Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 105






Lục Ẩm Băng khẽ cắn môi dưới, nghĩ như nào mà không để lại dấu vết mà từ miệng Hạ Dĩ Đồng dụ dỗ ra vài lời mà cô muốn nghe, trái lo phải nghĩ, thang máy "Đinh" một tiếng, tới đại sảnh.
Tiểu Tây thấy ánh mắt phẫn hận của Lục Ẩm Băng nhìn số tầng, nhất thời không biết nguyên do.

Mấy ngày nay, Lục lão sư thật sự càng ngày càng kỳ quái, mới vừa rồi là rất kỳ quái, vừa nhìn thấy tin nhắn, liền đưa lưng màn hình điện thoại lên phía cô, giống hệt như là có gian tình.
Nếu có gian tình, dựa theo kịch bản mà nói, cô ấy hẳn là nên lộ ra nụ cười mê hoặc, nhưng lại không có, cô ấy sắc mặt cũng không tốt, tựa như bên trong tốt nhưng lại lộ ra là không tốt, không tốt thì lộ ra là tốt một chút, so với Lục lão sư đấu bài địa chủ còn khó hiểu hơn nhiều.
Lúc cô đang suy đoán, Lục Ẩm Băng bỗng nhiên lại cười, là cái kiểu cười đang cố kìm nén nhưng không kìm nén được.
Xong rồi, Lục lão sư có thể là điên rồi.
Tiểu Tây bắt đầu hồi tưởng lại nguyên nhân Lục Ẩm Băng khác thường như vậy, sau đó đưa ra kết luận: Bởi vì Lương Thư Yểu.

Trước khi Lương Thư Yểu tới, Lục lão sư có bất thường, nhưng vẫn tính ở trong phạm vi bình thường, sau khi cô ấy đến, Lục lão sư liền triệt để phóng thích bản thân.
Má ơi, cô ây không phải là thích Lương Thư Yểu đi?!
Biểu tỷ biểu muội, tình yêu cấm kỵ?! Tiểu Tây cảm thấy Hạ Băng CP của cô có chút lung lay.
Cô dựa vào tường, trong đầu tự giáo dục tư tưởng sâu sắc cho chính mình.

Hạ Dĩ Đồng là idol a, nhưng Lương Thư Yểu cũng là idol a, mặc quần áo đẹp tới nỗi muốn bay lên trời a.

Một nghệ sĩ, một trợ lý, ở cửa thang máy mà rơi vào trầm tư.
Là di động Lục Ẩm Băng vang lên, khiến cho hai người đang xuất thần tỉnh trở lại, Lục Ẩm Băng nhìn thấy tên người gọi, không biết như thế nào lại có chút thất vọng, vì cái gì lại không phải Hạ Dĩ Đồng gọi cho cô?
"Alo." Thanh âm yếu ớt.
"Tôi nghe như nào là em thực ghét bỏ tôi a?" Tiết Dao ở đầu dây bên kia cảm thấy bị tổn thương.
Trong lòng Lục Ẩm Băng nói, chị lại không phải là Hạ Dĩ Đồng, tôi vì cái gì lại thích chị, vẫn như cũ lạnh nhạt nói: "Chuyện gì?"
Tiết Dao: "Tôi tới rồi, em ở đâu?"
Lục Ẩm Băng: "Ở lầu một đại sảnh, ngay cửa thang máy, lập tức đi vào."
"Cúp, một hồi gặp mặt nói."
Tiết Dao đã sớm định cùng Lục Ẩm Băng tham gia tiệc rượu này, bản thân giới giải trí cùng giới thời trang có trùng hợp rất lớn, còn có một bộ phận chính là ông chủ trong giới đầu tư, đây không phải là tiệc rượu đơn thuần, là mạng lưới trao đổi lợi ích.
Tuy Lục Ẩm Băng so với diễn viên bình thường thì tự do quay phim, diễn xuất, nhưng không có nghĩa là cô chuyện gì cũng giao cho một mình Tiết Dao làm, có khi cần phải lộ mặt, chỉ cần cô có chút rảnh rỗi, nhất định sẽ lộ mặt, cho đối phương có chút mặt mũi.
Tiết Dao một thân trang phục công sở màu xám, trên mặt áo sơ mi trắng, phía dưới mang giầy cao gót, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng như tuyết, chi tiết tinh tế.

