Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 103






Lai Ảnh: "AAAAAAA!!"
Lục Ẩm Băng lần nữa đem tai mình ra xa ống nghe, đợi ba giây, bên kia an tĩnh, Lục Ẩm Băng mới dán sát vào, bên kia phảng phất như một cái máy thét chói tai, hô hấp tự động: "AAAAAA!!"
Lục Ẩm Băng trực tiếp cúp điện thoại, để cho Lai Ảnh bình tĩnh một chút.
Khi cúp máy xong, Lai Ảnh liền gọi tới.
Lục Ẩm Băng tiếp nhận, liền ném ra một câu: "Lần nữa tớ liền không nói."
Bên kia yên tĩnh, bắt đầu "hahahahahaha", một giây trước khi Lục Ẩm Băng chính thức nổi giận, thì liền khôi phục lại: "Tớ đây không phải là vì cậu nên cảm thấy vui mừng sao? 28 năm bông hoa rốt cuộc cũng nở nộ, ngẫm lại cảm thấy...."
Lục Ẩm Băng: "Kích động?"
Lai Ảnh: "Đáng thương."
Lục Ẩm Băng: "......"
Lai Ảnh ngã lên giường, là tư thế rất thoải mái: "Tôi có thể hỏi ngài một vấn đề không? Làm như nào để nhận rõ bản thân mình, bên ngoài bên trong, cái nào hiệu nghiệm? Tôi nhớ rõ là ngày hôm qua hay là hôm trước mới giới thiệu cho ngài...!bằng hữu của tôi, ngài như này cũng là quá nhanh đi, tôi còn tưởng ít nhất phải đến mười ngày hơn, tôi liền không mang di động, haiz, tin tức liền bùng nổ, bị hù chết rồi a."
Lục Ẩm Băng: "Cái này không quan trọng."
Lai Ảnh kêu lên: "Như thế nào có thể không quan trọng?! Đây là quan trọng nhất đó." Lục Ẩm Băng là tránh không nói liền càng khả nghi, trực giác của Lai Ảnh nói rằng cô ấy đang cất giấu một bí mật rất lớn.
Lục Ẩm Băng: "Thật không có, chỉ là quay cảnh giường chiếu, một giây liền nhận rõ bản thân."

Lai Ảnh hồ nghi nói: "Phải không?"
"Đương nhiên rồi, tớ nói cậu sao lại cứng đầu như vậy, buổi tối tớ còn có tiệc rượu, vừa đến khách sạn thành phố S, tớ phải lập tức thay quần áo đi xuống, có chuyện gì thì mau nói, thời gian không chờ ai."
Lai Ảnh: "Được rồi được rồi, như là đòi mạng vậy, chờ cậu kết thúc tiệc rượu rồi nói." Nghe chuyện bát quái cũng không thể vội vàng, phải nhâm nhi với rượu, vừa uống vừa nghe, cho tâm tình được gột rửa.
Lục Ẩm Băng: "Lừa cậu thôi, kỳ thật hai giờ nữa mới bắt đầu."
Lai Ảnh: "Bà cô nhà cậu!"
Lục Ẩm Băng: "Ba tớ là con một, không có cô a, nói cậu muốn làm bà cô tớ, chồng cậu có biết không?"
Lai Ảnh: "Cậu----"
Lục Ẩm Băng nhanh miệng: "Trời sinh quyến rũ, đức nghệ song hinh, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, đẹp như thiên tiên, phong hoa tuyệt đại, quả thực là thần tiên hạ phàm, tốt, tớ đã biết rồi, cậu không cần khen lại tớ đâu."
Lai Ảnh rít gào nói: "Tớ là muốn nhai cậu!"
Lục Ẩm Băng: "Ngượng ngùng, tớ đã là của Hạ Dĩ Đồng, muốn nhai thì cũng là cô ấy."
"....!Quên đi, vợ của bạn không thể khinh được, lần này tha cho cậu." Lai Ảnh rộng lượng, ý xấu mà nói, "Tớ cảm thấy khả năng thành công của cậu là rất rất rất nhỏ."
Lục Ẩm Băng nghi hoặc, vô cùng tự nhiên mà hỏi lại: "Vì cái gì? Tớ ưu tú như vậy, tớ còn là idol của cô ấy, cô ấy không thích tớ ư?"
"Cậu nghĩ mình là nhân dân tệ hả, ai nấy đều thích cậu à, vẫn có người không thích nhân dân tệ nha!" Lai Ảnh suýt chút nữa là muốn phun ra một ngụm máu, "Tớ phát hiện cậu gần đây càng ngày càng tự luyến, là tớ ảo giác sao?"
Lục Ẩm Băng nói: "Đúng vậy."
Lai Ảnh: "Thôi đi."
Lục Ẩm Băng lười biếng nói: "Tớ vẫn luôn tự luyến như vậy, cậu là ngày đầu tiên quen biết tớ sao?" Chỉ là vừa mới gieo hạt giống mùa xuân mà thôi, cái này cần phải tăng cường thêm, từ nay về sau mỗi ngày đều phải thể hiện 100% bản thân ở trước mặt Hạ Dĩ Đồng!
"....." Lai Ảnh thật muốn tuyệt giao với cô ấy.
Miệng ba hoa vẫn là ba hoa, Lục Ẩm Băng vẫn rất muốn nghe ý kiến trường tình mười năm của thiếu phụ: "Cậu vừa rồi nói, khả năng theo đuổi của tớ rất nhỏ, vì sao?"
"Trần Mộc Dương." Lai Ảnh nói ra một cái tên.
Vui mừng trong mắt của Lục Ẩm Băng bỗng nhiên biến mất, Lai Ảnh không đề cập tới, thì cô cũng đã mau quen đối tượng thầm mến thực hư này của Hạ Dĩ Đồng.

