Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 104






"Phốc-----"
Lai Ảnh liền như vậy có đủ tài liệu đen để giễu cợt Lục Ẩm Băng trong hai mươi năm.
Lai Ảnh ——【 cảm ơn em, tiểu Lâu, vì báo đáp em đem tài nguyên gửi cho tôi, tôi giúp em sao chép một phần trong ổ cứng, để tránh em lại bị tịch thu tất cả.


Lâu Tiểu Lâu ——【 gì cũng không nói, đúng là chị em, rất nghĩa khí [ ngón tay cái ]】
Lai Ảnh ——【 vợ em như nào lại quản em nghiêm như vậy a.


Lâu Tiểu Lâu ——【 khụ, nói ra thì rất dài, em là nói cô ấy quản em.


Lai Ảnh đột nhiên không kịp phòng bị, lại ăn bị đống hoàng kim cẩu lương.
Lai Ảnh ——【 được rồi, tôi bận rộn, ngày khác trở về mọi người có thời gian rảnh rỗi tụ tập một chút, tổ chức party.



Lâu Tiểu Lâu ——【 thuận tiện đem bằng hữu kia của chị giới thiệu cho em quen biết? Rất thú vị nha.


Lai Ảnh ——【 cái này......!Tôi hỏi cô ấy một chút.


Lâu Tiểu Lâu ——【OK】
Lục Ẩm Băng không biết rằng Lai Ảnh đã có được bí mật đen tối của mình, gửi tin nhắn WeChat cho Hạ Dĩ Đồng, không gọi điện thoại, cũng không gửi thu giọng nói, bởi vì không biết đối phương hiện tại có bất tiện hay không.
Lục Ẩm Băng ——【 tôi đến khách sạn rồi.


Sau đó chỉnh điện thoại ở chế độ chuông, thay lễ phục cao cấp, gọi điện thoại, chuyên viên trang điểm gõ cửa tiến vào, bắt đầu trang điểm cho cô để tham dự buổi tiệc tối nay, bên kia Hạ Dĩ Đồng vẫn chưa nhắn lại, đái khái chắc là bận, Lục Ẩm Băng cũng không vội, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thịch thịch thịch ------
Cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang lên.
Lục Ẩm Băng không mở mắt, Tiểu Tây rón ra rón rén mà đi qua, cửa mở ra một khe hỡ nhỏ, chợt giống như là thấy quỷ, giật mình nói: "Chị là, chị là....!Lương......"
Tiểu Tây nuốt nước miếng một cái, cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Người trước mắt dáng người cao, so với cô còn cao hơn cả một cái đầu, áo thun đen, quần tây đen, đi giày trắng hàng hiệu thời thượng, đội mũ đen, rất soái khí a, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, ngũ quan thâm thúy, góc cạnh lưu loát.
Cô đứng yên, vươn bàn tay gầy gò, thon dài về phía Tiểu Tây, giọng nói ấm áp: "Xin chào, tôi là Lương Thư Yểu."
Tiểu Tây hạnh phúc sấp ngất đi rồi: "Chị chị chị chị, xin chào, có chuyện gì sao?"
Lương Thư Yểu mấy năm nay cơ hồ đi qua bốn đại lễ thời trang lớn, tỷ lệ cao vẫn xuất hiện trên tạp chí quốc tế và những tạp chí lớn.

Những người ở trang mạng thì đã nghe tên cô ấy và xem những video catwalk của cô, còn những người không lên mạng thì cũng đều nhìn thấy cô trên bìa tạp chí.

Tên tuổi ngày càng nổi, fans trên Weibo tiếp tục tăng, mức độ phổ biến còn cao hơn tiểu hoa đán, tiểu thịt tươi tuyến hai.

Tiểu Tây tình cờ là một trong những fans hâm mộ của cô, ngay khi vừa nhìn thấy, trái tim cảm thán: Chả trách người ta vẫn nói, người mẫu trong Victorias Secret có ăn cả con lợn thì đùi của họ không có thô bằng đùi bạn.
Lục Ẩm Băng nghe thấy đối thoại ở cửa, bỗng nhiên mở mắt ra, cũng giống như thấy quỷ.
Lương Thư Yểu bước chân dài, lướt qua Tiểu Tây, hướng Lục Ẩm Băng nhoẻn miệng cười: "Đã lâu không gặp, biểu muội."
Biểu biểu biểu biểu muội? Tiểu Tây lập tức khẩn trương đem ánh mắt nhìn về phía Lục Ẩm Băng.
Lục lão sư cùng siêu mẫu Lương Thư Yểu cư nhiên lại là biểu tỷ muội?! Vì cái gì mà truyền thông chưa từng đưa tin tức chấn động như vậy?! Lục lão sư thật sự là giấu quá kĩ.
Lục Ẩm Băng: "Sao chị lại tới đây?"
Không có ghế dựa, Lương Thư Yểu đơn giản hướng lên giường ngồi xuống, hai tay chống về phía sau, hai chân bắt chéo, túi xách tùy ý ném sang một bên, xoay cổ đau nhức của mình: "Không phải chị nói đi thăm ban em sao?"
"Em nếu không lầm, thì đây không phải là phim trường."
"Đúng vậy, chị nghe nói em tới tiệc rượu này, liền đến nơi này tìm em, thuận tiện uống chút rượu."

