Ảnh Hậu Tái Lâm

Chương 63: Vui buồn




Edit: Um-um

Tin vui mùa xuân này đến thật sớm.

Trong đầu Cố Tương hoàn toàn rối bời khi được Triển Dương che chở rời đi.

Cô chỉ đến chia tay thôi mà, sao lại thành cầu hôn rồi đây? Hơn nữa không phải đám phóng viên đã được dặn dò trước ư? Sao còn nhao nhao theo Tóc Xoăn hô hào “Cưới đi cưới đi” vậy chứ? Tiếng hò hét vang trời khiến đồng hồ thuỷ tinh rung rung như muốn rớt xuống đất.

Khi Văn Tĩnh và Kevin dẫn theo bảo vệ đến nơi, chuyện đã đến mức không còn cách nào cứu vãn. Khoảng cách từ “chia tay hoà bình” đến “cầu hôn lãng mạn” cách nhau xa đến cả một rãnh Marianas.

Trong lòng Cố Tương sụp đổ. Mặc dù cô đã mỉm cười giải thích đây không phải cầu hôn nhưng không ai quan tâm đến lời nói của cô. Mọi người hứng chí bừng bừng, vừa xem kịch vui vừa cổ vũ nhiệt tình.

Cô có để đoán được mở đầu nhưng không đoán được kết quả kỳ diệu như vậy. Tất cả phóng viên đều dùng ánh mắt lưu luyến nhìn theo cho đến khi bóng dáng của Cố Tương và Triển Dương biến mất.

“Cô thấy chưa?” Thậm chí Tóc Xoăn còn nói với cô gái tóc ngắn vừa nãy nói Cố Tương và Triển Dương chia tay: “Nên  mới nói, nói chuyện phải căn cứ vào sự thật nếu không sẽ bị ê mặt chết đó.”

Cô nàng tóc ngắn hung hăng trợn mắt nhìn cậu ta, ngoe nguẩy bỏ đi.

Cố Tương về nhà chưa đến nửa tiếng, trên mạng đã tràn ngập tin Triển Dương cầu hôn. Hình ảnh giăng đầy khắp chốn, rõ ràng nhất là cảnh Triển Dương dùng ngón cái và ngón trỏ khoanh thành chiếc nhẫn đeo vào ngón vô danh của Cố Tương.

“Đây chính là tay không bắt sói trắng trong truyền thuyết sao? Không có nổi một cái nhẫn luôn hả?”

“Người trên lầu không hiểu rồi. Đây là tình yêu. Nhẫn dùng lâu sẽ rỉ sét, tay đeo vào sẽ rớt. Cự Cự, em nói đúng không?”

“Lòng tôi đau quá đi. Tôi còn tưởng bọn họ quen nhau một năm sẽ chia tay, ngờ đâu bây giờ người ta đã cầu hôn. Lẽ nào sang năm sẽ có em bé sao? (╯‵□′)╯︵┻━┻ Vậy mà tôi còn ế đây này.”

“Triển Cự Cự nhanh nhẹn quá đi. Giỏi quá ↖(^w^)↗”

“Đúng là kim đồng ngọc nữ d.i.e.n.d.a.n.lqd của làng giải trí. Chúng ta ngày nào cũng được há miệng ăn kẹo của cặp đôi hạnh phúc này rồi.”

Cố Tương uể oải tắt máy tính, chỉ muốn im lặng. Bỗng nhiên điện thoại di động vang lên. Cố Nam gọi đến, Cố Tương vừa bắt máy đã nghe tiếng Cố Nam ngọt hơn mật: “Cố Tương! Ba nói chị sắp xếp dẫn anh rể về ăn cơm! Cả nhà đều ủng hộ tình yêu của chị, nhất định phải hạnh phúc nhé!”

Chữ “nhé” cuối cùng Cố Nam cố ý kéo dài ra làm Cố Tương nổi hết da gà. Cô xoa xoa trán, thở dài.

Khi đưa cô về nhà, Triển Dương đã nói: “Em thử suy nghĩ nghiêm túc đi. Anh sẽ không miễn cưỡng.”

Quả thật không hề miễn cưỡng, chỉ là hình như bây giờ cũng không cần miễn cưỡng. Cả thế giới đều biết họ ở bên nhau rồi. Hơn nữa…. trong lòng Cố Tương có một tiếng nói nhắc nhở cô, thuận theo tự nhiên đi, vốn dĩ cô có cảm tính với người này sao lại phải giấu bệnh sợ thầy. Đời người rất quý giá nhưng cũng rất ngắn ngủi. Nếu trên đường theo đuổi ước mơ của mình mà không gặp được ai thích hợp thì một thân một mình không phải đắn đo. Nhưng nếu gặp người tốt, nắm tay nhau vui vẻ sống qua một đời cũng không phải chuyện xấu. Mà lý do bị anh làm rung động không phải vì bề  ngoài, danh tiếng, thậm chí không phải vì sự dịu dàng chăm sóc của anh mà là sự chân thành.