Bộ đồ nhỏ nhắn, cúc cài trước ngực, tôn lên dáng ngực hoàn hảo, vòng eo duyên dáng, đôi chân thẳng tắp không hề thua kém gì người trong giới thời trang.
Chỉ là vóc dáng nhỏ bé, vào giữa đám người thì không nhìn thấy, nhưng khí thế cường đại của cô hoàn toàn có thể bù đắp thân hình nhỏ bé của mình.
Tiết Dao nhân mạch rất rộng, vừa xuất hiện ở tiệc rượu là không ít người đến chào hỏi, Tiết Dao ở một bên khéo léo ứng phó với người khác bắt chuyện, một bên dùng ánh mắt quét qua quét lại trong đám người, cho đến khi nhìn thấy một bóng hình màu đỏ xinh đẹp.
Lục Ẩm Băng lại đây.
Tiết Dao hơi hơi mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo một chút dung túng.
Vị Lục Tiểu Ma Vương này tuy tính tình không tốt, nhưng không có nghĩa là cô ấy chỉ số IQ và EQ thấp, tình huống như nào thì tư thái ứng phó như thế, người nào có thể nói ít, người nào nên nói nhiều, đều biết rõ rành rành.
Tiết Dao vào giới giải trí gần hai mươi năm, so với Lục Ẩm Băng lớn hơn mười tuổi, cô không có kết hôn sinh con, chỉ đơn giản xem Lục Ẩm Băng như
nữ nhi nhà mình.

Bất quá chỉ là bề ngoài, cô cùng Lục Ẩm Băng số tuổi cũng không sai biệt lắm, thậm chí thoạt nhìn Lục Ẩm Băng còn nhỏ hơn, trời sinh khuôn mặt như trẻ con a.
Lục Ẩm Băng dẫm lên giày cao gót, kéo váy dài, tay cầm rượu champagne trong tay, khóe miệng mỉm cười, từng bước một, ổn trọng hào phóng lại không mất khí thế mà hướng về Tiết Dao đi tới, cả người ở giữa tiệc rượu, quả thực như có thể phát sáng.
Tiết Dao ngẩng đầu nhìn cô, đối với chiều cao khó chịu này, bỗng nhiên sinh ra cảm giác vui mừng "nhà ta có con gái mới lớn".
Lục Ẩm Băng chào hỏi người trước mặt Tiết Dao, cười khach khách: "Lưu Đại Chế, xin chào."
Nhà sản xuất họ Lưu nâng ly, nhấp một ngụm: "Ẩm Băng, đã lâu không gặp."
Lục Ẩm Băng cũng uống một ngụm nhỏ.
Hai người tán gẫu ngắn gọn vài câu, Lục Ẩm Băng lấy cớ có việc, Lưu Đại Chế liền hiểu ý không quấy rầy hai người.

Tiểu Tây toàn bộ hành trình đều rút đầu, cô đặc biệt sợ Tiết Dao, cả phòng làm việc ai cũng sợ Tiết Dao, nhìn thân thiết vô hại, cắn người so với người khác còn lợi hại hơn, bộ phận tuyên truyền và thủy quân dưới sự dẫn dắt của cô, như trở thành một đám sói điên vậy, các bộ phận khác nghe thấy đều run rẩy.
Tiết Dao kéo Lục Ẩm Băng đến một căn phòng tầng hai, Tiểu Tây được phân công trông chừng.
Tiết Dao đem cô ngồi xuống sofa, bản thân mình cũng ngồi xuống, xem như tầm mắt không sai biệt lắm, thả lỏng nói: "Em không phải có chuyện trọng đại muốn nói với tôi sao? Nói đi."

