Ảnh Hậu Nói Cô Ấy Không Có Đối Tượng

Chương 31-32: Chương 31




Chương 31:


Suy nghĩ kỳ kỳ quái quái ấy vẫn tiếp tục kéo dài tới khi đi ngủ, sau khi Đường Đường nằm trên giường, ôm lấy Vân Cẩm Thời như thường lệ, nhưng vừa kề sát làn da chị, Đường Đường liền cảm giác chân tay như bị bỏng vậy, theo bản năng muốn rụt trở về.
Loại cảm giác này thật sự rất kỳ quái, nói là bị bỏng cũng không chính xác, bởi vì chân tay cũng không cảm giác nhiệt độ cao như vậy, nói đúng hơn, càng giống như bị bỏng ở nơi sâu trong linh hồn.
Vì thế Vân Cẩm Thời phát hiện Đường Đường hôm nay tự lập vô cùng, thành thành thật thật lùi ở một bên giường khác ngủ mất, cô cố ý kề sát đến, phát hiện em ấy nhắm chặt mắt, hô hấp lại ổn định.
"Mới ngả xuống đã ngủ rồi." Vân Cẩm Thời nhịn không được nở nụ cười, kê gối đầu ra sau lưng tiếp tục xem kịch bản, phân đoạn của nữ hai đương nhiên là nhiều hơn một chút, nhưng xem tiến độ ghi hình khoảng ba tuần đến một tháng nữa là có thể quay xong rồi.
Trong đó có một phần nhỏ quay ngoại cảnh tạm thời để lại chưa quay, hai ngày nữa có lẽ sẽ ra ngoài một chuyến để chọn cảnh vân vân.
Vân Cẩm Thời đương nhiên muốn dẫn Đường Đường theo bên người, nếu không cô sẽ lo lắng.
Hôm sau lúc Du Lê thức dậy đã là giữa trưa, cô lười biếng ngồi dậy khỏi giường, trên giường ngủ có để một bộ đồ ngủ, bởi vì say rượu lại không tắm rửa, trên người cô vẫn còn thoang thoảng mùi rượu, vì thế nhanh chóng đứng dậy tắm rửa một trận, thay bộ đồ ngủ kia.
Ngủ thẳng từ đêm qua tới giữa trưa hôm nay, bụng Du Lê đói đến kêu ùng ục, đến phòng khách thì thấy Đường Đường hôm nay không đi theo đoàn phim, nghe tiếng cô rời giường thì đã vào bếp hâm nóng thức ăn, đang bày thức ăn trên bàn.
Cô ấy không thân quen với Du Lê, bởi vậy cả người có vẻ rất thận trọng: "Dì Du, dì muốn ăn trước một chút không?"
Du Lê đi tới nhéo mặt cô ấy: "Kêu dì Du gì chứ, gọi chị Lê."
"Chị Lê..." Đường Đường bị nhéo má cũng không dám trốn, thành thành thật thật nói: "Em đi lấy bát đũa cho chị."

