Gió đầu hè mang theo hơi say ấm áp, ánh nắng ngoài cửa số nhẹ nhàng chiếu
vào phòng, hai giờ chiều, hành lang bệnh viện yên tĩnh.
Trong
phòng trực ban của y tá, hai cô y tá trẻ tuổi cầm điện thoại di động, cô y tá kia đưa điện thoại cho bạn tốt, cố gắng nhỏ giọng nhưng giọng nói
không giấu nổi sự hưng phấn: “Mau xem đi, đồ mới ra đó.”
Trên bức ảnh là hình trang phục cưới của một đôi nam nữ, khuôn mặt tinh xảo, trai tài gái sắc nhìn vô cùng xứng đôi.
”Trương thiên vương mặc đồ này nhìn đẹp quá” Nữ y tá tóc ngắn nói: “Đẹp trai đến mức không để cho người ta sống nổi.”
”Kiều thiên hậu cũng đâu có thua kém! Cũng sắp 40 tuổi rồi, sao có thể đẹp như vậy được, chăm sóc thật tốt.”
”Cô ấy thật hạnh phúc, đã ly hôn mà cũng gặp được người đàn ông tốt như
vậy, bây giờ còn mang thai, không biết kiếp trước cô ấy đã tích bao
nhiêu công đức nữa. Nếu tôi mà là cô ấy thì tốt rồi.” Y tá tóc ngắn ôm
mặt, vẻ mặt xa xăm nói.
”Nhưng người ta chỉ thấy người mới cười
cũng không thấy người cũ khóc, cô gái kia....” Cô y tá buộc tóc đuôi
ngựa bĩu môi, chỉ về phía cuối hành lang: “ Chắc là cô ta không biết.”
”Nhỏ tiếng chút.” Y tá tóc ngắn ngắt lời: “Để y tá trưởng nghe được thì không hay đâu.”
Cô y tá nhỏ nhún vai, không nói gì nữa.
Phòng bệnh cuối hành lang, bức màn cửa bị kéo kín mít, trong phòng không bật
đèn, điều hòa thổi vù vù, đi vào chợt giống như đi tới một căn nhà xác
im lặng, thời tiết tháng sau lạnh phát run.
Trên giường bệnh, một cô gái ngây ngốc ngồi, màn hình TV không mở tiếng giống như kịch câm
vậy. Bây giờ đang mở kênh giải trí, trên TV là hình ảnh tuấn nam mỹ nữ
ôm chặt nhau, người đàn ông hạnh phúc tuyên bố tin tức gì đó, khóe miệng mỉm cười không giấu được sự vui mừng.
Ngón tay Cố Tương nắm ra
giường thật chặt, trong mắt lóe lên sự trào phúng. Lương Quý....cô và
anh ta làm vợ chồng bốn năm cũng chưa bao giờ thấy anh ta lộ ra vẻ mặt
như vậy. Ngay cả lúc Cố Tương và Lương Quí kết hôn, anh ta cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng, cô cho rằng đó là bản tính của Lương Quý, vì hắn là
con người lạnh lùng bất kham, nhưng hôm nay cô mới phát hiện, Lương Quí
không phải là người lạnh lùng, chỉ là vì cô không phải Kiều Ánh Tình
thôi.
Thiên Vương và Thiên hậu vài năm sau thì tu thành chính quả*, vậy cô thì sao? Cô là cái gì?
Cố Tương hít một hơi thật sâu, bò xuống giường một cách khó khăn, trong
phòng chăm sóc đặc biệt có gương, cô bật đèn lên, trong gương là một
khuôn mặt tiều tụy.
Thân hình tái nhợt, khô gầy, tóc gần như dán
trên khuôn mặt, xương gò má cao bị bạc một chút, khuôn mặt vẫn là khuôn
mặt trước kia, nhưng cặp mắt xinh đẹp trước kia bây giờ không có hồn
nữa, già yếu như một lão bà.