"Chị liền mặc như vậy?"
"Có cái gì không ổn sao? Chị vừa biểu diễn xong trực tiếp bay qua đây, không có nhiều thời gian chọn lễ phục, không sai biệt lắm là được." Lương Thư Yểu nói, "Em trước trang điểm đi, khi nào xuống thì kêu chị, chị ngủ một lát."
Cô giống như là rất mệt, khí sắc cũng không tốt lắm, đá giày liền nằm xuống, nhắm mắt lại.
Tiểu Tây vừa mới lấy quyển sách ra khỏi túi, chuẩn bị lén lút muốn xin ký tên, liền yên lặng cất vào.
Lục Ẩm Băng liếc cô một cái, vẫy tay với Tiểu Tây, nhỏ giọng: "Cho cô ấy một cái chăn."
Tiểu Tây sắp tiếp xúc mặt đối mặt với thần tượng, tay rất khẩn trương, từ đầu giường lấy ra tấm chăn mỏng, mở ra, đắp lên bụng phẳng của cô ấy, Tiểu Tây cẩn thận quan sát, phát hiện Lương Thư Yểu đã tiến vào mộng đẹp.
Này ngủ cũng quá nhanh đi.
Chăn được đắp tới chân, gót chân còn được dán thuốc mỡ, lòng bàn chân vết rộp máu đã lành, còn có máu rỉ ra từ ngón út.

Trước kia có xem truyền thông đưa tin Lương Thư Yểu bận rộn, một ngày phải đi sáu bảy chương trình, không ngừng hóa trang, tháo trang sức, liên tiếp đi vài tuần, sau khi tuần lễ thời trang kết thúc thì cả ngày đều dại ra, lời gì cũng không nói.
Người khác chỉ nhìn thấy siêu mẫu tỏa sáng ở trên khán đài, nào có nhìn thấy nỗi khổ khắc nghiệt mà các cô ấy phải ngầm chịu đựng.
Tiểu Tây tìm một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau máu trên ngón chân cho Lương Thư Yểu.
Lục Ẩm Băng trang điểm xong, chuyên viên trang điểm cầm đồ nghề đi ra ngoài, Lương Thư Yểu vẫn như cũ không tỉnh, Lục Ẩm Băng soi gương, đem điện thoại đưa cho Tiểu Tây, nhẹ giọng: "Chụp ảnh cho tôi."
Tiểu Tây chọn một góc độ, tách tách chụp được rồi.
Lục Ẩm Băng trong ống kính một bộ váy dài màu đỏ rượu, mái tóc dài nghiêng về phía sau, cả người tỏa sáng rất động lòng người, dáng người gầy đến khủng bố gần đây đã có da thịt một chút, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng về cơ bản là có nhô ra ở phía trước, chỗ nào lòi lõm đều có, cổ thon dài, giơ tay lên đầy thành thục và tao nhã.
Tiểu Tây nghĩ rằng cô rất đẹp, đưa lại điện thoại cho Lục Ẩm Băng và mỉm cười, Lục Ẩm Băng lắc đầu, đưa điện thoại lại cho cô, điều chỉnh biểu cảm của mình ở trong gương một lúc lâu.
Tách tách----
Lắc đầu.
Tách tách----
Lắc đầu.
Tách tách tách tách tach.
Lắc đầu, lắc đầu, lắc đầu.
Không được, không được, không được.
Ngoài chứng viêm gân, Tiểu Tây còn bị chứng sợ lắc đầu của Lục Ẩm Băng.
Lương Thư Yểu bị tiếng tách tách làm cho tỉnh, sờ sờ cổ, còn buồn ngủ: "Làm gì vậy?"
"Chụp ảnh." Lục Ẩm Băng cũng không quay đầu lại, thanh âm nghe có chút nôn nóng, mắt thấy sắp đến giờ, cô còn chưa chụp được một tấm hình vừa ý gửi cho Hạ Dĩ Đồng, nói một trăm phần trăm chính là một trăm phần trăm, 99 phần trăm cũng không được.
Lương Thư Yểu chống đỡ mình ngồi dậy, chân giẫm vào trong giày bởi vì đau mà khẽ nhếch môi, một lát sau, "Chuyện này sao không gọi chị, chị giúp em chụp."
Lục Ẩm Băng: "Được, vậy để chị."
Lương Thư Yểu đứng ở trước mặt cô, nắm tay cô để tạo hình, tạo hình này tựa hồ có chút lâu, lâu đến nỗi Lục Ẩm Băng đều không kiên nhẫn nổi: "Có thể nhanh chút không? Tiệc rượu sắp bắt đầu rồi."
Lương Thư Yểu dường như là đang chờ cô nói lời vậy, nghe xong liền lập tức buông tay ra: "Được rồi."
Cô chụp cho Lục Ẩm Băng một tấm, Lục Ẩm Băng hài lòng, trong bức ảnh cô quả thật tỏa sáng rực rỡ, một trăm phần trăm.
Lương Thư Yểu cười: "Bỗng nhiên muốn chụp ảnh làm gì? Muốn đăng Weibo? Cũng gửi ảnh qua WeChat cho chị đi."
"Chị muốn này làm gì? Buổi tối em chụp ảnh gửi cho một bạn nhỏ a." Lục Ẩm Băng nhỏ giọng lẩm bẩm, ở hình ảnh gửi cho Lương Thư Yểu một tấm, sau đó từ WeChat trực tiếp gửi qua cho Hạ Dĩ Đồng.
Lương Thư Yểu nhíu mày, cảm thấy sự tình không hề đơn giản: "Người kia là ai?" Lục Ẩm Băng tốc độ tay quá nhanh, cô không thấy rõ tên.

