Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 107






Lục Ẩm Băng khom lưng nhặt sữa tắm cùng dầu gội lên, nghĩ lại có chút sợ, thấy mình thập phần may mắn không có trượt chân, ở trong phòng tắm ngã một cái là toang, nếu trong phòng chỉ có mình Hạ Dĩ Đồng thì được, cô có thể dùng sắc dụ dỗ con lừa thẹn thùng kia, hiện tại trong phòng nhiều người, liền không tiện.
Lương Thư Yểu tùy cùng cô từ nhỏ đã cùng nhau cởi truồng lớn lên, nhưng từ tiểu học về sau là không có tắm chung, nếu đối phương mà thấy thân thể của mình hẳn là xấu hổ muốn chết, là ba người, cô không biết phải dùng sắc dụ thế nào.
Còn có một việc, cô hiện tại là cong, không thể tùy tiện giống như trước đây.
Ngoài cửa hai thanh âm lo lắng đồng thời vang lên: "Biểu muội/ Lục lão sư, em/ chị không sao chứ?"
Lục Ẩm Băng: "Không có việc gì, trượt tay, liền làm rớt chai sữa tắm trên mặt đất thôi."
Chai sữa tắm đang trên kệ, bơm ra tay sử dụng là được, lý do tại sao mà lại trượt tay làm rơi trên mặt đất thì lại là một vấn đề khó hiểu.
Hạ Dĩ Đồng cùng Lương Thư Yểu đều không hoài nghi chuyện này, Lương Thư Yểu không biết bên trong như nào, Hạ Dĩ Đồng thì bị ghen tuông làm cho choáng váng.
Tóm lại là hai người không nói gì nữa, Hạ Dĩ Đồng không quen chủ động xuất chiêu, Lương Thư Yểu từ sau trận chiến vừa rồi cảm thấy đấu không lại Hạ Dĩ Đồng, liền thức thời im lặng.
Suy nghĩ một chút, trong quá trình hai người họ đóng phim, Hạ Dĩ Đồng lấy việc công làm việc tư, chiếm hết tiện nghi Lục Ẩm Băng, cô liền ghi hận đến ngứa răng.
Mà Hạ Dĩ Đồng luôn là nhịn không được mà suy nghĩ, chuyện Lương Thư Yểu và Lục Ẩm Băng mặc quần áo của nhau, khi nào Lục Ẩm Băng khi nào có thể mặc quần áo của cô như vậy, khi nào cô có thể thân mật ôm cô ấy, khi nào thì Lục Ẩm Băng cũng sẽ dùng giọng điệu quen thuộc như vậy mà nói chuyện với cô, không giống như những người khác.
Lương Thư Yếu và Lục Ẩm Băng cùng nhau lớn lên, nhất định đã thấy qua lúc cô ấy còn nhỏ, thấy qua tính tình nóng nảy của cô ấy, cũng từng thấy qua lúc cô ấy thương tâm khổ sở, thấy qua sự trưởng thành của cô, cũng từng thấy nỗi thống khổ của cô ấy, những năm tháng đó là cả đời này Hạ Dĩ Đồng không có mặt mà chứng kiến.
Càng nghĩ càng thấy mất mát, nhưng cô không thể để lộ ra, trước mắt thực lực của tình địch mãnh mẽ cường đại, chờ cô tự phơi bày, cô không những không thể hiện biểu hiện ra lo lắng, mà còn biểu hiện ra tư thế tất thắng, đắc ý.

Lục lão sư rõ ràng là thẳng nữ, cô cùng Lương Thư Yểu cùng ở trên vạch xuất phát, cạnh tranh công bằng, cô còn chiếm hết thiên thời địa lợi, không có lý do gì tranh giành với Lương Thư Yểu.


Cô là không có Lục Ẩm Băng ở quá khứ, nhưng cô sẽ có đối phương cùng hiện tại và tương lai!
Đố kỵ khiến con người tiến bộ, đố ký là cầu thang tiến bộ cho nhân loại.

Lấy lại tinh thần, ngươi là người giỏi nhất!
Buổi tối ngày mai liền phải diễn thử.

