Ảnh Hậu Tái Lâm

Chương 62: Cầu hôn




Edit: Um-um

Thứ sáu trời trong, hiếm có khi trời lại có nhiều sao như vậy.

Hiệu suất làm việc của Văn Tĩnh ngày càng cao, mới dặn tìm chỉ đạo võ thuật là hôm sau tìm ra ngay. Là một người nổi tiếng trong nghề, Cố Tương không có thời gian, tìm được liền lập tức lên lịch tập với bên đó. Cô biết rõ khi Phùng Văn biết cô chia tay Triển Dương có thể sẽ không đấu với cô nữa, nhưng lời nói khích tướng của cô gái trung học ấy rất hiệu quả. Cho dù xui xẻo đến mức đánh chết Phùng Văn cũng không cho cô có cơ hội casting thì luyện một chút võ thuật sẽ chả mất mát gì. Nhiều bản lĩnh chẳng hại chết mình, ít nhất có thể nhận được phim hành động trong nước.

Hôm nay vừa hoàn thành huấn luyện với chỉ đạo võ thuật xong, Cố Tương đi vào phòng vệ sinh trang điểm lại. Triển Dương hẹn gặp mặt tại nhà hàng treo trên không của thành phố G. Cuối cùng phải kết thúc, cũng phải chuẩn bị tâm lý. Trên đường đến điểm hẹn, cảm xúc của Văn Tĩnh có vẻ xuống thấp, nói: “Mặc dù là giả nhưng bây giờ phải chia tay, nghĩ kỹ cảm thấy có chút tiếc nuối.”

Tối nay Cố Tương phải kết thúc đoạn tình yêu này với Triển Dương. Thật ra thì [email protected] đã lâu hơn rất nhiều so với thời gian cam kết trước đây. Điều khiến mọi người vui vẻ là tình yêu này có tác dụng tích cực đối với sự nghiệp của hai bên, nhưng đây không phải là yếu tố chính trong việc phát triển sự nghiệp. Tóm lại đó chính là dệt hoa trên gấm.

Phía Kevin đã sớm liên hệ với phóng viên, cách thức thông báo chia tay với bên ngoài khá đơn giản. Dù đã trang điểm xong nhưng vì cả ngày đều quay phim tại phim trường nên Cố Tương vẫn còn mặc bộ quần áo thể thao. Cô đang nghĩ có nên thay bộ khác không thì Văn Tĩnh nói: “Có ai chia tay mà chú trọng ăn mặc như em? Làm vậy khác nào đi phá quán người ta? Cứ vậy đi, mặc tuỳ ý, tư tưởng thoải mái.”

Lý do hết sức rõ ràng.

Đến chỗ hẹn, Triển Dương đã tới sớm từ bao giờ. Không biết có phải vì suy nghĩ của Kevin và Văn Tĩnh giống nhau không, rõ ràng Triển Dương cũng vừa xong việc vội vàng chạy tới. Anh còn ngầu hơn, mặt mộc đơn giản, trên người bận quần áo thể thao màu đen, vừa khớp với Cố Tương thành một cặp đồ đôi.

“Có ai chia tay mà còn mặc đồ đôi kia chứ?” Văn Tĩnh châm chọc, ngay sau đó lại nói: “Thôi, xem như tăng thêm chút cảm giác đau thương khi chia tay, cho phóng viên có thêm không gian phát huy.”

Đi theo Cố Tương lâu rồi, qua lại không ít với các phim trường lớn nhỏ, bây giờ Văn Tĩnh phê bình nghệ thuật cũng bắt đầu có đạo lý rõ ràng.

“Chị ra ngoài trước. Hai người cứ từ từ nói chuyện. Khi phóng viên đến tụi chị sẽ gọi điện thoại báo trước. Bây giờ em cứ tự do phát huy đi.” Văn Tĩnh nhìn Cố Tương: “Nhất định phải thể hiện rất bình tĩnh đấy nhé.”

Chẳng lẽ bọn họ trở mặt tại đây sao? Chia tay không cần căng thẳng vậy chứ? Cố Tương nghĩ thầm.

“Ăn chút gì nhé?” Triển Dương hỏi.

“Không cần.” Khoảng thời gian này cô vội vàng tăng cường rèn luyện, tối nên ăn uống điều độ.