Lục Ẩm Băng trịnh trọng nói: "Em có thể đang yêu."
Những lời này chứa không nhiều thông tin, nhưng trong đó bao hàm sự tình rất lớn, Tiết Dao cho rằng bản thân mình đang ảo giác: "Em nói cái gì?"
Lục Ẩm Băng nhìn mắt cô, nói rõ từng chữ một: "Em muốn yêu đương, em là nghiêm túc."
"A," Tiết Dao trong đầu nhanh chóng lọc ra nhiều loại phương án, bao gồm công khai hay là không công khai, nếu Lục Ẩm Băng muốn công khai thế nào thì dần dần công khai để tuyên truyền cho công chúng dần chấp nhận, ngay cả tên của đứa trẻ cũng nghĩ ra N phương án, bưng ấm trà lên rót cho mình một ly, trầm ổn hỏi, "Đối tượng là ai?"
"Hạ Dĩ Đồng."
"Phụt----" Tiết Dao lấy khen giấy che miệng mình lại, thanh âm cao lên, "Ai?"
"Hạ Dĩ Đồng." Lục Ẩm Băng khi nói tên này cư nhiên lại có chút thẹn thùng, cánh đồng ở trong lòng như nở khắp hoa nhỏ đầy cả núi, ngượng ngùng sờ sờ mũi.
"...." Được a, liền biết cô một ngày không gây chuyện là không dừng lại, hiện tại vào đoàn phim có một tháng đã không ngừng nháo chuyện, cư nhiên lại tung ra đại chiêu này cho cô nghẹn, yêu đương thì không nói đi, đối phương còn là nữ, đồng tính luyến ái a!
Tiết Dao cảm thấy bản thân mình muốn giảm thọ mười năm: "Em chậm lại đã."
Lục Ẩm Băng ở góc độ không ai nhìn thấy thì thè lưỡi, Tiết Dao liền ngẩng đầu khôi phục lại biểu tình đứng đắn.

Tiết Dao: "Tôi như nào lại cảm thấy em không hề khẩn trương chút nào? Em hiện tại đồng tính yêu đương người trong giới, sự tình có bao nhiêu nghiêm trọng, em có biết không?"
Lục Ẩm Băng: "Tôi còn chưa nói, cô ấy vẫn chưa biết tôi thích cô ấy."
Tiết Dao không có nước để phun, liền uống một ngụm rồi phun ra: "Vậy em nói cái gì, hại tôi lo lắng, em có hay không để lộ dấu vết gì ra."
Lục Ẩm Băng tự tin: "Nhưng là tôi cảm thấy có thể theo đuổi cô ấy."
"Vậy mục đích báo cáo cho tôi biết trước khi em theo đuổi là?"
"Phòng ngừa chu đáo." Lục Ẩm Băng nói, "Tôi là sợ tới ngày đó thì đã muộn rồi, chị hiện tại trước hết nghĩ biện pháp, làm đệm trước, vạn nhất về sau phát bạo tin đồn tai tiếng gì đó, còn có sức để đánh trả, tỷ như tôi cùng cô ấy quan hệ không tốt, tới nỗi cùng nhau xé bức, fans mắng nhau, làm cho người ta thấy rằng tin tức này không đáng tin, vân vân.

Đừng hại người ta, không gia thế không bối cảnh, người ta bên tôi là không dễ dàng a."
Tiết Dao: "....Thật ra em biết biều đó mà."
Cô đặc biệt khó hiểu Lục Ẩm Băng là tình cảm chân thật như thế nào mà nói ra "Người ta bên tôi thật không dễ dàng" như này, cô ấy không thấy mắc cười sao?
Lục Ẩm Băng coi như là khích lệ, xua xua tay: "Rắc rối, ở trong giới này bao lâu rồi, mưa dầm thấm đất."
"Được rồi, tôi đã biết." Tiết Dao nói.

Dọn dẹp sự tình cho Lục Ẩm Băng đã quen, dám chọc đến Lục Ẩm Băng, bọn họ không chặn thì cũng phải chặn, lấy mạng mà chặn.
"Chị Dao, nói xong rồi, chị phải bảo vệ cô ấy cho tốt, không thể để cô ấy tổn thương chỉ vì nguyên nhân là tôi, hủy hoại tiền đồ." Lục Ẩm Băng vươn ngón ít, "Ngoéo tay."
Tiết Dao: "......"
Nhìn ánh mắt tha thiết Lục Ẩm Băng, mẫu tính trong người Tiết Dao nổi lên, trách không đành lòng, Tiểu Ma Vương hà cô mười mấy năm mới gặp được đối tượng động tâm, mặc kệ đối phương là nam hay nữ, thích là được, cô ấy thích, thì mình liền giúp cô ấy che chở.
Hai ngón tay câu lại với nhau, ngón tay cái đóng dấu, nhìn nhau cười, ước định xác lập.
Cửa phòng mở ra, Tiết Dao vừa ra cửa vừa khuyên nhủ: "Chờ hai người xác nhận quan hệ thì nói một tiếng với tôi, tôi phải thông qua người đại diện của cô ấy, hiện tại một mình thì không tốt lắm, đi một bước tính một bước, em vẫn là phải cẩn thận, đừng để người khác chụp được."
Lục Ẩm Băng nói: "Tôi biết."