Đó là thứ kiếp trước cô có ít nhất.

Cố Tương vỗ tay, đứng dậy. Kệ đi, thuận theo tự nhiên vậy. Cô đã không có thói quen kích động trước những việc quá vui quá buồn, chuyện tình cảm cứ để theo tự nhiên là tốt nhất.

Làm người quan trọng nhất là vui vẻ.

Đồng thời ở bên kia đại dương.

“Phùng, sau khi xong việc có muốn đi uống một ly không?” Một cô nàng tóc vàng mắt xanh hỏi.

“Không đâu. Tôi còn có việc.” Gương mặc Phùng Văn lạnh lùng, tóc được cột thành đuôi ngựa, cầm áo khoác mặc vào rồi bước đi. Cô gái sau lưng nhún vai, dĩ nhiên đã quá quen với thái độ của cô ta. Nhưng vẫn có chút ngạc nhiên nói với người kế bên: “Hôm nay cô ấy có vẻ không vui.”

“Tất nhiên.” Người đó trả lời: “Người trong lòng cô ấy đã cầu hôn cô gái khác rồi.”

“Tiếc thật.” Cô gái tóc vàng d(d(l(q(d(um(um nói: “Chắc cô ấy sẽ đau lòng lắm đây.”

Phùng Văn bước nhanh vào ngồi trong xe mình.

Khắp nơi đều đưa tin Triển Dương cầu hôn làm cô ta đang quay phim cũng bị ảnh hưởng. Cô ta mở di động lên, những tấm ảnh chụp trên web rất sắc nét. Trong ảnh, Triển Dương mỉm cười nắm lấy tay Cố Tương, hình như muốn nói gì đó. Theo chi tiết trong ảnh có thể đoán được trong lòng anh đang cẩn thận và hồi hộp.

Đó là một Triển Dương cô ta chưa từng biết.

Cô ta hiểu rõ con người Triển Dương từ trước đến nay đều rất lạnh lùng. Lúc đi học cũng vậy, cho dù là người lớn lên cùng anh nhưng Phùng Văn cảm thấy khoảng cách giữa hai người rất xa xôi. Có lẽ cô ta lập dị, Triển Dương càng xa lánh cô ta thì cô ta càng thích thú. Vì hấp dẫn sự chú ý của đối phương, cái gì cô ta cũng muốn giành với Triển Dương. Phùng Văn biết hành động của mình rất ngây thơ nhưng cô ta không nghĩ ra được biện pháp nào khác. Điều đau lòng nhất là bất kể kết quả là gì, thái độ của Triển Dương với cô ta chưa hề thay đổi lấy một lần.

Sau khi Triển Dương vào làng giải trí, cô ta phát hiện Triển Dương trong màn ảnh nhỏ không giống bình thường. Anh mỉm cười bình dị, gần gũi, ôn hoà. Cô ta càng thêm mê muội, thậm chí không quan tâm đến sự phản đối của người nhà, quyết tâm làm diễn viên, theo anh gia nhập làng giải trí. Từ đầu đến cuối, cô ta chỉ dùng duy nhất một phương pháp tranh giành so đo với Triển Dương để gây sự chú ý của anh.

Đáng tiếc là thế nào cũng không thành công.

Phùng Văn không biết vì sao mình chấp nhất với một người đàn ông lâu đến vậy, có lẽ yêu theo thói quen hoặc cảm giác muốn chinh phục. Rất  nhiều lý do mà ngay cả bản thân cô ta cũng không hiểu nổi. Cô ta chỉ biết một điều duy nhất, tình yêu này sẽ kéo dài như vậy mãi.

Đến khi xuất hiện Cố Tương.

Cô gái trong hình xinh đẹp, dịu dàng. Ánh mắt không kềm được vẻ ngạc nhiên với tình hình trước mắt. Ở trong mắt người khác sẽ hiểu là vui mừng nhưng trong mắt Phùng Văn thì rất đáng ghét. Có vài thứ dù cố gắng thế nào đi nữa cũng không có được. Sự nghiệp diễn xuất của cô ta thuận lợi thì sao? Điều cô ta mong mỏi lâu nay chưa từng thành sự thật.

Phùng Văn nhắm mắt lại.

Ban đầu cô ta lo lắng, bởi vì nhiều năm qua Triển Dương chưa từng dính dáng tới bất kỳ cô gái nào. Vừa nghe tin Triển Dương qua lại với Cố Tương, thậm chí cô ta phải bay từ Mỹ về, thăm dò Cố Tương nhưng thấy Cố Tương có vẻ không thích Triển Dương lắm. Cô ta là dạng người ngu ngốc trong chuyện tình cảm nhưng di3nd@nlqd rất nhạy bén trong những vấn đề khác nên đoán ra hai người họ đang giả vờ yêu đương. Mặc dù trong lòng không vui nhưng tâm tình thả lòng hơn trước ít nhiều.

