: Được đả thông tư tưởng, tìm thấy ánh sáng của chân lý.]
【Xem ra sau này không chỉ yêu mỗi nữ thần mà còn phải yêu luôn Hạ Dĩ Đồng rồi.】

【Vì Lục tổng nhà ta, tá call!】
【Vì Hạ Dĩ Đồng, tá call!】
[Tá call 《 打call》: Là một hành động bày tỏ sự ủng hộ, cổ vũ nhiệt tình dành cho một người, thường được dùng để miêu tả hành động fan quẩy hết mình trong concert của idol.]imgwebtruyen
[Này nà =))) ]
【Thành lập hiệp ước mới, chúc Lục Hạ thuận buồm xuôi gió!】
Đến tận giờ phút này, Lục fan mới chấp nhận để yên.

Bên cạnh đó, những CP fan trước kia trốn chui trốn lủi trong các hang ổ nay mới được dịp bung lụa, tận lực bán Amway khắp mọi nơi, không ít fan chuyển thành CP fan, doanh trại CP fan lớn mạnh chưa từng thấy, giương cao đại kỳ Băng ngày Hạ, khẳng định Băng Hạ không rời, mấy "cô vợ nhỏ" vui mừng tới mức khắp nơi đều là các mẩu truyện tranh, mệt xỉu up xỉu down, chết đi sống lại xong việc đầu tiên phải làm vẫn là xem các video và lướt Weibo.
[Bán Amway: Đi giới thiệu, quảng bá, pr về những thứ mình yêu thích.

Trong trường hợp này là đi khắp nơi thao thao bất tuyệt về CP idol.]
Cô ấy không chiến đấu một mình, cô ấy là đại diện cho hiện trạng của vô số CP fan ở thời điểm này!
Phương Hồi cảm thấy hình như kiếp trước mình đã đánh bom tàn phá một thiên hà nào đó, cho nên kiếp này mới phải làm chung một công ty với Tiểu Tây.

Tin tức Hạ Dĩ Đồng ký hợp đồng mới với Studio Lục Ẩm Băng, Hạ Dĩ Đồng còn giữ cả bí mật với Phương Hồi, Lục Ẩm Băng cũng giấu luôn chuyện này với Tiểu Tây.

