Chương 98.2: Xuất phát
Editor: Mẹ Bầu
Ứng Uyển Dung hỏi lại vẻ nghi hoặc: “Máy bay có nhiều chuyến như vậy, sắp xếp ở cùng nhau với nhau một chỗ thì sẽ càng thuận tiện hơn chứ sao?”
Có câu nói người đàn bà mang thai ngốc ba năm. Nhưng cảm giác thông tuệ, nhạy bén, thành thục ổn trọng của Ứng Uyển Dung vốn để lại hảo cảm cho Vưu Lương Tài, đến lúc này liền lập tức sụp đổ. Anh vuốt lại mái tóc của mình bị xõa xuống bên dưới, trợn trừng mắt nói: “Cứ muốn tôi phải nói rõ hết ra mọi chuyện, không có ý tứ nữa à. Mấy người cùng nhau xuống máy bay tuyên truyền một chút, như vậy không phải sức nóng sẽ kéo người ta đến đông nghịt à?”
Ứng Uyển Dung sững sờ tại chỗ, @MeBau*diendan@leequyddonn@ nửa ngày sau mới mỉm cười, “Vẫn là anh Tài thông minh nhất! Anh nên bỏ qua cho em một chút đi, phụ nữ có thai thường là như vậy đấy.”
Vưu Lương Tài đối mặt với phụ nữ có thai da mặt dày, thực sự triệt để không có biện pháp gì khác. Anh từ chối lời mời của Ứng Uyển Dung mời anh lên nhà uống chén nước trà, nói chuyện, trực tiếp lái xe rời đi khỏi nơi này, trở lại phòng làm việc của mình.
Ứng Uyển Dung trở về nhà, trước tiên liền trực tiếp nằm lên trên ghế sa lon không hề nhúc nhích. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Tống Tiểu Nha đã sớm đi vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị hoa quả và các món nguội, quả hạch, đồ ăn vặt đủ các thứ, chuẩn bị Ứng Uyển Dung khi đói bụng tùy thời liền ăn.
Ứng Uyển Dung lười nhác cầm lấy điện thoại di động, bấm một loạt dãy số quen thuộc. Chuông điện thoại vang lên không đến vài tiếng liền đã được người nhận ngay. Trong giọng nói của Ứng Uyển Dung mang theo cười vang lên.
“Hôm nay anh lại tăng ca sao? Không phải là đang đặc biệt đợi em đấy chứ? Em cũng đã sớm nói anh nên mua một cái điện thoại di động để nghe gọi rồi, nếu như em có việc liền có thể trực tiếp gọi hoặc nhắn lại cho anh. d∞đ∞l∞q∞đ Đến bây giờ anh vẫn còn ở nơi này chưa quay về nhà, đến buổi sáng làm thế nào thức dậy được đây?”
Giọng nói của Cao Lãng ở trong microphone trở nên mềm mại không ít, Anh nhỏ giọng nói: “Sẽ không đâu. Nói chuyện điện thoại xong anh liền đi ngủ ngay, sẽ không bị không thức dậy nổi đâu. Em đã quên là ở trong doanh còn có loa gọi nữa rồi sao, làm sao có thể không nghe thấy được?”
Ứng Uyển Dung cũng không phải là đã quên, chính là cô lo lắng Cao Lãng cứ thức đêm như vậy thì không được. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Tuy rằng chính cô về trễ như thế này, dường như cũng không đúng lắm. . .
“Hai ngày nữa là em lên máy bay bay ra nước ngoài rồi. Có nhanh chóng thì cũng phải một hơn một tuần thì em mới có thể trở về được. Anh có điều gì nghĩ muốn nói với em không?” Ứng Uyển Dung cười nói.
Cao Lãng trầm mặc một hồi, sau đó mới khẽ nói: “Mang theoquaf tặng mà anh đã tặng em.”
“Còn gì nữa không?”
“Dỗ Đại Bảo, Nhị Bảo ngủ mau một chút.”
“Bọn chúng vẫn còn chưa được sinh ra kia mà! dinendian.lơqid]on, Hơn nữa không phải là đã nói kêu gọi các còn là Bảo Bảo và Bối Bối rồi sao?” Ứng Uyển Dung buồn bực, hoàn toàn bị quẹo cua.
Cao Lãng khẽ cười nói: “Đúng rồi, Bảo Bảo và Bối Bối, cả mấy mẹ con hãy cùng nhau đi ngủ đi thôi.”
Đào hầm cho bản thân tự nhảy vào, Ứng Uyển Dung xem như đã không có thể sửa lại tên được nữa rồi.
“Anh đã thay đổi. . .” Ứng Uyển Dung nói vẻ vô cùng ai oán.
“Đã trở nên yêu em nhiều hơn rồi, đúng không hả ?” Cao Lãng thuận miệng nói tiếp.
“Trở nên. . . Đợi đã, anh vừa nói cái gì đó hả ?” Trong nháy mắt tinh thần của Ứng Uyển Dung trở nên tinh táo. Thật rất không dễ dàng, có thể nghe thấy cái chữ này từ trong Cao Lãng miệng. Ứng Uyển Dung bẻ ngón tay tính cũng đã vài lần như vậy rồi.
Ai bảo tính tình của Cao Lãng thuộc loại hướng nội. Có bất cứ chuyện gì anh cũng đều giấu ở trong lòng, Ứng Uyển Dung luôn không được nghe những lời yêu thương thuộc về đôi tình nhân..
Tiếng nói của Cao Lãng ở đầu dây bên kia lại vang lên, như thể anh đang chạm vào k1ch thích dây thần kinh mỏng manh nhất trong não của Ứng Uyển Dung, tấu ra một giai điệu rất ngọt ngào cực kỳ dễ nghe.