Không lâu trước đây, cô bị biến
thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này. Cố Tương quay
đầu nhìn vào màn hình TV, trên TV là Kiều Ánh Tình đang cười vô cùng
xinh đẹp, tuy rằng cô ta đã ba muơi sáu tuổi nhưng lại giống như mới 30, sắc mặt hồng hào, tinh thần sáng láng, cô gái này nếu so sánh với cô
quả thật đúng là một trời một vực.
Cố Tương ngã ngồi trên giường
bệnh, cô cũng từng xinh đẹp, thời điểm cô đẹp nhất, có vị đại gia từng
khen: “ Dung nhan này đúng là gặp thần chém thần, gặp phật giết phật.”
khi đó khuôn mặt cô xinh đẹp, khí chất thanh thuần, tóc dài đen nhánh
rậm rạp, cho dù không son không phấn cũng vô cùng tinh xảo.
Khi
đó cô mới ra mắt, bởi vì khuôn mặt đẹp nên được nhận một hợp đồng quảng
cáo làm người xem ấn tượng, sau này nhận được một số nhân vật nhỏ trong
phim điện ảnh, dần dần có tiếng tăm, được khen ngợi có tố chất diễn
xuất, sau đó cô bắt đầu nổi tiếng, quả nhiên giống như dự đoán, kỹ thuật diễn trời cho của cô được khám phá, dần dần có địa vị trong giới giải
trí, cô thậm chí còn nhận giải ảnh hậu, mọi người ai cũng suy đoán con
đường phía trước của cô sẽ rộng mở.
Nhưng cô lại kém may mắn, gặp phải kẻ như Lương Quý.
Cô biết Lương Quý là lúc hai người hợp tác làm chung một bộ phim, hai
người đóng nam chính và nữ chính, từ trước cô đã có sự sùng bái đối với
vị siêu sao thiên vương trong truyền thuyết này rồi, sau khi hợp tác, bề ngoài đẹp trai và khí chất bất khuất của Lương Quý hấp dẫn cô, trước
khi vào giới giải trí cô chưa từng có bạn trai, đúng lúc bộ phim này là
một bộ bi kịch, có lẽ là nhập diễn quá sâu, cũng có lẽ là tình yêu thật
sự, tóm lại lúc đó cô thật sự yêu Lương Quý.
Khi đó Lương Quý và
Kiều Ánh Tình đã chia tay hơn một năm, Kiều Ánh Tình cũng đã kết hôn. Cố Tương là một người quyết đoán chủ động, đã thích sẽ theo đuổi, thế
nhưng Lương Quý thật sự chấp nhận quen cô.
Những ngày hẹn hò với
Lương Quý đối với cô đều là ngày hạnh phúc, dù Lương Quý là bạn trai cô
nhưng chưa từng có ý định kết hôn, nhưng khi yêu con gái đâu có suy nghĩ nhiều như vậy, thích chính là thích, dù cho hắn ta tràn đầy khuyết điểm nhưng trong mắt Cố Tương lúc đó hắn là tốt nhất.
Sau đó hai
người đính hôn, kết hôn, tất cả mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên.
Giống như câu chuyện cổ tích của công chúa và hoàng tử, giống như khi
Kiều Ánh Tình và Lương Quý kết hôn bây giờ, được tất cả các trang truyền thông đưa tin, tất cả bạn tốt chúc phúc. Lúc đó, cô cũng không nghĩ tới cô và Lương Quý sẽ đi đến bước này.
Kết hôn ba năm, cô luôn muốn có con nhưng Lương Quý đều lấy lý do bận rộn công việc mà từ chối,
Lương Quý quả thật rất bận, đàn ông càng lớn tuổi càng nổi tiếng, mấy
năm đó địa vị của anh ta trong giới giải trí càng được củng cố vững
chắc, cũng có phòng làm việc riêng, thời gian trở về nhà ngày càng ngắn
ngủi, hai người gặp mặt thì ít mà xa cách thì nhiều.