Lúc Weibo công bố thông tin, hai người họ vẫn đang tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ ở trung tâm mua sắm, cho tới khi ăn được miếng thịt dê nhúng lẩu, Tiểu Tây cầm điện thoại lướt mạng xã hội mới nhìn thấy tin tức này, sét đánh ngang tai, toàn thân bất động, lay lay cánh tay Phương Hồi, suýt nữa lay Phương Hồi rụng rời thành từng mảnh.
Tiểu Tẩy một tay lay người, một tay giơ điện thoại, trên mặt viết hai chữ sướng rơn nói: "Thấy chưa thấy chưa?"
Lúc này với Tiểu Tây, sức hấp dẫn của nồi lẩu trước mặt bằng 0, nhưng Phương Hồi vẫn muốn ăn, cô là người phương Nam, trước khi trở thành trợ lý cho Hạ Dĩ Đồng thì cô chưa từng tới phương Bắc, sau này Hạ Dĩ Đồng sống ở thành phố B, biết Phương Hồi đi theo mình vất vả, không có việc gì liền cho cô về nhà thăm bố mẹ, số lần được ăn thịt dê nhúng lẩu chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Cẩn thận, coi chừng bị bỏng." Tiểu Tây đẩy cô vào phía bên trong ghế của mình, cô đành trơ mắt nhìn làn khói bốc lên từ nồi đồng cách mình càng lúc càng xa, miếng thịt dê trên đũa cũng rơi xuống đĩa.
"Thấy rồi." Phương Hồi ngó qua vai nàng, ngây người nhìn cái nồi rồi nuốt nước bọt.
"Em nói xem sao hai chị gái kia lại có thể giấu chúng ta chuyện này được cơ chứ?"
"Họ cũng có suy tính riêng của họ, chúng ta là trợ lý, nghệ sĩ làm gì có nghĩa vụ phải báo cáo dự định với chúng ta đâu?" Phương Hồi không quan tâm, cánh tay vươn về phía trước, cố gắng dùng đũa gắp lấy miếng thịt dê.
"Em nói cũng đúng." Tiểu Tây cơ bản chưa nghĩ tới điều này, theo thói quen lải nhải một chút, cô nàng giành lấy đũa từ tay Phương Hồi, nghiêng người, ép sát người cô, "Lúc trước, khi chị với em ở chung một chỗ, xem đáng yêu CP của hai người kia, em thấy họ đáng yêu không?" ngón tay Tiểu Tây hướng về người đang bị phong ấn hoàn toàn trên ghế.
Đôi đũa bị giật khỏi tay Phương Hồi, chút tức giận vừa dâng đến cổ họng, lại bị câu nói kia nhấn chìm xuống: "Dễ thương, dễ thương mà."
Tiểu Tây nói thêm chút tình hình: "Weibo, Bilibili hay Baidu Tieba?"
Phương Hồi suy nghĩ một chút, xem trong 3 nền tảng kia, netizen ở đâu đàng hoàng hơn, Weibo và Bilibili có vẻ không khác nhau là mấy, Tieba là cái ổ của đám não tàn, nhưng hình như Tiểu Tây sử dụng Weibo nhiều nhất, cho nên cô chọn: "Bilibili."
Tiểu Tây: "ID Bilibili của em là gì? Để chị follow."
Phương Hồi mặt không đổi sắc: "À, tôi chỉ lướt dạo thôi nên không đăng ký tài khoản."
Tiểu Tây: "Bây giờ chị không gửi được mã mời, nếu không thì chị đây đang ở hạng đại hội viên ưu tú liền có thể trực tiếp kéo em rồi, nhưng không thành vấn đề, bây giờ chị đăng ký tài khoản cho em, như vậy thì em có thể comment* xả láng rồi."
[Phát đạn mạc: Spam comment.

Dưới các live-video, cmt của netizen sẽ chạy từ phải qua trái màn hình, giống hình viên đạn xoẹt qua nên được gọi là đạn mạc 《弹幕》]
Phương Hồi: ".

.

.


Cám ơn ha." Rồi có thể để cô ăn miếng thịt kia được chưa? Đói sắp chết tới nơi rồi.
Tiểu Tây xua tay hào phóng: "Ầy, không cần cảm ơn đâu."
Phương Hồi duỗi một bàn tay, chạm vào vai Tiểu Tây, gạt cả người Tiểu Tây sang một bên, cách xa 1m, ngồi thẳng lại, trông dáng vẻ tưởng ung dung nhưng thực ra đang dùng hết sức bình sinh để gắp miếng thịt dê.

Miếng thịt dê vừa nhúng qua lẩu, chấm bơ lạc và sốt mè, đưa vào trong miệng, mùi hương lan tỏa, toàn thân toát ra sự vi diệu sảng khoái, thực sự thỏa mãn.
Tiểu Tây mắt tròn mắt dẹt: "Hóa ra em muốn ăn thịt dê nhúng, sao không nói sớm, làm chị ăn đến phát ngấy rồi."
Phương Hồi chú tâm ăn thịt, lười không muốn nhìn người bên cạnh.
Tiểu Tây: "Chị biết một nhà hàng có thịt dê nhúng ngon cực, chị còn dẫn cả Lục lão sư tới đó rồi, em có muốn đến đó ăn không?"
Phương Hồi nhìn nàng một cái, cúi đầu, nói: "Lần sau đi."
"Ok luôn." Tiểu Tây tâm trạng phấn khởi, vỗ ngực hứa hẹn, "Chỉ cần em rảnh, chị sẽ dẫn em đi dạo thủ đô.

Chị sống ở đây hơn 20 năm rồi, chỗ nào ăn ngon chơi vui chị đều biết hết.