Hai người ngồi trước bàn ăn cơm trưa, Du Lê không khỏi khen ngợi: "Thức ăn này là em làm à? Tay nghề rất tốt, nhưng A Thời cũng quá đáng quá, đây không phải gọi là bóc lột lao động trẻ em sao?"
Đường Đường nhanh chóng xua tay: "Bình thường A Thời không cho em làm mấy thứ này, là em muốn làm cho chị ấy ăn..."
Nói đến đây không biết cô ấy nghĩ tới điều gì, hai má nhuộm một màu hồng phấn: "Làm theo công thức vẫn chưa quen lắm..."
Chiếc điện thoại Vân Cẩm Thời mua cho cô ấy liền phát huy công dụng như vậy, cô ấy thường xuyên chơi trò chơi và tìm công thức nấu ăn.
Từ lúc lên cấp hai Du Lê đã phát hiện xu hướng tính dục của bản thân không giống người thường, giữa đồng loại khó tránh khỏi có một chút cảm ứng mỏng manh, nói chính xác thì là, ánh mắt của người như cô ấy nhìn những cô gái khác không giống với ánh mắt của những cô gái bình thường nhìn những cô gái khác.
Nhưng làm sao để hình dung sự khác biệt này, lại không cách nào chọn được từ ngữ cụ thể.
Khi Đường Đường nhắc tới Vân Cẩm Thời, cảm giác kia vẫn có chút kỳ quái, có quấn quýt như trẻ con quấn cha mẹ, có tin tưởng, có yêu thích, loại cảm giác này giống như ánh mắt của hai người đã kết hôn ở bên nhau rất lâu rồi nhìn đối phương, yêu đối phương, đồng thời đã xem đối phương trở thành người nhà quan trọng nhất, khi tình thân và tình yêu hòa vào nhau thì vững chắc hơn rất nhiều so với tình yêu đơn thuần.
Du Lê rất nhạy cảm, cô không xác định cảm giác của bản thân là đúng hay là sai, cho nên bèn cười híp mắt thử Đường Đường một chút: "Đường Đường, em có thích A Thời không?"
Cô gái thẹn thùng hạ gò má: "Thích..."
"Là loại thích nào?" Du Lê thấp giọng hỏi: "Là loại thích muốn làm em gái, làm con gái của A Thời? Hay là loại thích nếu như có người muốn kết hôn với A Thời, sinh tiểu bảo bảo..."
"Em...!em có thể sinh tiểu bảo bảo cho A Thời!" Đôi mắt xinh đẹp mở to như mắt mèo, toàn bộ bên trong đều là gấp gáp và sợ hãi: "Thích...!thích A Thời...!muốn...!muốn cùng A Thời..."

Muốn cùng chị kết hôn, vĩnh viễn ở bên chị, làm người thân thiết nhất của chị, không muốn có người nào quan trọng hơn cô ấy trong lòng A Thời, cô ấy là một tiểu bại hoại rất tham lam...
Xong rồi, Du Lê vô cùng đơn giản đã thăm dò rõ ràng, cho dù hiện giờ Đường Đường vẫn chưa hoàn toàn chuyển hóa cảm tình đối với Vân Cẩm Thời thành tình yêu, nhưng cũng đã không xa.
Thật ra Du Lê rất không hy vọng Vân Cẩm Thời cũng sẽ trở nên giống mình, thật không phải bởi vì gì khác, chủ yếu là sợ Vân Cẩm Thời đau khổ, Vân Cẩm Thời là người bạn duy nhất còn sót lại của cô, hơn nữa giữa những tốt đẹp của cô và Tiêu Nam đều có sự tồn tại của Vân Cẩm Thời, quan hệ giữa hai người thân mật hơn so với quan hệ bạn bè bình thường, ở giữa người nhà và bạn bè.
Du Lê rất rõ ràng xã hội này khắc nghiệt thế nào, mới mấy năm trước đây, thậm chí đồng tính luyến ái còn được phân loại thành chứng bệnh tâm thần, trải qua sự nỗ lực của rất nhiều người, cuối cùng đồng tính luyến ái cũng được một bộ phận người thừa nhận, nhưng vẫn có rất rất nhiều người dùng ánh mắt khác thường với đồng tính luyến ái.
Bởi vì xã hội này vẫn là xã hội nam quyền, cho nên nhìn từ ngoài vào, tình cảm của phái nữ dường như tốt hơn so với phái nam, trên thực tế thì bên trong không có gì khác biệt.
Nhất là Vân Cẩm Thời vào giới giải trí, con đường mà cậu ta muốn đi lại càng không chứa chấp dị loại, đúng vậy, bọn họ bị xem là dị loại.
Du Lê rơi vào trầm mặc thật lâu, cô muốn hút thuốc theo bản năng, sau đó lại cân nhắc bên cạnh vẫn còn một đứa bé, mạnh mẽ tóm xuống: "Đi chơi đi, bát đũa để chị rửa là được rồi."
"Em...!em làm là được rồi..."
"Em nấu cơm chị rửa bát, mỗi người một việc không được sao? Nếu đều là em làm chị sợ A Thời sẽ đánh chị." Du Lê cười đùa một câu, sau đó nói: "Vừa lúc chị xuống bếp hút một điếu thuốc, em đừng đi cùng."
"A..." Đường Đường còn đang rơi vào cảm xúc, bởi vậy ánh mắt có chút mờ mịt, Du Lê thu dọn tất cả bát đũa vào phòng bếp, sau đó cô ngậm một điếu thuốc trong miệng, vừa rửa bát vừa suy nghĩ.
Cuối cùng vẫn hạ quyết tâm không can thiệp vào, chủ yếu cô cho rằng hiện giờ mối quan hệ giữa Vân Cẩm Thời và Đường Đường đã là quan hệ người thân, những thứ như cảm tình không thể can thiệp được, cô không thể mạnh mẽ ép Đường Đường từ bỏ sự yêu thích của bản thân, vậy thì thuận theo tự nhiên thôi.