Triển Dương rót nước cho cô: “Nghe Văn Tĩnh nói gần đây em huấn luyện võ thuật, chuẩn bị tham gia phim hành động?”

Có lẽ em gái trung học Phùng Văn không muốn ai biết việc mình quyết đấu với Cố Tương nên Triển Dương cũng không biết nội tình. Cố Tương không giải thích, nói: “Ừ, phim hành động rất có tính thử thách.”

“Mỗi nhân vật của em đều không lặp lai.” Triển Dương nở nụ cười: “Muốn làm ảnh hậu à?”

Trong lòng Cố Tương giật mình, bất giác nhìn Triển Dương. Vẻ mặt anh thản nhiên, không hề có cám giác lời nói mình đã đâm trúng bí mật trong lòng người trước mặt. Cố Tương hơi suy nghĩ, hỏi: “Anh cảm thấy có bao nhiêu phần trăm khả thi?”

“100%” Triển Dương cầm ly lên uống nước, tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, cầm ly thuỷ tinh trông rất đẹp mắt.

“Anh tự tin với em vậy sao?” Cố Tương không nhịn được cười: “Không cảm thấy em quá ngông cuồng ư?”

“Không hề.” Triển Dương chăm chú nhìn cô: “Từ đầu đã cảm thấy mục tiêu em muốn chính là nó. Hoặc có thể nói,” anh hơi dừng lại, suy tư: “Vốn em là ảnh hậu, đến để khẳng định bản thân mình?”

Mẹ nó, di3nd@nl3quyd0n trong lòng Cố Tương thiếu chút nữa muốn quỳ xuống. Nếu không phải quen biết Triển Dương đã lâu, cô sẽ cho rằng người này cũng là tái sinh.

Cô nghĩ không thể tiếp tục đề tài này, nên đổi về chủ đề an toàn, liền hỏi: “Lát nữa phóng viên đến chúng ta nên diễn thế nào? Em không có kinh nghiệm nói chia tay trong hoà bình đâu.”

Triển Dương chậm rãi nhìn cô: “Tôi cũng không có kinh nghiệm nên trước tiên chúng ta chờ một chút.”

“Mấy người đó?”

Anh móc một hộp thuốc lá trong ngực ra, rút một điếu ra đốt, hít mạnh một hơi.

“Đợi.”

~~ Mọi bài đăng ngoài diễn đàn lê quý đôn - d.d.l.q.d đều không chính chủ (Um-um) ~~
………….

Khung cảnh của “Ánh Nguyệt”, nhà hàng vườn treo nổi tiếng nhất thành phố G, rất đẹp. Ngồi ở cửa sổ thuỷ tinh khổng lồ trên tầng thượng có thể thấy toàn cảnh thành phố về đêm. Ráng chiều vừa tắt, trên đầu ánh sao sáng lấp lánh, khui một chai rượu đỏ, tiếng nhạc du dương, cảnh sắc đó rất thích hợp nói chuyện yêu đương. Đây quả là thiên đường của đám người độc thân lựa chọn để tỏ tình.

Hôm nay “Ánh Nguyệt” cũng bị người ta bao trọn, không phải để tỏ tình mà là để chia tay.

Đường Duệ ngồi góc cùng của nhà hàng, đối diện anh ấy là Kevin và Văn Tĩnh. Kevin liếc đồng hồ đeo tay, nói: “Đám phóng viên còn chưa đến đủ, đúng là chậm chạp.”

“Tít lớn vậy mà cũng không tới.” Trong giọng Văn Tĩnh có hơi nóng nảy: “Chắc đây là do ăn ở rồi.”

Khó có khi hôm nay Kevin dễ chịu không tranh cãi với Văn Tĩnh, chỉ nhìn qua đầu, nói: “Không biết họ sẽ chia tay thế nào đây. Klaus không để cho tôi viết kịch bản, lát nữa họ tự phát huy chúng ta lại không thấy được. Hồi hộp quá.”

“Anh viết kịch bản á? Lời thoại chắc chua chết người luôn. Đâu phải là họ đang đóng phim thần tượng.” Văn Tĩnh liếc xéo: “Ngược lại tôi đang lo lắng không biết đám phóng viên kia có thêm bớt gì không đây.”

“Không cần lo lắng về phóng viên.” Đường Duệ vỗ tay ra tiếng: “Đã chào hỏi qua rồi. Tôi chỉ lo cho Klaus thôi.”