Lục Ẩm Băng trầm ngâm nói: "Nhưng tớ là idol của cô ấy a, cô ấy hẳn là thích tớ hơn so với đối tượng thầm mến kia đi." Lục Ẩm Băng tự thuyết phục bản thân, lặp đi lặp lại, "Hẳn là....."
"Nhưng đây là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau a." Lai Ảnh e sợ là thiên hạ không loạn, bắt đầu nói hươu nói vượn, "Chính cậu cũng từ thẳng thành cong, cậu khẳng định cậu đối với cảm giác Hạ Dĩ Đồng biến đổi như thế nào sao, này không phải là cảm giác idol có thể thay thế, cùng đối tượng thầm mến lên giường thì được, nhưng cùng idol lên giường thì có thể sao?"
"Có thể a, tớ biến thành đối tượng của cô ấy là được, không hề có tật xấu."
"....." Lai Ảnh quyết định sau khi hai người họ chính thức ở bên nhau, cô nhất định phải phỏng vấn Hạ Dĩ Đồng: Cảm giác ngủ với idol là gì?
Chuyện Lục Ẩm Băng quyết tâm, sẽ không ngại phía trước có bao nhiêu gian nan, từ khi quyết tâm đi tìm phương án tối ưu, để đạt tới mục đích, "Lai Ảnh, tớ chưa từng theo đuổi người khác, cậu giúp tớ suy nghĩ biện pháp."
"Dùng mắt quan sát, dùng tâm mà theo đuổi."

"Quan sát cái gì?"
"Quan sát sở thích, cảm xúc của cô ấy, lấy ra bộ mặt dịu dàng của cậu, làm cho cô ấy tan chảy." Lai Ảnh lạc quan phỏng chừng không quá hai ngày là hai người này có thể đi phát cẩu lương cho mình, lúc đó cô liền kéo Lục Ẩm Băng lọt vô hố đen!
"Vừa nói đến dịu dàng tớ liền muốn tức giận, hôm nay tớ nói chuyện ngữ khí ôn nhu một chút, Hạ Dĩ Đồng cho rằng tớ bị trúng tà."
"Hahahaha là cô ấy không quen, cậu liền từ từ thôi."
"Không được, tớ cảm thấy cậu nói quá đơn giản, cậu liệt kê cho tớ 36 kế đi, trong vòng 3 ngày gửi cho tớ."
Lai Ảnh: "......."
Cô biết là nghe chuyện bát quái sẽ phải trả giá, nhưng mấu chốt là cô chưa nghe được gì cả!!!
Cô cố gắng giãy dụa, Lục Ẩm Băng chuyển đề tài sang chuyện công việc, Lai Ảnh đã cùng công ty hủy hợp đồng, vừa mới thành lập phòng làm việc, lấy danh nghĩa làm việc của Lục Ẩm Băng, cô muốn thể nghiệm sinh hoạt, cho dù Lục Ẩm Băng bên kia có cho người qua hỗ trợ, nhưng trước sau gì vẫn một đống lộn xộn, không nói vài câu, Lai ảnh liền đem chuyện bát quái kia bỏ qua một bên, bắt đầu cảm thấy đau đầu.
"Nếu làm diễn viên chỉ có thể diễn xuất thì tốt rồi." Lai Ảnh tán gẫu xong, cảm thấy so với buổi chiều cuốc đất còn mệt hơn nhiều.
"Vậy cậu cần có một người đại diện và một ông chủ tốt, như vậy giúp cậu giải quyết hết thảy mọi phiền não."
"Quên đi, vất vả thêm hai năm nữa kiếm đủ tiền rồi về mở một cửa hàng trà sữa." Lai Ảnh hỏi, "Cậu tính như nào? Diễn xong rồi đổi nghề sang làm đạo diễn?"
"Đổi nghề chuyện này không vội, diễn vẫn chưa đủ, thừa dịp cơ thể còn chịu được, tớ muốn thêm hai năm nữa, hướng vào Liên hoan phim Cannes."
"Haiz, ngài và cảnh giới của tôi không giống nhau, cậu có phải hay không muốn lấy giải Con Gấu Vàng, Cành Cọ Vàng rồi mới tránh bóng."
Lục Ẩm Băng ở bên kia cười, "Vậy thì phải liều mạng hơn mười năm nữa, còn chưa chắc gì lấy được, phải xem vận khí."
"Chúc cậu may mắn."
"Mượn cậu cát ngôn."
"Cậu như thế nào không hướng tới Oscar?"
Lục Ẩm Băng nghiêm túc tự hỏi một lát, nói: "Cũng không phải là không có khả năng, có phim ngoại ngữ là tốt nhất.