"Em....!Đồng nghiệp."
"Vì cái gì muốn chụp gửi cho cô ấy?"
Lục Ẩm Băng mở miệng liền nói nhảm: "Cô ấy hôm nay thấy lễ phục của em, cảm thấy rất đẹp, để em mặc xong rồi chụp hình cho cô ấy xem."
Lương Thư Yểu hồ nghi nói: "Vậy em ở đây tách tách ít nhất mười lần?"
"Em là một người như vậy, theo chủ nghĩa hoàn mỹ, có ý kiến gì? Có thì không được nói." Lục Ẩm Băng nói, "Em đi xuống đại sảnh, chị nằm trên giường đi, xong việc thì em gọi."
Lương Thư Yểu: "Chị cũng đi."
Lục Ẩm Băng nhảy dựng lên với ý đồ muốn đánh vào đầu cô ấy, nhưng mà không có thành công, một chiêu liền đánh trúng vào bả vai cô ấy: "Thôi đi, chân của chị còn có thể đi đường sao? Đừng cậy mạnh, em là muốn tức giận."
Lục Ẩm Băng là giọng điệu quan tâm không được tự nhiên, Lương Thư Yểu cong cong khóe môi, rất hưởng thụ, cười nói: "Vậy chị đây ở trên giường chờ em."
Tiểu Tây: "!!!"
Vì cái gì lại nghe lời này ái muội như vậy! Hiện tại biểu tỷ biểu muội đều là như vậy sao?
"Nói cái gì vậy, thấy ớn quá." Lục Ẩm Băng chịu không nổi ngữ khí đó của cô, run rẩy nổi da gà, "Đi rồi, ngủ, chờ em, bai."
Lương Thư Yểu ở phía sau nhìn bóng dáng của cô, nhún nhún vai, ý cười vẫn tràn ngập trong đáy mắt.
Ây, biểu muội của cô vẫn luôn là thẳng như vậy.
Đóng cửa lại, trong phòng một mảnh yên tĩnh, Lương Thư Yểu nhắm mắt nằm ở trên giường, buồn ngủ lại lần nữa kéo đến, lâm vào giấc ngủ say.

Ba ngày nay cô bay đến ba quốc gia, bận rộn liên tục, thật vất vả mới có hai ngày rảnh rỗi, vài ngày nữa chính là ngày 9 tháng 9, tuần lễ thời trang Xuân Hạ New York khai mạc, sau đó là London, Paris, Milan, chỉ là riêng hôm nay, mấy tháng tiếp theo cũng không thể rảnh rỗi.
Ngày nào còn không làm người mẫu nữa, đi làm trợ lý cho Lục Ẩm Băng, kiêm luôn cả vệ sĩ, cô lớn lên cao, còn có thể hù không ít người, nhưng mà Lục Ẩm Băng như vậy cũng không cần vệ sĩ.....!Suy ngẫm, Lương Thư Yểu trong giấc mộng nở một nụ cười an tâm.
Tiểu Tây đang bồi Lục Ẩm Băng xuống lầu, bỗng dưng hắt xì một cái.
Tiểu Tây: "Khẳng định là Phương Hồi nhớ em."
Lục Ẩm Băng cười: "Buổi tối trở về em có thể nhìn thấy cô ấy."
Tiểu Tây lẩm bẩm: "Người ta là không muốn thấy em."
Lục Ẩm Băng nghe không rõ, liền không hỏi lại, từ trong túi xách lấy ra di động xem tin nhắn WeChat, quả nhiên có nhắn lại, tràn đầy mong chờ mà mở ra, trực tiếp đen mặt.
Hạ Dĩ Đồng ——【 đẹp 】
Lục Ẩm Băng: "......."
Mình mất hơn nửa giờ để chụp ảnh, liền đánh giá có một chữ? Như thế nào cũng nên bình luận đẹp ở đâu, cô ấy thích chỗ nào cơ chứ? Nói tốt cho idol đều là giả sao?
Quên đi, không tức giận, người ta dù sao cũng là thiết cốt thẳng nữ, mình nên rộng lượng, thông cảm.
Ba ngày trước, Lục Ẩm Băng cũng là một nữ nhân ống thép thẳng, hít sâu một hơi, như vậy tự an ủi chính mình..