Mà bản thân
Lương Quý là người theo chủ nghĩa đàn ông, sau khi kết hôn hắn không cho Cố Tương tham gia diễn xuất nữa, Cố Tương cũng nghe theo, bình thường
chỉ là ngẫu nhiên nhận một hai hợp đồng quảng cáo, phần lớn thời gian
đều là ở nhà làm một người phụ nữ của gia đình. Các fans của Cố Tương ào ào vì cô mà tiếc hận, Cố Tương lại vui vẻ chịu đựng, cô yêu Lương Quý
nên chấp nhận vì Lương Quý mà làm mọi chuyện.
Nhưng tình yêu vốn mong manh, nhất là lúc cô yêu sai người.
Năm thứ tư, cô lén lút không dùng biện pháp tránh thai, thời điểm cô có bầu lại đột nhiên bùng ra chuyện xấu lúc trước của cô và một vị đạo diễn.
Khi những hình ảnh khó coi đó bị bại lộ, bản thân Cố Tương sợ đến ngây
người.
Cô biết cá tính mình thẳng thắn đã đắc tội không ít người, lúc cô mới tiến vào giới giải trí cũng có người muốn sử dụng quy tắc
ngầm, tuy rằng cuối cùng không thể thành công nhưng cũng đã bôi lên
người cô một vết nhơ. Sau khi kết hôn những hình ảnh này mới được phát
tán, người này chắc chắn đã cố ý từ lâu.
Trong lúc nhất thời,
trên mạng internet đầy các loại bình luận ác ý, nào là không giữ phẩm
hạnh, giả vờ ngây thơ, đủ loại tội danh trên trời dưới đất. Cư đân mạng
trên internet vô cùng đáng sợ, mà đối với phụ nữ, phạm vi tha thứ của họ đặc biệt hạn hẹp. Trận chiến trên mạng này làm cô lao tâm lao lực quá
độ dẫn đến sinh non.
Lương Quý nói với cô không cần phải lo lắng, cô gần như đã rời khỏi giới giải trí, việc này không cần phải để trong
lòng. Cũng không biết Lương Quý chuẩn bị như thế nào, về mặt quan hệ xã
hội làm sao, dù sao thời điểm cô bị đưa đến đầu sóng ngọn gió cũng là
lúc Lương Quý ly hôn với cô.
Cố Tương biết Lương Quý là một người nhẫn nại, nhưng cô không nghĩ tới trên phương diện tình cảm Lương Quý
cũng nhẫn nại rất tốt. Hắn yêu Kiều Ánh Tình nhưng lại có thể kết hôn
với cô.
Kiều Ánh Tình ly hôn, Lương Quý có cơ hội, bọn họ tình cũ không rủ cũng tới, Cố Tương liền trở thành vật hi sinh.
Lương Quý nói: “Tài sản tôi có thể cho cô một nửa, tôi muốn tự do.”
Tôi muốn tự do, lời nói này thật phù hợp với hình tượng lãng tử bất kham
của anh ta. Kiều Ánh Tình là người như thế nào, lúc trước là ảnh hậu, nữ thần đoan trang thanh lịch, trí tuệ ưu nhã, người như vậy sao có thể
trở thành kẻ dơ bẩn đây? Sao có thể cướp chồng của người khác? Nên Lương Quý vì tình yêu thật sự của mình, chuẩn bị tất cả ổn thỏa, thậm chí đem nước bẩn hắt lên người Cố Tương*, đem chuyện xấu của vị đạo diễn kia và Cố Tương lăng xê, ảnh chụp là lăng xê, quan hệ xã hội là lăng xê, cuối
cùng kẻ có tội trở thành Cố Tương.