Bất quá mấy năm nay thị trường không tốt lắm, đưa phim ra nước ngoài phê duyệt rất khó nói, mẹ tớ cũng không có biện pháp."
Cô không nhịn được mà lộ ra ánh mắt khao khát: "Nếu tớ có thể sinh sớm hơn hai mươi năm, tớ có thể bắt kịp với thời đại hoàng kim của điện ảnh Trung Quốc."
Cảnh giới qua cao, nội tâm của Lai Ảnh nói là nữ chính xuất sắc nhất ở Trung Quốc, nhưng lại không dám nói, sợ đả kích đến lòng tự tin, cô mở điện thoại di động xem thời gian: "Nhưng cậu mà sinh sớm hai mươi năm liền không thể gặp được vợ của cậu nha.

Đã qua một giờ rồi, cậu có phải nên đi thay quần áo?"
Lục Ẩm Băng rất tiếp nhận cách xưng hô này, cười: "Tớ phải đi nhắn tin cho vợ, chút nữa đi xuống."
Lai Ảnh cúp điện thoại, đập chén đầy cẩu lương này.
Cái này gọi vợ, cũng không hỏi người ta có chịu hay không, được lắm, Hạ Dĩ Đồng khẳng định sẽ đáp ứng, mắt thấy hai thê thê trước mặt mọi người hướng mình phát cẩu lương càng ngày càng gần, Lai Ảnh đặc biệt nhớ đến chồng mình.

Đúng rồi, còn có chuyện bát quái kia nữa.
Lai Ảnh mở danh bạ di động, tìm được một dãy số, ấn gọi, bên kia thanh âm bíp bíp vài tiếng thì nhận được thanh âm: "Lão sư, nghe." Một giọng nữ nghe có vẻ trưởng thành truyền tới, vừa nhẹ nhàng, mềm mại.
Lai Ảnh đối với nữ nhân kia rất lễ phép, nhẹ giọng hỏi: "Lâu Tiểu Lâu có ở đây không?"
"Cô ấy đang tắm, tôi sẽ đưa di động cho cô ấy."
Cửa phòng tắm kéo ra, sau đó là một tiếng thì thầm, tiếng dép lê trên đất, tiếng nước xối xả, thanh âm của nữ nhân trưởng thành thở hổn hển: "Đừng nháo, không phải sẽ dọn dẹp sao? Lai Ảnh tìm em."
"Di động đâu."
"Mù à, trên tay chị."
"A."
Thanh âm như chim sẻ nhỏ lập tức rót vào tai, tựa như sức sống của mặt trời vào buổi sáng, tỏa ra bốn phía: "Lão sư, tìm em có chuyện gì a?"
Một giọng Bắc Kinh pha lẫn một chút Đông Bắc.
"Em gửi cho bằng hữu tôi cái gì? Cô ấy lập tức nhận rõ bản thân, cong vòng."
Thanh âm của Lâu Tiểu Lâu lập tức cao lên: "Hahahaha lão sư là muốn em mời đi ăn cơm a, có rảnh có rảnh, em sẽ mời, ngày nào chị có thời gian? Em về xem lại lịch của mình, một hồi liền gửi tin nhắn cho chị, gần đây khá bận, vậy nha?"
Lai Ảnh: "......."
"Em trước đi tắm, được được được, đều được, cảm ơn ngài quan tâm, cúi chào."
Lai Ảnh: "........"
Ước chừng nửa giờ sau, Lâu Tiểu Lâu mới gửi tin nhắn WeChat cho cô ——【 lần sau, nghe được là vợ của em tiếp điện thoại, không nên đề cập đến chuyện này, em vừa mới bị phát hiện, tất cả tài liệu đều nộp lên hết, may mắn em còn có năm cái ổ cứng, cũng may ngày đó trốn cô ấy mua vài cái [ thở dài ]】
Lâu Tiểu Lâu ủ rũ cụp đuôi, đối mặt với hướng phòng tắm, xem tình hình quân địch ——【 nói tới bằng hữu của chị a, hình như là bởi vì em gửi tài liệu chất lượng quá tốt, chảy máu mũi.

Chị lúc trước như thế nào không nói cho em biết vẫn ngây thơ a, em liền không đưa hàng mạnh như vậy, người bình thường sẽ không chịu nổi.

】.