“Sao phải lo lắng cho Klaus?” Kevin tự tin 100% với nghệ sĩ của mình: “Klaus của chúng ta có thể xử lý tất cả mọi vấn đề.”

“Đúng là có thể xử lý hết, nhưng anh cũng phải nghĩ có lúc ổng không giống bình thường chứ.” Đường Duệ hăng hái nhớ lại: “Trước kia khi còn đi học, lúc mọi người đều cho là ổng muốn học y, kết quả ổng học kiến trúc. Sau khi tốt nghiệp cho là ông sẽ làm kỹ sư, nào ngờ lại chạy tới làng giải trí. D(d(l(q(d(um(um Anh không phát hiện sao Kevin, cơ bản anh không quản lý được Klaus, chuyện ổng làm sẽ không theo bình thường, dù sao cuối cùng kết quả cũng như vậy thôi.”

“Hôm nay không giống.” Kevin bảo vệ quan điểm của mình theo bản năng.

“Có gì không giống?” Xem xem, ổng thế nào cũng làm chuyện bất ngờ cho xem. Anh ấy lặng lẽ nuốt câu nói kia vào bụng.

Một chiếc thang máy dừng lại, một đám người mặt mày sáng rỡ khiêng camera chen nhau như cá mòi trong hộp bước ra. Trong đó có cả một cái đầu vàng choé xoăn xoăn rất nổi bật.

“Không biết hôm nay có chuyện gì nữa đây?” Tóc Xoăn hỏi: “Sếp sai chúng ta tới đây cũng không nói không rằng, chỉ biết liên quan đến Cố Tương. Có vị tiền bối nào giúp đỡ đứa nhỏ này chút được không?” Cậu ta rất hoang mang. Bây giờ dù địa vị của cậu ở “Giải trí Hàng ngày” càng lúc càng tăng nhưng lần này thái độ sếp khá lạ, ngay cả một sợi chỉ cũng không lọt, dù trước sau gì cũng sẽ biết nhưng cậu vẫn không kềm nén được tính tò mò.

“Ai mà biết.” Một cô gái xinh đẹp tóc ngắn làm như vô tình nói: “Không chừng là tin Triển Dương chia tay với Cố Tương đó.”

“Tuổi cô cũng không lớn lắm mà sao lại thích nói xằng bậy thế hả?” Vừa nhắc tới nữ thần trong lòng mình, chớp mắt Tóc Xoăn hoá thân thành dũng sĩ: “Mình độc thân thì đừng ganh tị với tình yêu của người khác nha.”

“Tôi….” Cô gái tức giận nhìn Tóc Xoăn: “Đồ điên.” Khốn khiếp, có lòng tốt nhắc cho một câu lại còn không biết cám ơn. Khó trách sếp không cho nói với hắn, hừ hừ có nói cũng không tin!

“Còn chửi người khác? Đúng là không có đạo đức. Paparazzi phải tôn trọng sự thật, không được viết bậy bạ biết chưa? Đúng là bị mấy loại người dối trá đó làm tổn hại danh tiếng của phóng viên chúng ta quá.” Tóc Xoăn lập tức lên giọng dạy dỗ người mới. Những người khác trong tháng máy không lên tiếng, cô gái tóc ngắn cũng dứt khoát im lặng.

“Chỉ cần nghĩ đến chút nữa được thấy nữ thần Tương Tương là đủ vui rồi.” Tóc Xoăn hưng phấn: “Không biết có thể xin chụp ảnh chung không nhỉ?”

Sợ rằng người trong cuộc sẽ không có tâm trạng chụp chung với anh đâu. Cô gái xinh đẹp tóc ngắn thầm châm chọc trong lòng.

…………..

Dưới chân là khung cảnh thành phố với những ánh đèn hoa lệ mờ ảo làm người ta có cảm giác không chân thật.

Triển Dương hút xong một điếu thuốc, nghiền tàn thuốc trong gạt tàn, cuối cùng lên tiếng. Anh nói: “Cố Tương, em cảm thấy anh thế nào?”

Cố Tương: “……”

“Không phải nhìn từ góc độc một diễn viên, cũng không phải từ góc độ một người bạn. Đơn giản là em thấy anh thế nào dưới góc độ một người đàn ông,?”