Ứng Uyển Dung nhấp môi khẽ cười, đôi con ngươi thoáng hiện lên ánh sáng nhàn nhạt. Cho đến lúc Tống Tiểu Nha đi ra, cảm giác, cảm thấy trên người Ứng Uyển Dung như có quanh quẩn một luồng bọt khí màu hồng nhạt không nói nên lời!
Lắc đầu, Tống Tiểu Nha đưa cái khay đựng trái cây lên và phân loại quần áo cá nhân đã mua tạm. Tất cả đều là quần áo cá nhân này đều phù hợp với thể trạng hiện tại của Ứng Uyển Dung.
“Chị Uyển Dung, đến lúc đó chúng ta đều phải mang tất cả những quần áo này đi hay sao?” Tống Tiểu Nha vừa tháo những cái nhãn quần áo xuống, vừa hỏi.
Ứng Uyển Dung ngẩng đầu nhìn lên, nhìn lên đã thấy quần áo đều là phong cách trẻ trung, xanh tươi, xanh nhạt. Tất cả quần áo đều là chất liệu cotton mềm mại, phù hợp, khi ra nước ngoài mặc vào để chụp ảnh thì thật sự cũng không có vấn đề gì.
“Em mang theo tất cả đi.” Ứng Uyển Dung gật gật đầu, ngón tay sờ sờ vào chiếc vỏ đạn lúc này đang đeo ở trên cổ, hơi hơi nở nụ cười.
Vưu Lương Tài nói là sẽ đi cùng với Ứng Uyển Dung ra nước ngoài. Mọi chuyện cần thiết đã thu xếp xong xuôi, liền trực tiếp đi cùng với Ứng Uyển Dung lên máy bay, bay ra nước ngoài. Rút kinh nghiệm lần trước, lần này nói cái gì anh đều phải luôn luôn đi theo Ứng Uyển Dung, bằng không nếu xảy ra những chuyện ngoài ý muốn thêm vài lần nữa, thì cái mạng của anh cũng bị ngắn lại.
Có nhóm nhạc Long Đồ đi cùng chuyến bay lần này, toàn bộ quá trình đều là vô cùng náo nhiệt. Thẳng đến khi Ứng Uyển Dung lộ ra vẻ mệt mỏi, Đồ Hướng Dương mới kéo Bàng Vân Phi qua một bên, ngăn Ứng Uyển Dung có thể nghe thấy giọng nói khó nghe của anh.
“Hừm, cậu quá ồn rồi đó.” Đồ Hướng Dương nghiêng đầu ngắm nhìn Ứng Uyển Dung, bất luận nhìn từ góc độ nào, nhìn Ứng Uyển Dung đều cảm thấy cô thật xinh đẹp.
Bàng Vân Phi tủi thân. Cậu ta chính là nhìn thấy nữ thần rồi, nghĩ muốn ở bên cạnh nữ thần khiến cho cô chú ý một chút, nhìn nhiều thêm một chút cũng là tốt rồi. Bất quá cậu ta cũng biết hiện tại tinh lực của Ứng Uyển Dung không được tốt, liền ngoan ngoãn ngồi trở lại nguyên vị, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên ngắm nhìn nữ thần của mình.
Đồ Hướng Dương so với Bàng Vân Phi thì trấn định hơn một chút. Thỉnh thoảng. cậu ta ngẩng đầu lên nhìn tình huống của Ứng Uyển Dung, xác định cô vẫn mạnh khỏe, thì sau đó lại cúi xuống đọc tờ tạp chí đang cầm trong tay. Cảm thấy khí lạnh có chút bị mạnh, Đồ Hướng Dương liền gọi tiếp viên hàng không tới, yêu cầu đưa tới nhất tấm thảm đắp kín cho Ứng Uyển Dung.
Bàng Vân Phi đương nhiên cũng nghe thấy lời nói kia của Đồ Hướng Dương. Sau đó cũng chỉ có thể cảm khái nói một câu: “Hướng Dương tấm lòng của cậu thực tinh tế, tớ cũng không phát hiện ra đấy.”
Đồ Hướng Dương nhẹ nhàng cười một tiếng. Trong ánh mắt nhìn còn mang theo ý cười, nhìn đến Ứng Uyển Dung chợt thoáng thấy nơi bụng của cô hơi hơi bị lồi ra, tâm tình bỗng chốc liền bị hạ thấp xuống.
“Ừ, cậu cũng cố lên đi.” Lời nói của Đồ Hướng Dương lạnh xuống không ít, bất quá Bàng Vân Phi lại không cảm giác được.
Ở cách bọn họ không xa, Vưu Lương Tài thoáng hơi nhíu mày nhìn chàng thanh niên trẻ tuổi trước mắt mình. Tình cảm trong mắt cậu ta chợt lóe rồi biến mất rất nhanh, liền nhếch môi cười. Cao Lãng à, về sau này sợ là cậu sẽ bận rộn rồi đấy, tình địch của cậu có thể nói là trải rộng ở đủ mọi các lứa tuổi. . .
Thời điểm Ứng Uyển Dung đến nơi là buổi tối. Múi giờ bị sai lệch khoảng mười hai giờ. Tinh thần của Ứng Uyển Dung thì vẫn còn tốt, chỉ có điều là thân thể của cô thì có chút mệt mỏi.
Vừa mới đặt chân tới khách sạn định nghỉ ngơi, thì cửa phòng đã bị gõ vang. Tống Tiểu Nha đi ra mở cửa mới phát hiện người đến không phải là người nào xa lạ. Đó chính là Emily, người đã từng cùng nhau hợp tác trong bộ phim Bão tố tinh cầu phần 2. Người đẹp tóc vàng mắt xanh này trên người mặc đầy đủ trang phục, nhìn lại càng thấy vô cùng diễm lệ.