Trông cửa Tiểu Tây dựng thẳng lỗ tai, não tự động bổ sung vở tuồng còn lại của mình.
Lục Ẩm Băng ở tiệc rượu chào hỏi người cần phải gặp, người nên kết giao cũng bị Tiết Dao dẫn đi kết giao, 10g, sớm rời khỏi, đem Lương Thư Yểu nằm trên giường gọi dậy.
Lương Thư Yểu cả đầu đều choáng váng, mơ mơ màng màng hỏi cô: "Đi đâu vậy?"
Lục Ẩm Băng kéo cô dậy, khom lưng mang giày cho cô: "Trở về khách sạn của em, ngày mai em còn quay phim."
"À." Lương Thư Yểu hỏi, "Tối nay chị cùng em ngủ chung sao?"
"Đương...." Lục Ẩm Băng đem chữ "nhiên" nuốt trở vào, nhớ tới trong nhà còn có Hạ Dĩ Đồng, chẳng lẽ muốn ba người ngủ chung? Giường kia tuy rộng đó, nhưng ba người sẽ chen chúc?
Thần trí của Lương Thư Yểu dần dần tỉnh táo trong sự im lặng của Lục Ẩm Băng, cô đẩy tay Lục Ẩm Băng ra, tự mình mang giày, còn không quên trào phúng: "Chân tay vụng về."
"Hơ, bổn tiểu thư cao quý mang giày cho chị, chị còn kén chọn sao? Em còn chưa bắt bẻ là chân chị thối nhá."
"Ai chân thối? Em chân mới thối!"
"Chị chân thối! Em mới không có, chị nghe thử xem." Lục Ẩm Băng đá giày, hai chân nâng lên, giơ trước mặt Lương Thư Yểu.
"Đi chỗ khác!"
Hai người tài sắc vẹn toàn siêu sao cùng siêu mẫu ngây ngô ở trên giường chơi trò chơi ấu trĩ thơm chân nhau.
Toàn bộ quá trình là bàng quan Tiểu Tây với tâm tình phức tạp: "......"
Làm sao bây giờ, CP Hạ Băng của cô ở trong gió lung lay sắp đổ rồi, hai idol cùng nhau tranh giành nghệ sĩ nhà mình, cô muốn ủng hộ ai đây, quên đi, vẫn là đứng ở team Hạ và Lương nhà mình.
......
Hạ Dĩ Đồng nhận được tin nhắn Lục Ẩm Băng sẽ trở về khách sạn, cho nên vẫn luôn chờ tới 12g cũng không tắt đèn ngủ, thời điểm khi nghe thấy tiếng động, cô nên giả vờ ngủ hay là bản thân mình trực tiếp nhảy dựng lên nghênh đón cô ấy, rối rắm 0,01s, lựa chọn phương thức trung lập, đứng ở cửa, để cho ánh mắt Lục Ẩm Băng nhìn thấy cô đầu tiên.
Cửa phòng mở ra, Hạ Dĩ Đồng mặt mày hớn hở: "Lục lão----"
Câu nói kế tiếp bị ngẹn ở trong cổ họng.
"Mau lên, có cái gì đẹp đâu, xem xong thì chạy nhanh về phòng ngủ." Lục Ẩm Băng xô đẩy Lương Thư Yểu đi vào, cao như vậy là cán bộ cao cấp sao? Đều che cô nhìn Hạ Dĩ Đồng.
Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng thu lại nụ cười xán lạn, làm ra dáng vẻ là bà chủ, thân không đủ cao, nhưng khí thế thì có, nho nhã lễ độ mà duỗi tay, ngẩng đầu: "Chào, Lương tiểu thư, người thật so với trên tạp chí còn đẹp hơn."
Lương Thư Yểu nhìn xuống cô, nói cười, đáy mắt lại hiện lên một tia u ám, "Chào, Hạ tiểu thư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, so trên TV thì xinh đẹp hơn hẳn."
Hai người bắt tay nhau, bốn mắt nhìn nhau, thời gian tựa như đóng băng, thật lâu vẫn không buông ra.
Lục Ẩm Băng đóng cửa lại, bả vai dựa nghiêng vào tường, hơi hơi rũ mi mắt, mái tóc cũng vừa vặn rủ xuống, che khuất nửa đôi mắt, ánh mắt thâm thúy, phi thường soái, một trăm phần u sầu.
Một giây, hai giây, ba giây.
Lục Ẩm Băng không chịu nổi nữa, Hạ Dĩ Đồng như nào lâu như vậy mà không nhìn cô?!.