Chỉ là hiện tại chương trình mới phát sóng, độ nổi tiếng chưa cao, nghệ sĩ tham gia cũng không nhiều, đợi thêm vài năm nữa thì những nghệ sĩ nhỏ như cô bây giờ muốn tham gia cũng không có cơ hội.
Chuyện tốt như vậy không thể bỏ lỡ.
Vị đạo diễn An vốn nổi tiếng là ghét diễn viên xin nghỉ phép nhất lại rất thoải mái chấp thuận cho Tô Hân nghỉ, “Diễn xuất tốt cũng phải xuất hiện nhiều trên sóng, cô cứ đi đi.
"
“Cảm ơn đạo diễn An.
”
Tô Hân hơi không quen với việc đạo diễn An quan tâm cô như vậy, kiếp trước cô chưa từng nghe nói đạo diễn An dễ nói chuyện như bây giờ, nhưng từ lúc bắt đầu thử vai, cô đã cảm thấy đạo diễn An không hề nghiêm khắc như lời đồn.
Nói đến chuyện thử vai, Tô Hân đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “Chị Nguyệt, hôm đó em đến thử vai, có một vị giám khảo là tiến sĩ, chị có để ý không?”
Rõ ràng trước đây không quen biết, không ngờ sau khi thử vai lại gặp mặt hai lần, quả nhiên là duyên phận.
“Chuyện này chị có nghe nói, hình như là học trò ruột của phòng thí nghiệm nhà họ Lưu, nên lãnh đạo của bọn họ cử anh ta đến làm cố vấn học thuật.
Sao đột nhiên em lại hỏi về anh ta vậy?”
“Không có gì, chỉ là tò mò một chút thôi.
” Không phải lúc trước cô đã nói là sẽ mời anh ấy đến đoàn phim xem sao, nhìn dáng vẻ cái gì cũng nghiêm túc của anh ấy, e rằng anh ấy vẫn đang chờ tin của cô.
Phó Lập Diệp sau khi về nhà thì vẫn luôn chờ điện thoại của Tô Hân, cô nói sẽ mời anh đến đoàn phim chơi, nhưng anh vẫn chưa nhận được tin tức gì của Tô Hân.
Điện thoại bị hỏng rồi sao?
Anh đoán là vậy, nhưng nhóm chat công việc vẫn rất sôi nổi, còn @ anh để nói về một dữ liệu thí nghiệm.
Phó Lập Diệp trầm tư suy nghĩ, liệu điện thoại của anh có vô tình chặn mỗi tin nhắn của Tô Hân không nhỉ?
Phó Lập Diệp cầm điện thoại đi tới đi lui trong nhà.
"Anh hai lại gặp phải vấn đề khó giải quyết trong học thuật rồi à?" Phó Thừa Tiền tuy nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, cậu kéo Phó Đinh Châu đến bàn bạc.
Phó Đinh Châu lắc đầu, cô cũng chưa từng thấy em trai mình như vậy bao giờ, trước đây Phó Lập Diệp vì nghiên cứu hoạt tính của tế bào miễn dịch mà ở lì trong phòng thí nghiệm ba ngày ba đêm, ai khuyên cũng không được, cuối cùng Phó Đinh Châu phải tìm bác sĩ tiêm cho anh một mũi thuốc an thần mới đưa anh về nhà được.
Lần này Phó Lập Diệp lại có biểu hiện bất thường, Phó Đinh Châu đứng ngồi không yên, cô nháy mắt ra hiệu, Phó Thừa Tiền lập tức hiểu ý, lẻn vào phòng Phó Lập Diệp.
"Anh hai? Anh đang bận gì vậy? Em có một bài toán khó quá, anh giảng cho em với được không?"
Phó Lập Diệp rất kiên nhẫn giảng bài cho Phó Thừa Tiền, sau đó lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại với vẻ mặt căng thẳng.
"Anh hai, sao anh cứ nhìn điện thoại mãi vậy?"
"Anh! đang đợi điện thoại.
"
Phó Thừa Tiền cũng không moi thêm được thông tin gì, chỉ báo cáo lại với Phó Đinh Châu là anh hai đang đợi điện thoại.
Sau một hồi suy nghĩ, Tô Hân quyết định vẫn nên nhắn tin cho anh một câu, “Tiến sĩ Phó, ngày mai đoàn phim có một cảnh quay của em, anh có muốn đến xem không?”
“Được.
"
Nhìn thấy Phó Lập Diệp trả lời tin nhắn ngay lập tức, Tô Hân thầm nghĩ, chẳng lẽ anh ấy vẫn luôn chờ tin của cô sao?
Nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của Phó Lập Diệp cứ ôm khư khư cái điện thoại, cô có chút ngại ngùng.