Nhưng bây giờ cô ta không thể nào tự lừa mình được nữa. Ánh mắt và cử chỉ của Triển Dương chân thành hiện lên ý nghĩa, anh thực sự thích Cố Tương.

Nếu như bạn thích một người mười năm như một ngày, coi người đó là mục tiêu của mình nhưng nửa đường món ăn này bị lấy mất, hay nói đúng hơn là bị người ta cướp đi công khai, thế thì liệu trong lòng bạn có còn bình tĩnh được không?

Tuy nhiên… Phùng Văn nhìn chằm chằm vào di động. Cô ta không muốn buông tay.

Cô ta luôn luôn muốn chứng minh một lần mình không hề kém cạnh bất kỳ ai, mình là người có tư cách ở bên anh nhất.

Cô ta gọi một số điện thoại: “Tư Khải, kịch bản hôm trước ông nói với tôi, tôi có thể thử vai nhưng ông có thể đồng ý một điều kiện với tôi không?”

………………
~~ Mọi bài đăng ngoài diễn đàn lê quý đôn - d.d.l.q.d đều không chính chủ (Um-um) ~~
………………

Đường Duệ ngồi bên khay trà, cụng ly với Triển Dương.

Trên tường, bóng đèn chiếu ánh sáng mờ ảo nhưng mặt Triển Dương lại vô cùng chói sáng.

“Bây giờ ông vui lắm hả?” Đường Duệ nhấp một miếng rượu: “Có hối hận không?”

“Ông thấy sao?”

“Tôi đoán ông không hề hối hận.” Đường Duệ thở dài: “Thời gian trôi qua nhanh quá. Chớp mắt ông cũng đến tuổi lập gia đình rồi.”

“Cám ơn.”

“Lần này đúng là ông phải cám ơn tôi.” Đường Duệ cười cười. “Quan hệ giữa người với người thật kỳ diệu. Lần đầu tiên tôi gặp lại ông và Cố Tương, tôi đã có cảm giác hai người sẽ đến với nhau.”

Triển Dương im lặng.

“Quãng đường này rất chông gai.” Đường Duệ nói: “Không phải nói sự nghiệp hay gia đình của ông. Cố Tương không phải là người dễ bị tác động. Ông có chắc sẽ không suy  nghĩ lại không?”

“Phải thử.” Triển Dương nói.

“OK.” Đường Duệ đổi đề tài: “Klaus, ông có biết Phùng Văn đang liên hệ với Tư Khải để yêu cầu Cố Tương phải thử vai kịch bản kia không?” Anh ta ngập ngừng: “Giống với trước kia, hễ cô ta cảm thấy gặp uy hiếp liền dùng cách này để chứng minh bản lĩnh của mình tốt hơn. Chỉ là,” Đường Duệ liếc Triển Dương: “Tôi cảm thấy hình như Cố Tương rất hưởng thụ cơ hội này. Ông hiểu ý tôi chứ?”

Ý của anh ta là, Cố Tương muốn mượn chuyện dính dáng với Triển Dương, lợi dụng cơn ghen của Phùng Văn tranh thủ một cơ hội thử vai phim cho mình.

“Từ nay về sau đừng nói vậy nữa.” Triển Dương đặt ly xuống: “Diễn xuất với cô ấy rất quan trọng cũng rất đơn thuần. Cô ấy không dùng tôi làm thủ đoạn để tranh đấu. Cô ấy không cần như vậy.”

Đường Duệ bày ra vẻ mặt tôi biết chắc thế nào ông cũng nói vậy, rót một hơi hết số rượu còn lại, đặt “Cộp” thật mạnh xuống bàn.

“Nói thật lòng, ông hiện giờ làm cho tôi nhớ đến một lời thoại.”

“Câu gì?”

“Đánh ván cờ này với ngươi thật cực khổ. Vì giữ được con tướng này ta đành phải bỏ tất cả con cờ quan trọng khác.”

Đó là một bộ phim Triển Dương từng diễn qua, trong phim đó đối phương vì đánh bại nhân vật boss của anh nên đã chia tay với người con gái mình yêu nhất.

Điều đó thật giống với hoàn cảnh bây giờ của Phùng Văn. Vì giữ Triển Dương, cô ta cam tâm bỏ qua kịch bản quan trọng của mình. Vì một người tên Cố Tương mà hi sinh con tốt của hai bên.

“Tôi chưa từng nghĩ cô ấy là con cờ.”

Lời nói của anh giống y đúc lời thoại trong phim.

Cho đến bây giờ Cố Tương đối với anh chưa từng là con cờ mà cô là người anh có thể sóng vai.