Nói không chừng Đường Đường sẽ hoàn toàn xem loại yêu thích này thành tình thân, cũng có thể sẽ hoàn toàn biến thành tình yêu, có thể sẽ tỏ tình, hai người có thể ở bên nhau, cũng có thể sẽ bị từ chối, khiến cho quan hệ giữa hai người rơi vào khó xử, cũng có thể suốt quãng đời còn lại, đứa bé ngốc kia cũng sẽ không nói với Vân Cẩm Thời, em ấy thích cậu ta.
Giống như Tiêu Nam, vĩnh viễn cũng sẽ không biết từng có một người thích cậu ấy như vậy.
Sau khi rửa bát xong, Du Lê cũng đã sửa sang lại tâm tình, có thể thản nhiên đối mặt với đứa bé ngốc kia, thật ra cẩn thận ngẫm lại, được một đứa bé ngốc như vậy thích cũng không phải chuyện xấu gì, đúng là bởi vì em ấy ngốc, cho nên em ấy đơn thuần, tình cảm của em ấy không pha lẫn tạp chất gì, tốt đẹp mà nồng nhiệt.
Du Lê nghĩ vậy, cảm nhận với đứa bé ngốc này liền tốt lên, có lẽ là vì hai người bọn họ là đồng loại, có lẽ là vì nhớ tới bản thân trước kia.
Du Lê vỗ vào vị trí bên cạnh mình: "Lúc trước chị thấy hình như em rất thích đàn guitar, chị dạy cho em nhé."
Quả nhiên Đường Đường cảm thấy rất hứng thú với đàn guitar, vốn đang ôm điện thoại ngây người bên cạnh, nghe vậy liền lạch bạch chạy sang đây.
Du Lê gảy dây đàn guitar: "Muốn nghe bài gì không? Trước tiên đàn một bài cho em nghe."
"Trồng...! trồng mặt trời." Nguyên nhân Đường Đường vô cùng thích bài hát này đương nhiên là bởi vì Vân Cẩm Thời từng hát bài nhạc thiếu nhi này dỗ cô ấy ngủ, những thứ Vân Cẩm Thời từng cho cô ấy, đều sẽ trở nên khác biệt trong lòng cô ấy.
Giống như địa vị của cá sốt chua ngọt giữa những món ăn khác, địa vị của "Trồng mặt trời" trong tất cả các bài hát cũng hoàn toàn khác biệt.
Du Lê vẫn thật sự đàn hát cho cô ấy nghe bài "Trồng mặt trời", thật ra giọng của cô rất êm tai, hơn nữa bởi vì tâm hồn là tâm hồn có một câu chuyện, nên giọng hát cũng là một giọng hát có câu chuyện.
Sau khi cô hát hai bài hát, lại bắt tay vào dạy Đường Đường đàn guitar: "Tại sao lại muốn học đàn guitar?"
"Muốn đàn cho A Thời nghe." Hai má Đường Đường đỏ hồng, bàn tay ôm đàn guitar có chút căng thẳng nắm chặt, cô ấy nhìn ra A Thời thật sự rất thích Du Lê đàn guitar, mỗi lần nói không cho Du Lê hát đều là dùng một loại ngữ điệu đùa giỡn.
A Thời thích, cô ấy sẽ muốn học.