Thật ra thì từ những câu nói đầu tiêng, Cố Tương đã loáng thoáng đoán được. Chỉ là Triển Dương hỏi rất nghiêm túc, cô không thể không trả lời. Suy nghĩ một chút, cô nói: “Rất tốt. Nếu tham gia game show xem mắt, anh có thể ở lại đến vòng cuối cùng.”

Có thể Triển Dương không nghĩ tới câu trả lời của Cố Tương thành thật như vậy, họng anh nghẹn lại. Mới tiếp tục mở miệng: “Anh thích em.”

Cố Tương: “? ? ?”

Má ơi, cái này đúng là không giống bình thường. diendd@nleequydd0n_um_um Đúng lý ra từ câu thứ nhất đến câu thứ hai phải có một đống câu chuyển tiếp ở giữa chứ. Sao lại trực tiếp đến câu thổ lộ rồi? Ở giữa bị cướp mất rồi hả? Triển Cự Cự nói chuyện giống như đang chạy thục mạng, có thể có đầy đủ mở bài, thân bài, kết bài không đây?

“Mỗi ngày gặp lại em, anh đều cảm thấy rất dễ chịu, ở chung với em rất vui. Dù không làm gì cả cũng cảm thấy thật thoả mãn.” Triển Dương tiếp tục câu trước: “Có lẽ những gì anh nói em sẽ không tin, nhưng nếu không nói ra anh sẽ rất tiếc nuối. Em nên biết, đóng phim có thể NG nhưng cuộc sống không thể.” Giọng anh nghiêm túc, hình như có thêm chút khẩn trương, không phải lời hoa mỹ như nghe rất cảm động.

“Anh sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, có thể trao đổi với em về công việc, nấu cơm giặt đồ cũng được. Thích thể thao, thích du lịch. Tốt tính, biết dỗ ngọt em.”

Cố Tương: “………….”

Làm gì có tuyển thủ nào tự khen mình bao giờ? Cái quỷ gì đây?

“Anh chưa từng đóng phim tình cảm nên không nghĩ ra lời thoại.” Anh gãi gãi đầu: “Lần đầu tiên đóng phim tình cảm là đóng chung với em, lời tỏ tình trong phim em đã nghe qua rồi. Lời thoại phim khác anh nghĩ thật lâu cũng thấy không ưng ý nên đành nói theo suy nghĩ của mình.”

“Em là người con gái đầu tiên mà anh thích.” Anh nói: “Nếu em nhận lời anh, anh sẽ cố gắng làm cho em hạnh phúc.”

“Anh không muốn chia tay.”

Đèn bên ngoài bức tường thuỷ tinh khi mờ khi tỏ cũng không bằng vẻ ấm áp trên mặt anh lúc này. Ánh sao trên bầu trời toả sáng lấp lánh cũng không bằng tia sáng chói lọi như Ngân Hà trong đôi mắt anh. Chàng trai tuấn tú như một cảnh trong phim điện ảnh, dịu dàng thâm tình, rõ ràng là một người ưu tú chính chắn, giờ đây lại giống như một đứa trẻ bình thường gấp gáp mà vụng về bày tỏ nỗi lòng của mình.

Vì sao trẻ con đáng yêu? Vì chúng hết sức chân thành.

Cố Tương không nhúc nhích. Triển Dương nhẹ kéo tay cô, hình như muốn làm gì đó mà lại không biết làm gì. Tuyển thủ được gọi là tuyển thủ, nhất là tuyển thủ có IQ cao, nhất định có cách.

Anh nắm tay Cố Tương, lấy ngón cái và ngón trỏ chụm thành một vòng tròn, nhẹ nhàng đeo vào ngón vô danh của đối phương.

“Em là mối tình đầu của anh.”

Anh nghiêm túc hỏi: “Giờ đến em, em đáp lại anh được không?”

Cao thủ. Cố Tương hít thật sâu. Di3nd@nl3quyd0n

Cô chưa kịp trả lời, đã thấy một đám người ùn ùn áo tới, người dẫn đầu cầm một cái micro màu vàng choé hét lớn: “Cầu hôn… tới đây mau, đây là cầu hôn!”

Vô số ánh đèn flash “Cách cách” loé lên muốn làm mù mắt người khác.

Cầu hôn?

Cầu hôn!

Hình như đáp án là có. Bạn nhìn đi, đèn sáng như vậy làm sao có thể từ chối được kia chứ?