Lục Ẩm Băng lại có thêm cơ hội chiếm tiện nghi Hạ Dĩ Đồng, không, là cùng cô ấy tiếp xúc thân mật, khi đi ra, còn ngâm nga một bài hát.
Trước mặt dần hiện ra hai bóng hình, Lục Ẩm Băng tự thấy hai chữ "thoáng hiện" không hề khoa trương một chút nào, thấy hoa mắt, ban đầu ngồi, hai người liền đứng trước mặt mình, tay cầm ly nước, cùng nói: "Uống nước sao, biểu muội/ Lục lão sư?"
Lục Ẩm Băng nhìn ly này, rồi lại nhìn ly kia, cơ trí mà nhìn vòng qua vòng lại hai người họ, cười ngượng ngùng: "Vừa mới tắm xong, không có khát."
Cô đưa lưng về phía hai người, cau mày.

Cô ước chừng đoán được lý do tại sao hai người lại cấu xé lẫn nhau.

Trước kia khi đi học, thường xuyên có bạn nữ vì cô mà tranh giành tình cảm, thậm chí xem ai là bạn tốt của cô mà còn vung tay đánh nhau, còn nắm tóc nhau, cào cấu mặt nhau đến trước mặt cô khóc lóc kể lể, nhất định muốn cô chọn một trong hai làm bạn thân.
Lục Ẩm Băng nào dám chọn a, cả hai còn có khuynh hướng bạo lực a, đơn giản là đều tuyệt giao với hai người.

Nhưng mị lực cá nhân của cô thực sự quá lớn, làm sao có thể giữ gìn tình bạn hữu nghị, hảo ngôn khuyên bảo, trong tối ngoài sáng vẫn như cũ mà tổn hại lẫn nhau, cô làm như không biết chuyện gì, nếu làm lớn chuyện liền tuyệt giao.
Nhưng biểu tỷ và người trong lòng, đều là không thể trêu vào, còn phải dỗ dành.
Hai người này nhất định vì ai giao tình với cô tốt nên ghen tuông, Lục Ẩm Băng đương nhiên biết, càng biết chuyện này trong chốc lát căn bản không có biện pháp giải hòa, đêm đã khuya, cô sáng mai còn đi đóng phim, tạm thời để chuyện này sang một bên, không thể đụng vào thì cô liền trốn.
Lục Ẩm Băng xoa tóc, thúc giục Lương Thư Yểu: "Chị không ngủ sao? Còn không mau đi tắm?"
Lương Thư Yểu liếc Hạ Dĩ Đồng một cái, cố ý lớn tiếng nói: "Ai nha biểu muội, em chưa lấy cho chị quần áo."
Hạ Dĩ Đồng ngực phập phồng hai cái.
Lục Ẩm Băng vừa thấy, bạn gái có thê tức giận không? Vội vàng, mở cửa tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ vải cotton, "Đây, tắm đi."
Lương Thư Yểu tựa hồ muốn nói câu gì đó, không nói ra, căm giận đi vào.
Lục Ẩm Băng thở phào nhẹ nhõm, tay đặt lên vai Hạ Dĩ Đồng, giọng nói yếu ớt sợ hãi: "Em nghe tôi giải thích...."
Khẩu khí này có chút giống như bị vợ bắt gian trên giường, nghiêm túc nói: "Cô ấy là biểu tỷ của tôi, từ nhỏ lớn lên, quan hệ rất quen thuộc, cho nên nói chuyện không có gì phải lo lắng."
Hạ Dĩ Đồng gật đầu.
"Em thứ lỗi a." Lục Ẩm Băng nói.
Mũi Hạ Dĩ Đồng có chút chua xót, đem đầu cúi càng thấp, gật đầu.
"Tôi và cô ấy rất đơn thuần quan hệ tỷ muội, không, quan hệ bằng hữu, chính là loại có thể mặc chung một cái quần." Lục Ẩm Băng càng muốn giải thích thì nói càng loạn, rõ ràng là muốn rạch rõ quan hệ, như nào lại lộ ra cảm giác xem Hạ Dĩ Đồng là người ngoài.