"Nếu là phúc lợi cho A Thời, đương nhiên chị sẽ rất nghiêm túc dạy, em có biết A Thời thích bài hát nào nhất không?"
"Không biết..." Đường Đường đều cực kỳ hứng thú với những thứ Vân Cẩm Thời thích, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Du Lê, Du Lê lại bắt đầu lén tiết lộ với cô ấy: "Trước đây cậu ấy thích Trần Lạp, còn bắt chị học mấy bài hát của Trần Lạp, tab guitar lúc đó vẫn còn trong ngăn tủ của chị, chị dạy em một bài, bảo đảm thích hợp với em, A Thời cũng sẽ thích."
Đường Đường rất nghiêm túc học, Du Lê là một giáo viên rất tốt, cô biết Đường Đường thích cái gì, bởi vậy mỗi khi Đường Đường có tiến bộ, Du Lê sẽ kể một chút về quá khứ của Vân Cẩm Thời cho Đường Đường nghe, đôi mắt của đứa bé ngốc sẽ sáng lên ngay lập tức, giống như chiếm được bản đồ kho báu gì vậy.
Thời gian một ngày liền trôi qua như vậy, thật ra những nhạc cụ như đàn guitar cũng tương đối dễ bắt đầu, nhưng thời gian một ngày cũng không đủ để Đường Đường có thể đàn được một bài hát hoàn chỉnh.
"Được rồi, ngày mai chúng ta học tiếp." Du Lê rất sợ sẽ làm ngón tay nhỏ nhắn non nớt của Đường Đường bật máu, nhanh chóng ngăn cô ấy lại: "A Thời cũng sắp trở về rồi nhỉ?"
Sau khi nghe được vài chuyện quá khứ của A Thời lúc chiều, Đường Đường cũng có chút nghiện, lúc này mới nhớ ra bản thân vẫn chưa nấu cơm, bèn nhảy dựng ba mét giống như một con thỏ nhỏ, nhanh chóng chui vào phòng bếp.
Lúc cô ấy nhanh chóng xử lý nguyên liệu nấu ăn trong bếp, Du Lê liền nhìn bóng dáng cô ấy mỉm cười, cúi đầu gảy đàn guitar, Đường Đường quả thật là một đứa bé rất được người ta yêu thích, trái tim vô cùng chân thành kia quá rõ ràng quá nhiệt liệt, hiện tại Du Lê bắt đầu lo lắng, một khi em ấy biểu lộ ra sự yêu thích của bản thân, Vân Cẩm Thời sẽ thật sự không kìm lòng được.
Ở một phương diện nào đó cô và Vân Cẩm Thời có chút tương đồng, người cô độc như bọn họ, không thể cự tuyệt nhất chính là trái tim yêu thương đơn thuần chân thành mà nóng bỏng, lại không chứa bất cứ tạp chất gì như thế này.
__________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tôi cũng từng vì một chị gái mà học đàn guitar! Sau đó...!oa oa oa đều là lệ.

Chương 32:


Lúc này Vân Cẩm Thời vẫn đang ở phim trường, kể ra cũng rất kỳ lạ, trước đây cô vẫn luôn một thân một mình, thời gian dẫn theo Đường Đường cũng chỉ hơn mười ngày mà thôi, bây giờ chỉ một ngày không dẫn theo Đường Đường bên người thế mà lại có chút không quen.


Nhưng cũng còn tốt, tuy rằng Phong Tuyết đã xong vai chạy lấy người, nhưng lúc không quay vẫn còn Chu Sâm nói chuyện phiếm với cô, tuy rằng mỗi ngày đều có thể trông thấy Văn Tư Kỳ là một chuyện rất khó chịu, nhưng tạm thời vẫn có thể nhẫn nhịn.


Mãi đến buổi chiều, Vân Cẩm Thời đang nói chuyện với chị Lý, người phụ trách tổ đạo cụ đột nhiên đến đây, đằng sau còn dẫn theo một thanh niên: "Chị Lý, bên này của chị còn thiếu người không?"


"Tạm thời không thiếu lắm, sao vậy?" Chị Lý quản lý cả phục trang hóa trang đạo cụ, hơn nữa đoàn phim bọn họ không có phó đạo diễn, ở đoàn phim này, có thể nói ngoại trừ đạo diễn, xem như quyền lực của chị ta là lớn nhất, bình thường chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải hỏi qua chị ta.


Người nọ nhìn về người thanh niên phía sau: "Em giới thiệu một bạn học tới, nếu không thiếu người..."


Vân Cẩm Thời mơ hồ cảm giác anh ta có chút quen mắt, sau khi trầm tư một lúc bỗng bừng tỉnh: "Là anh à."


"Ồ cô quen à?" Chị Lý theo bản năng nhìn về phía Vân Cẩm Thời.


