Cuối cùng cũng chỉ là người ngoài, vậy nên cô phải cống hiến cho cái gia đình đó sao?
"Chị Nguyệt, chị có muốn mua gì không, em mua tặng chị.
"
"Thật sao?" Chu Nguyệt hưng phấn hỏi.
"Thật.
" Người đối xử tốt nhất với cô ở kiếp trước chính là Chu Nguyệt, không hề toan tính, chỉ vì muốn tốt cho cô, không phải là kiểu người muốn thu được gì từ cô.
Chu Nguyệt vừa mở điện thoại vừa lẩm bẩm, không hề khách sáo, "Chiếc túi này chị thích từ lâu rồi, lần trước lúc con nhỏ Lina ở công ty còn cười nhạo cái túi của chị.
Đúng rồi, còn có đôi giày này nữa,! Ôi, chị chỉ mua một cái thôi, để chị suy nghĩ cho kỹ! "
Tô Hân ngủ thiếp đi trong tiếng lẩm bẩm của Chu Nguyệt, đợi đến khi tỉnh dậy thì đã gần trưa.
Tô Hân gọi vài tiếng, phát hiện Chu Nguyệt không có ở đây.
Tấm vé số và thẻ cào trên bàn đã sớm không thấy bóng dáng.
Tô Hân sững sờ tại chỗ, chẳng lẽ trên thế giới này người duy nhất đối xử tốt với cô là chị Nguyệt cũng vì tiền mà phản bội cô sao?
Cô đợi hồi lâu nhưng vẫn không đợi được Chu Nguyệt.
Cô bật cười, đã bị lừa dối cả đời mà tại sao cô lại không rút ra được bài học kinh nghiệm cơ chứ?
Cô chính là người dễ tin người như vậy.
Kiếp trước Chu Nguyệt đối xử tốt với cô có lẽ bởi vì không có xung đột lợi ích, kiếp này thì chưa chắc.
Cô thà rằng chưa từng trúng thưởng, thôi, nếu không phải có chị Nguyệt thì cô cũng chưa từng nghĩ tôii việc mở tivi xem kết quả xổ số.
Cô vẫn không muốn tin tưởng chị Nguyệt, người kiếp trước xem cô như em gái ruột, kiếp này lại đi ăn cắp vé số của cô.
Tô Hân vừa dọn đồ vừa làm quen kịch bản, chuẩn bị cho việc vào đoàn phim sau vài ngày nữa.
Người quản lý có lẽ phải đổi rồi, nhận một bộ phim lớn như vậy, công ty chắc chắn sẽ sắp xếp cho cô một người quản lý mới.
Có khi còn có thêm một trợ lý nhỏ, ừm, cũng không tệ.
“Cạch ~”
“Bảo bối, em dậy rồi à?”
Tô Hân nhìn người ở cửa với vẻ mặt không thể tin được, sống mũi cay cay, khoé mắt ngấn lệ, “Chị Nguyệt?”
“Ê, nhập tâm vào vai quá hả? Mau bỏ kịch bản xuống đi, ăn cơm nào.
”
Tô Hân cảm động nhìn bàn ăn đầy ắp đồ ăn, đều là món cô thích, thịt ba chỉ chiên chua ngọt, sườn xào chua ngọt, bánh phô mai, bánh trứng cuộn socola!
“Chị Nguyệt, chị muốn nuôi em thành heo à?”
Chu Nguyệt lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, “Cho em này, 8 triệu cộng thêm 20 nghìn, đều ở trong này.
”
“Sắp vào đoàn phim rồi, ăn bữa này xong thì không được ăn uống thoải mái thế này nữa đâu.
”
Tô Hân lập tức hiểu ra, Chu Nguyệt đã dậy từ sớm để giúp cô đổi thưởng.
“Chị Nguyệt, em! ”
Cô suýt chút nữa đã dùng lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, dường như bị phản bội, bị lừa dối mới là chuyện thường ngày của cô, sự tốt đẹp bất ngờ ập đến khiến cô không chịu nổi.
Tô Hân là diễn viên, cô dễ xúc động, lập tức khóc như mưa, “Xin lỗi chị Nguyệt, em còn tưởng! ”
Chu Nguyệt hơi sững người, rất nhanh đã hiểu ra, đó là 8 triệu, ai cũng không nhịn được muốn tham lam cướp đoạt, Tô Hân suy nghĩ lung tung cũng là lẽ đương nhiên.
Cô vỗ vai Tô Hân, “Em xem chị là người như thế nào vậy, chị là Chu Nguyệt tuy không có danh tiếng gì nhưng tuyệt đối không bao giờ lừa gạt nghệ sĩ dưới trướng của mình.
Em sắp nổi tiếng rồi, chị nghĩ đến việc em đi nhận thưởng phải chụp ảnh nên mới đeo khẩu trang lén lút thay em đi nhận.
”