Cô diễn đạt ý tứ là: Hạ Dĩ Đồng không phải là người ngoài, nhưng cô và Lương Thư Yểu là người nhà, càng không phải là người ngoài.
Miệng cô đóng mở hai lần, cuối cùng cũng nghẹn ra câu, "Cô ấy thẳng!"
Từ từ?
Hạ Dĩ Đồng nhịn không được ngẩng đầu, hơi hơi mở to hai mắt nhìn cô: "A?"
Lời này chứa thông tin quá lớn, Hạ Dĩ Đồng đang ủy khuất liền quên mất, ngữ khí này như thế nào giống như Lương Thư Yểu thẳng, còn cô ấy cong???
"Chờ một chút, đầu óc tôi có chút mơ hồ, những gì tôi nói vừa nãy đều tào lao." Lục Ẩm Băng thống khổ mà xoa xoa lông mày, trong đầu vô số suy nghĩ lóe lên, thậm chí còn muốn bất chấp tất cả đem người trước mặt đè xuống giường, cưỡng hôn một cái thật mạnh, chính thức tuyên bố cô muốn theo đuổi cô ấy, chấp nhận hay không thì xem mà làm đi!
Lát sau, một bàn tay lạnh lẽo sờ lên mu bàn tay của cô, tinh tế mà vuốt ve, Lục Ẩm Băng từ trong hoang mang ngẩng mắt lên, đối mặt với Hạ Dĩ Đồng ôn nhu bao dung như là ánh mắt giấu kín cả bầu trời đầy sao.

Rõ ràng người này so với cô nhỏ tuổi nhiều như vậy, vô luận bản thân bị ủy khuất thế nào, phải luôn xem trọng cô ấy, trước an ủi cô ấy.
Cảm xúc nôn nóng của Lục Ẩm Băng cứ như vậy bị một ánh mắt của Hạ Dĩ Đồng trấn an, cô nhẹ giọng nói: "Tôi xem cô ấy là người nhà, không có ý gì khác."
Hạ Dĩ Đồng trả lời cô, nói: "Em biết."
Lục Ẩm Băng nhìn cô, bộ dáng có hơi kinh ngạc: "A?"
Hạ Dĩ Đồng quay người lấy sách, dưới ánh đèn đầu giường khóe môi cô khẽ cong lên, mặt mày thanh tú.

Cô làm sao biết được, là Lục Ẩm Băng nói mới biết được.

Nữ nhân yêu thầm a, sợ đối phương biết tâm tư nhỏ bé của mình cũng lại sợ cô ấy không biết.
Lục Ẩm Băng chỉ coi Lương Thư Yểu là người nhà, vậy thì coi Lương Thư Yểu cũng là người nhà của mình tốt rồi, không làm được người nhà, ít nhất không thể làm cừu địch, không nên để cho Lục Ẩm Băng ở hai đầu khó xử.
Hai người không ai thổ lộ với ai, tự cho mình là bạn gái của nhau, ăn ý đáng sợ.
Đèn tường là đèn trang trí hoa văn, ánh đèn mờ nhạt bao phủ ở góc giường, phi thường ấm áp, cũng rất an tĩnh, tim cũng không tự chủ mà đập như trống.
Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng gần như đưa lưng về phía nhau, ở giữa cách nhau vừa đủ một người, Lục Ẩm Băng lén nhìn về phía sau, tay Hạ Dĩ Đồng đặt ở mép giường, cách cô khoảng 30 cm, nếu cô muốn nắm lấy, có hai phương án suy xét, xoay người và không xoay người.
Xoay người nói....!Tựa hồ không có dè dặt chút nào, Lục Ẩm Băng cảm thấy cô hẳn là nên dè dặt một chút, lỡ như cây xấu hổ lại cuộn lá lại làm sao bây giờ? Cho nên cô chọn phương án không xoay người, năm ngón tay trên ga trải giường bắt đầu nhúc nhích, hướng về phía – ngón tay Hạ Dĩ Đồng....
"Ẩm Băng!" Lương Thư Yểu vừa mở cửa vừa nói chuyện.
Còn thiếu chút nữa! Lục Ẩm Băng khống chế được nhịp tim hỗn loạn của mình, quay đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
Lương Thư Yểu tắm rửa xong nói: "Cái sữa tắm kia không phải là bơm ra sao? Em như nào lại làm rơi trên mặt đất?"
"Em, cái kia...." Lục Ẩm Băng cái khó ló cái khôn nói, "Em ngày thường quen dùng tay, vừa mới cầm một cái thì liền trượt tay."
Nói xong cô còn khẩn trương mà nhìn Hạ Dĩ Đồng một cái.
Hạ Dĩ Đồng không chút nghĩ ngợi, liền vô điều kiện phụ họa nói: "Đúng vậy đúng vậy."
Lương Thư Yểu tự động bỏ qua Hạ Dĩ Đồng, hồ nghi nói: "Em không phải ở đây hai tháng sao?"
"Này là chai mới mua, em dùng không quen nhãn hiệu của khách sạn."

