Tôn Linh Linh tính tình nóng nảy, thích nhất là bắt nạt người mới, gây chuyện thị phi để tạo sự chú ý, vì vậy rất nhiều chương trình thích mời cô ta đến để tăng tính giải trí.
Phải có ồn ào thì mới có người xem, ai mà thèm xem những thứ yên bình êm ả chứ.
Vậy mà tính cách như vậy của cô ta lại thu hút được một lượng fan trung thành, nói cô ta là người thật thà hiếm có trong giới giải trí, còn những người không thích cô ta thì mắng cô ta là kẻ thần kinh, điên khùng.
Tô Hân an ủi Chu Nguyệt: “Chị Nguyệt yên tâm, em sẽ ít nói lại.
”
Về điểm này của Tô Hân, Chu Nguyệt cũng khá yên tâm, dù sao cô nhóc nhà mình còn điềm đạm hơn cả cô, không tranh giành với ai bao giờ.
“Nhưng mà đã đến tham gia chương trình thì cũng phải thể hiện một chút.
”
Tô Hân hiểu ý, "Em biết rồi.
"
Tiểu Hồng vốn còn đang ngóng đợi, giờ lại có chút lo lắng, "Chị Tô Hân, đây là đài truyền hình Hoa Quả sao, lần đầu tiên em vào đài truyền hình đấy.
"
"Không ngờ làm nghệ sĩ lại khó khăn như vậy, vừa phải tránh né scandal lại vừa phải lộ mặt.
"
Tô Hân cười ha hả dẫn Tiểu Hồng lên lầu, kiếp trước cô đã đến đây rất nhiều lần, cách bài trí của đài này vẫn không thay đổi gì nhiều.
Cô cũng rất quen thuộc với chương trình tạp kỹ này, kiếp trước cô và người dẫn chương trình Nghiêm ca là bạn bè.
Chương trình thường mời các nghệ sĩ lớn nhỏ tham gia, trong đó sẽ hỏi một số câu hỏi và thỉnh thoảng còn chơi một số trò chơi.
Tô Hân mặc trang phục thường ngày bước vào trường quay, theo độ nổi tiếng hiện tại của mình, cô được vào thẳng một phòng trang điểm chung.
Những ngôi sao lớn đều có chuyên viên trang điểm riêng và phòng nghỉ riêng, những người kém nổi như bọn họ thì phải xếp hàng chờ chuyên viên trang điểm ekip làm cho.
"Nhiều người quá, phải chi em biết trang điểm, em sẽ tự làm luôn cho chị.
" Tiểu Hồng nói.
Cô ấy không biết làm gì cả, chỉ có thể làm những công việc lặt vặt như xách hành lý, lấy cơm hộp.
Tô Hân an ủi: "Không sao đâu, trợ lý không phải là chuyên viên trang điểm, làm tốt công việc của trợ lý là được rồi.
"
Nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tiểu Hồng sắp sốt ruột đến nơi, nghệ sĩ phòng bên cạnh có chuyên viên trang điểm riêng, trang điểm đến hai tiếng đồng hồ rồi mà nghệ sĩ nhà mình còn chưa được đánh phấn nền.
Tô Hân mỉm cười, hỏi chuyên viên trang điểm đang bận rộn bên cạnh, "Em có thể mượn mỹ phẩm của chị một lát được không?"
Tô Hân chỉ vào một hộp trang điểm, ngẩng đầu nhìn chuyên viên trang điểm, hàng mi dài khẽ cong lên, đôi mắt long lanh, giọng nói đầy chân thành.
Người đối diện là một chị gái khoảng bốn mươi tuổi, nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô như em gái nhà mình, tưởng là vũ công mới vào đoàn liền đáp: "Dùng đi, dùng xong nhớ để lại chỗ cũ cho chị là được.
"
Tô Hân tự trang điểm đơn giản cho mình, lớp trang điểm trên sân khấu khác với lớp trang điểm hàng ngày, muốn lên hình thì vẫn phải trang điểm một chút.
Cô kẹp tóc lên cao, trang điểm mắt theo hiệu ứng sân khấu, cuối cùng đánh một chút son là xong.
Cô vốn đã xinh đẹp, chỉ cần trang điểm nhẹ một chút là đã trở nên xinh đẹp rạng ngời.
Tiểu Hồng ở bên cạnh vỗ tay, "Chị Tô Hân giỏi quá, chị dạy em đi, lần sau chị ra ngoài em trang điểm cho chị.
"
Chuyên viên trang điểm bên cạnh cũng gật đầu khen ngợi, "Làm không tệ.
"