Người thanh niên kia trong nháy mắt cũng trở nên căng thẳng, tay chân có chút lúng túng, rõ ràng là rất cần công việc này.


"Vâng, lúc trước không phải Đường Đường đi lạc sao, là anh ta giúp tìm được." Vân Cẩm Thời mỉm cười sau đó nói: "Tóm lại em rất cảm kích anh ta."


"Hóa ra còn có chuyện như vậy." Chị Lý bừng tỉnh nói, ánh mắt nhìn thanh niên kia tức thì ôn hòa đi nhiều: "Nếu đã vậy thì nhân phẩm của cậu hẳn là không tệ lắm, muốn ở lại cũng có thể, nhưng tiền lương thử việc có thể sẽ không cao lắm, nhưng mà cậu có thể học được rất nhiều thứ, cho dù đến khi đoàn phim bọn tôi kết thúc, cậu cũng có thể dựa vào lý lịch này đến nơi khác tìm được công việc không tệ."


Thanh niên có chút cẩn trọng: "Cảm... cảm ơn, tôi sẽ cố gắng!"


Vân Cẩm Thời có thể cảm giác được bản tính của anh ta cũng không tệ lắm, nếu không cũng sẽ không nói giúp anh ta, thấy anh ta có thể ở lại đoàn phim, xem như vui mừng cho anh ta.


Yêu cầu ở những đoàn phim như của bọn họ khá cao, bởi vì lo sẽ có những hình ảnh hoặc tin tức không cần thiết lộ ra, không một đạo diễn nào thích nhân viên vào lúc đoàn phim vẫn chưa chuẩn bị đã lộ tin tức ra ngoài, huống chi đạo diễn nhà bọn họ còn cực kỳ nghiêm khắc nữa.


Cho nên khi tuyển nhân viên trong đoàn sẽ khá cẩn thận.


Hơn nữa người dẫn thanh niên kia tới giới thiệu hình như cũng không quá thân thiết với anh ta, chút nhân tình đó ngoại trừ tác dụng đề cử thì cũng không còn tác dụng gì khác.


Chuyện này đối với Vân Cẩm Thời mà nói chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ, Vân Cẩm Thời vẫn vô cùng hy vọng người thanh niên kia có thể đi con đường đúng, không làm chuyện xấu, nếu như có việc làm, có lẽ sẽ không làm những chuyện như trộm đồ này nọ đâu?


Đến chập tối, công việc một ngày của Vân Cẩm Thời mới xong hoàn toàn, cô thay quần áo đi ra ngoài chuẩn bị ngồi xe buýt về nhà, sau đó trông thấy người thanh niên kia đứng gần trạm xe buýt.


Anh ta tựa vào biển báo trạm, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, trong ánh mắt còn mang theo chút mờ mịt, đến khi Vân Cẩm Thời đến gần, anh ta mới như bừng tỉnh lại, có chút căng thẳng nhìn Vân Cẩm Thời: "Cái đó tôi không cố ý bám theo cô... chỉ là muốn nói với cô, chiều nay cảm ơn cô."


"Không cần cảm ơn, lời tôi nói đều là thật, hơn nữa chắc là anh rất cần công việc này."





Thanh niên do dự một chút, gật gật đầu, thoạt trông anh ta không phải người thích nói chuyện, tuy rằng trẻ tuổi, nhưng bởi vì trầm tĩnh ít nói, sẽ luôn khiến người ta cảm giác đáng tin cậy.


"Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, lúc trước tôi đã nói, riêng bản thân tôi thì tôi tha thứ cho anh, về phần Chu Sâm, anh phải tự đi giải thích mới được, nhưng chiều nay tôi đã nói qua chuyện của anh với anh ta, anh ta sẽ không nói chuyện đã xảy ra trên xe ra ngoài, đồng thời tôi cũng hy vọng sau này anh sẽ không làm chuyện như vậy nữa, tôi thấy anh không phải người xấu." Vân Cẩm Thời biết, con người có đôi khi sẽ khó tránh khỏi bởi vì một chút sai lầm trong suy nghĩ mà đi sai đường.


Nhưng con người cũng có cơ hội hối lỗi, có lần một lần hai nhưng không thể lại có lần ba.