"Ồ," Lương Thư Yểu như cũ vẫn bán tín bán nghi, nhắc nhở nói, "Lần sau cẩn thận chút, làm rơi sữa tắm là chuyện nhỏ, bị ngã là chuyện lớn."
Lục Ẩm Băng bình tĩnh tiếp thu, nói: "Em biết rồi."
Những lời này của Lương Thư Yểu làm cô nhớ lại những suy nghĩ ở trong phòng tắm khi nãy, chờ biểu tỷ ngày mai trở về, cô liền nghiêm túc suy xét dùng sắc dụ dỗ.
"Ngủ đi." Lương Thư Yểu áo ngắn, quần ngắn, bò lên giường.
Cô tùy tiện nằm ở giữa, rõ ràng là muốn đem hai người tách ra.
Lục Ẩm Băng: "......"
Hạ Dĩ Đồng: "......"
Lúc này không chờ Hạ Dĩ Đồng đưa ra ý kiến gì, Lục Ẩm Băng liền bò lên trên giường, bò đến người Lương Thư Yểu, dùng sức chín trâu, hai hổ đem người đẩy đến mép giường, chính mình chiếm vị trí giữa giường, nhanh chóng ra mắt với Hạ Dĩ Đồng.
Hạ Dĩ Đồng vội vàng nằm xuống bên cạnh.
"Mỗi người một bên, ầm ĩ cái gì, em muốn tức giận!" Lục Ẩm Băng vẻ mặt phẫn nộ, lớn tiếng nói, "Hai người quen biết sao, còn ngủ cạnh nhau, không biết xấu hổ? Cùng đứa nhỏ không giống nhau."
Lục Ẩm Băng nóng giận rất có thể hù người, hai người đều im lặng, sửng sốt.
Cuối cùng, Lục Ẩm Băng mặt hổ lên tiếng: "Tắt đèn, ngủ."
Trong phòng lâm vào một mảng tối tăm, một bên tay Lục Ẩm Băng cùng Lương Thư Yểu giãy dụa, một không động đậy nữa, để cho cô ấy ôm.

Bên kia thì bả vai dựa sát vào Hạ Dĩ Đồng, độ ấm da thịt thông qua vật liệu áo ngủ truyền tới.
Lục Ẩm Băng hối hận cực kỳ, quyết định qua đêm nay cũng muốn mặc váy ngủ dây đeo.
Tuy rằng trước mắt là một mảnh tối tăm, nhưng hai người đều biết đối phương còn mở mắt, Lục Ẩm Băng nghiêng đầu một cái, Hạ Dĩ Đồng cũng nghiêng đầu một chút, gối đầu hơi lún xuống, trong bóng tối cả hai nhìn nhau cười.
"Ngủ ngon." Lục Ẩm Băng dùng thanh âm rất nhẹ, nói.
Hạ Dĩ Đồng cười khẽ, đáp lại cũng là thanh âm nhẹ hơn: "Ngủ ngon, Lục lão sư."
Một hồi lâu sau, Hạ Dĩ Đồng nửa mộng nửa tỉnh, cảm giác mu bàn tay của mình truyền đến một chút ấm áp, mang theo cơ thể có chút lạnh lẽo, giống như là một con sóc nhỏ sợ hãi, ló đầu ra thăm dò, dừng lại.
Cô lặng yên mở mắt ra, chớp chớp mi mắt hai cái, không nhúc nhích, lật mu bàn tay lại, chủ động nắm đầu ngón tay lạnh của đối phương.
Lục Ẩm Băng nhắm hai mắt, nhịn không được lại cong khóe môi.
Hai người liền như vậy, nắm tay ngủ.
Một giấc mộng, trong mộng khắp núi đồi đều nở đều hoa nhỏ, xinh đẹp lại có hương thơm.