So với Kiều Ánh Tình, Cố Tương không có một quá khứ sạch sẽ như vậy. Cô không phải thuần túy là người
của giới giải trí, lúc còn trẻ cô luôn muốn tiến về phía trước, đắc tội
không ít người, cũng không thiếu chuyện......Lúc yêu mến cô thì có thể
khoan dung cho cô, lúc chán ghét cô rồi, điều đó sẽ trở thành điểm yếu
chí mạng.
Nhất thời chuyện gì cũng chỉ trích, nói Lương Quý đã
tha thứ cho Cố Tương rất nhiều năm rồi, nói Cố Tương còn trẻ đã “cởi
mở”, đã sớm cho Lương Quý đội nón xanh(cắm sừng). Thậm chí nói chuyện
Lương Quý và Kiều Ánh Tình chia tay là do Cố Tương đục khoét gây nên.
Đôi khi nghe những tin đồn kia, Cố Tương nhiều lúc sẽ thật sự nghi ngờ, cô gái độc ác ích kỉ đó thật sự là mình ư?
Lương Quý ly hôn một cách quyết đoán, Cố Tương cũng đã làm lớn chuyện, tìm
truyền thông khóc kể, nhưng cô đã quá tức giận. Truyền thông cũng sẽ
không vì một minh tinh đã lỗi thời mà viết tin tức, bất luận ai cũng như nhau.
Giống như bây giờ cô té xỉu vào bệnh viện, truyền thông vẫn đưa tin hôn lễ của Kiều Ánh Tình và Lương Quý.
Lương Quý thật ác.
Sắc mặt Cố Tương trắng bệch nhìn hai người trên TV, bọn họ tình nồng ý mật, tin tức trên trời dưới đất của Weibo đều chúc phúc hai người kia người
có tình ý sẽ sớm thành thân thuộc, không gặp trắc trở, nhưng không có ai để ý đến cô.
Tình cảm biến thành hận thù, một chút tình cảm cuối cùng cũng bị mài mòn đến biến mất, ngoại trừ mệt mỏi chỉ còn hận thù.
Lương Quý và Kiều Ánh Tình yêu nhau có lỗi gì? Không sai, vậy cô....có lỗi gì?
Cô rời khỏi giới giải trí, chấp nhận làm một người vợ hiền của Lương Quý,
yêu hắn, tin tưởng hắn, cái nhận được cuối cùng chỉ là sự phản bội.
Có lẽ thật sự không được tính là phản bội vì Lương Quý từ đầu đã không yêu cô. Lương Quý là một diễn viên giỏi, có thể đem sinh hoạt hằng ngày
diễn tốt như vậy, thì ra lưu luyến triền miên, dịu dàng nhỏ nhẹ, thì ra
chỉ là một trò cười!
Kiều Ánh Tình kết hôn, hắn có thể tùy tiện
tìm một người khác để kết hôn, Kiều Ánh Tình ly hôn, hắn liền gấp gáp
muốn gương vỡ lại lành. Vậy cô thì sao? Cô mất đi tuổi trẻ, sắc đẹp, mất đi tình cảm và sự nghiệp thì làm thế nào đây?
Tuổi trẻ của phụ nữ quý giá, Lương Quý lại phá hủy cuộc sống của cô.
Thật là....quá không cam lòng!
”Làm sao có thể cam tâm?” Cố Tương lẩm bẩm nói. Cô bước tới cửa sổ, bởi vì
suy yếu mà bước chân lảo đảo, kéo màn cửa số lên. Ánh nắng liền rọi vào
mắt cô, không khí khô nóng đập vào mặt.
Trong nháy mắt cô choáng
váng, giống như lần đầu tiên đứng trên sân khấu, nhưng khi đó là sự vui
mừng và e thẹn mà bây giờ lại là sự tuyệt vọng.
Trên ngón áp út còn dấu vết của nhẫn cưới.
Lần cuối cùng Cố Tương nhìn lại là nhìn xuống đất, xung quanh là tiếng hét chói tai.
”Thật là....quá không cam lòng.”