Vân Cẩm Thời không ngại cho người khác một cơ hội, nhất là dưới tình huống đối phương rõ ràng không phải cực kỳ xấu xa, nếu thật sự gặp phải một người có tâm địa xấu, lúc đó sẽ không đưa Đường Đường đến sở cảnh sát.


Thanh niên không biết lại nghĩ tới điều gì, hốc mắt có hơi hồng: "Cảm ơn... Lần này không phải nói lời cảm ơn vì chuyện chiều nay, mà là vì cô chịu tin tưởng tôi."


"Tôi sẽ tự đi tìm anh ta giải thích, hy vọng anh ta có thể tha thứ cho tôi."


"Ừm." Vân Cẩm Thời không định nói thêm nữa, gật đầu xong bèn chuẩn bị chờ xe, giờ này hẳn là sẽ có xe đến ngay.


Thanh niên bên cạnh thấp giọng giải thích: "Sau này tôi sẽ không làm chuyện xấu nữa, lúc trước cũng là nhất thời..."


Nụ cười của anh ta trông có vẻ cứng ngắc: "Lúc đó vô cùng thiếu tiền, nghèo đến điên rồi, trong đầu chỉ cần có tiền, phương pháp gì cũng được, bán đứng lương tâm cũng có thể, nhưng sau này sẽ không, không cần nữa, tôi muốn làm người thật tốt, tôi không muốn khiến người đó thất vọng về tôi."


Có lẽ là anh ta đã mất đi một người rất quan trọng, Vân Cẩm Thời không định tìm hiểu, nhưng không ngại để anh ta bày tỏ cảm tình của bản thân, con người chính là sinh vật như vậy, cứ luôn nghẹn ở trong lòng hoặc sẽ nghẹn đến hỏng, hoặc sẽ trút ra gấp bội.


Cảm xúc của thanh niên dường như rất kích động, nhưng Vân Cẩm Thời rất bình tĩnh an ủi anh ta. "Cảm ơn cô có thể nghe tôi nói những lời này, dù thế nào, tôi vẫn hy vọng cô có thể không từ chối lời cảm ơn của tôi."


"Lần sau trước khi nói những lời thế này phải nghĩ xem bản thân nên làm sao để đối diện với lời đáp trả."


Có lẽ thanh niên nhớ tới bản thân khi ấy chạy trối chết như thế nào, sắc mặt có hơi đỏ lên, hiển nhiên anh ta rất không am hiểu ứng đối tình huống này, cả người cũng sắp chui xuống đất.


Thế giới này luôn có một số người là như vậy, lúc đối mặt với chỉ trích có thể rất bình tĩnh, lúc được cảm ơn trái lại lại không biết làm sao.


"Xe tới rồi." Vân Cẩm Thời dẫn đầu lên xe, thanh niên nhanh chóng đi lên theo, thật sự anh ta chưa từng bám theo Vân Cẩm Thời, tuy rằng quả thật anh ta cố ý muốn tìm Vân Cẩm Thời nói lời cảm ơn.


"Xuống đường nào?"


"Ngay phía trước tiểu khu cô sống." Thanh niên kia trả lời theo phản xạ.


Vân Cẩm Thời nhớ phía trước tiểu khu của bọn họ là một khu nhà trệt, hơn nữa là loại nhà trệt rất cũ nát, hoàn toàn không hợp với thành thị phồn hoa này.


Hình như trước kia cũng có nghe nói khu vực đó sắp phá bỏ và di dời, sau này không biết vì nguyên nhân gì mà không phá dỡ và trở thành như bây giờ, bị một đám nhà cao tầng vây quanh, thoạt trông giống như là một thôn làng trong thành phố, những người còn ở lại nơi đó quá nửa đều là không có tiền, có chút tiền cũng đã dọn đi nơi khác.





Dù sao hoàn cảnh bên kia thật sự rất không tốt, hơn nữa thường xuyên mất điện mất nước, rất nhiều gia đình thậm chí không có cách nào, bèn đào giếng cho nhà mình, giống như cuộc sống ở nông thôn trước đây, tránh cho lúc cúp nước không thuận tiện.


Nhưng những năm gần đây mực nước liên tục giảm xuống, chiều sâu của giếng cũng liên tục phải tăng thêm, thật sự rất phiền phức.