Mọi người gọi là Thủ đô bách sự thông."
Khóe miệng Phương Hồi cong nhẹ, không nói gì.

Tiểu Tây có cái thói ba hoa chích chòe, gáy to như cái loa, chỉ e Thủ đô bách sự thông này là cái loại tạp nham, cơ mà, cũng không thể phủ nhận một điều chị ấy là người địa phương.

Không nói tới chuyện khác, Phương Hồi vẫn dành toàn bộ sự chú ý vào hương vị thơm ngon đang tràn ngập trong miệng.

Nên chỉ khẽ gật đầu.
"Mẹ chị nhất định sẽ rất thích em." Tiểu Tây đắc ý nói.
Phương Hồi phụt ra một ngụm thịt dê, không giấu được vẻ kinh ngạc: "Chị nói gì cơ?"
Tiểu Tây: "Dẫn em tới gặp gia đình nhà chị.

Em chơi ở thủ đô chẳng lẽ không cần chỗ nghỉ chân sao? Vậy tới nhà chị đi."
Phương Hồi không rõ đây là thất vọng hay gì, một cảm giác phức tạp dâng lên trong lòng, xoa cằm nói: "...Làm phiền."
Tiểu Tây ngồi bên vẫn nghịch điện thoại: "Phiền gì, chúng ta là bạn thân* mà."
[*Tình cảm khắng khít, coi nhau như gia đình, tin tưởng vô điều kiện.]
"Bạn thân?" Phương Hồi thốt lên, lời vừa ra khỏi miệng lập tức hối hận.
Tiểu Tây mơ hồ ngẩng đầu: "Hả?"
Phương Hồi vùi đầu ăn thịt: "Không có gì."
"À." Kỳ thật Tiểu Tây nghe không rõ, nhưng nàng cũng không gặng hỏi, với tính tình của vị đại tiên* trước mặt này, hỏi tiếp có khi ăn đòn, thức thời là điểm tốt, nàng một tay gắp thịt, một tay lướt điện thoại, hai bên bận bịu, "Nãy em nói em hay lướt dạo Bilibili, để chị giới thiệu với em mấy editor video CP, em có muốn xem qua một chút không? Chị gửi qua Wechat cho em."
[*Ý Tiểu Tây thì Phương Hồi như người nơi cửa Phật, không mảy may đến cám dỗ trần tục, là một người thanh tâm quả dục.]
Phương Hồi hơi mất tập trung, theo đà đáp một tiếng, không chú ý nãy Tiểu Tây nói cái gì, chỉ nghe loáng thoáng gửi Weibo gì gì đó, tối mở Wechat ra là biết.
Tiểu Tây sau đó nháy mắt nói: "Nhất định phải xem đó nhé."
Bên đó có rất nhiều vị đại thần edit, tay nghề xuất quỷ nhập thần, bốn bỏ năm lên, chắc chắn sẽ dọa Phương Hồi nhảy dựng một cái.
[Bốn bỏ năm lên: Bốn làm tròn thành năm.


Ví dụ đọc truyện/coi phim mà OTP mãi không hôn nhau thì photoshop cho OTP hôn nhau.]
"Ừ."
Hai người này, người thì ngây thơ hồn nhiên, người thì trong lòng nặng trĩu mặt ngoài bình thản cuối cùng cũng ăn xong miếng thịt dê cuối cùng, đi theo nghệ sĩ nhà mình, chào tạm biệt nhau ngoài cửa quán.

Khi đó là 4 giờ chiều, đúng 7 tiếng sau, bọn họ gặp lại nhau trước cửa rạp chiếu phim.
Tất nhiên không phải hai người hẹn nhau đi xem phim, mà là thay nghệ sĩ nhà mình ra quầy lấy vé, tranh thủ xem phim chung luôn cũng được, dẫu cho hai vị trợ lý tận tâm với nghề này đã xem hết bộ phim này rồi, đặc biệt là trưởng fanclub của Hạ Dĩ Đồng – Tiểu Tây còn xem tận ba lần rồi, lần nào xem cũng khóc như chó, lần thứ tư vẫn quyết tâm muốn xem, một mình đi xem rồi khóc khác hoàn toàn với việc đi chung với người khác rồi khóc.