Trong lúc trao đổi Vân Cẩm Thời cũng phát hiện, thanh niên không có bao nhiêu văn hóa, hình như đã đi làm từ sớm, trong nhà cũng không có người thân gì, chỉ có một bà nội cũng đã qua đời.


Lúc nhắc tới người thân anh ta rất không để tâm: "Cha tôi trước đây làm công trường, ngã từ trên cao xuống liệt nửa người, mẹ tôi cảm thấy cái nhà này không có hy vọng gì, lúc tôi mới tám tuổi bà ta đã mang theo khoản tiền bồi thường bỏ chạy, sau đó không lâu cha tôi chết, là bà nội nuôi tôi lớn."


"Ừm." Vân Cẩm Thời không an ủi anh ta, cũng không dùng ánh mắt thương hại nhìn anh ta, trái lại khiến anh ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.


"Cái đó..." Thanh niên gãi gãi đầu, lúc sắp phải xuống xe thấp giọng nói: "Tóm lại... lời cảm ơn lần trước tôi nhận, lần này tôi cũng hy vọng cô có thể nhận lời cảm ơn của tôi, ngày mai gặp."


Anh ta vội vàng nhảy khỏi xe, bóng dáng cực kỳ giống chạy trốn, Vân Cẩm Thời nhìn thấy, khóe môi khẽ cong lên, cô rất thích người thiện lương như thế này, không vì lý do gì khác, ở bên cạnh một người thiện lương thậm chí không có áp lực quá lớn, bởi vì bạn biết người này sẽ không tổn thương người khác.


Tuy rằng thanh niên không nói rõ ràng, nhưng Vân Cẩm Thời cũng gần như có thể đoán được, khoảng thời gian trước có lẽ sức khỏe bà nội anh ta không tốt, cho nên anh ta mới cần tiền như vậy, thậm chí có thể vi phạm bản tính của mình đi trộm cắp, nhưng tới cuối cùng anh ta cũng chưa từng chân chính làm trái lương tâm đi trộm túi tiền người khác.


Bây giờ nói không cần, có lẽ là bà nội của anh ta đã qua đời.


Dù thế nào, Vân Cẩm Thời cũng sẽ không dùng ánh mắt thương hại nhìn anh ta, ai lại không có vài câu chuyện quá khứ bi thảm và không muốn nói cho người khác nghe đâu?


Gia đình cô có tốt hơn anh ta bao nhiêu?


Vân Cẩm Thời bị người thanh niên gợi nhớ lại, thật ra tâm trạng vẫn có chút nặng nề, đã rất rất lâu rồi cô không nghĩ đến gia đình mình, không được cần cũng không cần bọn họ, là thói quen đã được nuôi dưỡng trong nửa cuộc đời, chẳng qua con người có rộng lượng thế nào đi nữa, thỉnh thoảng nhớ đến cũng khó tránh khỏi cảm giác không quá thoải mái trong lòng.


Cha cô, mẹ cô, còn có anh trai.


Ba người cùng hợp thành bóng ma thời thơ ấu của cô, mãi cho đến bây giờ bóng ma u ám đó cũng không bị xua tan hoàn toàn, nhiều nhất cũng chỉ trở nên phai nhạt một ít.


Lúc xe dừng lại Vân Cẩm Thời mới nhớ phải xuống, cô xách túi xuống xe, chậm rãi đi lên lầu.


Hiện giờ cô nhớ tới những người đó vẫn có cảm giác buồn nôn âm ỉ, trong dạ dày không ngừng cuộn trào, hận không thể tìm một toilet để nôn cho thoải mái.


Âm thanh gót giày giẫm lên cầu thang vô cùng trong trẻo, thoáng phân tán sự chú ý của cô một chút, cô tìm chìa khóa mở cửa ra, mùi thức ăn nồng nàn liền nhẹ nhàng bay ra từ trong phòng.


Đường Đường nghe tiếng mở cửa, cả người đều trở nên hoạt bát rõ ràng: "A Thời, chị về rồi! Em làm cho chị rất nhiều món ăn!"


Trái tim đã dần lạnh lẽo cứng rắn của Vân Cẩm Thời lại bị hòa tan trong nháy mắt, cô cười bất đắc dĩ, viên đường nhỏ này, thật ngọt.