Mặc dù ba lần trước đi xem không phải chỉ có một mình nàng khóc, vậy không giống chỗ nào? Ai biết đâu.
Đi xem phim với đại tiên, nhìn bộ dáng "Ta sắp thành tiên" của đại tiên mà nước mắt rưng rưng, khóc đến nấc lên, khóc đến gục ngã, muốn khóc mà được cô ấy ôm vào lòng, chỉ nghĩ thôi cũng thấy phấn khích.
Giữa trưa nàng gửi cho Phương Hồi biết bao nhiêu MV edit kinh điển, chẳng lẽ cô ấy không thấy? Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tiểu Tây khi nàng nhìn thấy biểu cảm điềm tĩnh, thậm chỉ để lộ ra một tia ghét bỏ theo thói quen của Phương Hồi.
Hay Phương Hồi thật ra là một con dê già biếи ŧɦái đội lốt cừu non ngây thơ? Hay Phương Hồi sắp tu thành chính quả, đắc đạo thành tiên rồi nên đối với mấy thứ này tâm lặng như nước? Cho dù là thẳng hay cong thì cũng phải có chút dao động chứ?
Nàng muốn hỏi, nhưng Phương Hồi vẫn chăm chăm bấm điện thoại, không biết đang buôn chuyện với ai, ngoại trừ chào hỏi lúc mới gặp ra thì sau đó, cô còn chẳng thèm nhìn nàng bằng nửa con mắt.
Không phải Tiểu Tây lúc nào cũng nói nhiều, giống như hiện tại, Phương Hồi không để ý tới nàng, nàng cũng không muốn nói chuyện với đối phương, lên mạng đọc tiểu thuyết tiếp, Ánh sáng tinh tú về nữ thần của nàng lại ra chương mới rồi.

Một bộ võ thuật mà nàng thích nhất vào hai tháng trước cũng đã bán bản ảnh thị rồi, không biết công ty nào sẽ thầu đây, nếu để idol nàng Hạ Dĩ Đồng đóng vai nữ chính thì thật tốt, lúc đọc tiểu thuyết, nàng dựa theo hình tượng Hạ Dĩ Đồng để hình dung nhân vật nữ chính, nhưng mà Lục lão sư hẳn là sẽ không để cho cô cầm điện thoại đọc kịch kiểu này, thật đáng tiếc.
Khi mà nàng đang chăm chú xem tiểu thuyết, Phương Hồi ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn sang.

Tiểu Tây vô thức ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, bốn phương tám hướng mọi người đang tụm năm tụm ba dán mắt vào điện thoại, cũng đâu có ai nhìn nàng.
Quái lạ.

Nàng sờ sờ gáy, lạnh cả gáy, luôn có cảm giác như có thứ gì đó đang nhìn nàng.
Nửa tiếng sau Lục Ẩm Băng mới tới rạp chiếu phim.

Hôm nay là thứ hai, lại còn là rạng sáng, nơi đây chỉ có đôi ba con mèo con, trong đó có hai con là trợ lý nhà mình.
Điện thoại Tiểu Tây rung lên một cái, là tin nhắn Wechat của Lục Ẩm Băng --- 【Tôi đến rồi.

Phía trước bên trái, quay.】
Tiểu Tây nhìn nữ nhân đội mũ bên trái đằng trước, còn khoa trương dặm cả tá phấn lên mặt, cầm điện thoại đứng hình tại chỗ, không dám nhận người quen, cho đến khi điện thoại rung lên một lần nữa --- 【Đứng đơ ra đấy làm gì? Mau qua đây.

Là tôi, hóa trang một chút đã không nhận ra rồi?】
Lúc này nàng mới lon ton chạy tới nghênh đón..