Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 95-1




Chương 95.1: Người nhà
Editor: Mẹ Bầu

Ứng Uyển Dung thấy không khí đã bị cô làm cho trở nên bị sầu não rồi, ngược lại bản thân lại hé mở miệng cười, tiếp tục nói: “Tôi cũng không biết lần này có thể có bao nhiêu người hâm mộ xem buổi phát sóng trực tiếp lần này. Nhưng tôi nghĩ muốn nói ra tất cả những gì cần phải nói. Sau đây tôi xin hát tặng một bài hát cho tất cả mọi người.”

Ánh mắt của Ứng Uyển Dung chuyển dời tới trên người nhân viên công tác dưới sân khấu, gật gật đầu. Cô không cần quay đầu lại nhìn Cao Lãng, nhưng khẳng định anh lại đen mặt nhìn chằm chằm vào cô rồi.

Ứng Uyển Dung trong lòng lè lưỡi, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, nói một câu thật có lỗi với Cao Lãng. Quả thật đối với lần biểu diễn lần này, Ứng Uyển Dung đã có một chút ý tưởng riêng của mình. Cô tạm thời vắng bóng chính là chuyện ván đã đóng thuyền rồi. Cho nên cô cũng cần phải cho người hâm mộ một lời giải thích.

Âm nhạc vang lên. Đây là một bài hát gần đây đang lưu hành nhất. Đoàn người tập trung tinh thần nhìn lên trên sân khấu, ánh mắt hơi hơi lóe lóe. Mọi người đều đang chờ nghe Ứng Uyển Dung nghĩ muốn sẽ biểu diễn một ca khúc nhạc bolero sẽ như thế nào…

“Cô độc đứng ở vũ đài nơi này, @MeBau*diendan@leequyddonn@  nghe được tiếng vỗ tay vang lên, trong lòng tôi có vô hạn sự cảm khái. . .”

Thời gian cũng đã trôi qua, Ứng Uyển Dung vẫn nhớ như in cảnh tượng lần đầu cô bước lên trên sân khấu ngày ấy. Ý niệm chấp nhất này đã thúc đẩy Ứng Uyển Dung từng bước một tiến về phía trước. Nếu như không có những người hâm mộ đáng yêu như thế, nếu không có những tràng vỗ tay đó, con đường  đi trước mắt của Ứng Uyển Dung còn có thể thuận lợi được như vậy sao?

Mà Ứng Uyển Dung đến bây giờ cũng chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi, chỉ có thể mượn lời của bài hát này để nói cho mọi người hiểu những cảm khái ấy của cô. Đến cuối cùng cô vẫn còn có thể trở lại sân khấu này, dinendian.lơqid]on nở rộ, hào quang tỏa sáng soi rọi. . .

Không khí tràn đầy k1ch thích, Lý Hương Hoa đã bắt đầu không ngừng ở lau chùi nước mắt rồi. Trương Kim Hoa mắt cũng đỏ lên.

Đồ Hướng Dương lặng lẽ nhìn Ứng Uyển Dung trên sân khấu. Thân thể mỏng manh của Ứng Uyển Dung tựa như có sức mạnh vô hạn, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Tình cảm quanh quẩn trong lòng trước kia vẫn không sao tan biến đi được, Đồ Hướng Dương chỉ có thể đứng ở một bên khuyến khích Ứng Uyển Dung cố lên, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn trong lòng xót xa không thôi.

Kẻ đầu sỏ gây nên tình cảnh Ứng Uyển Dung phải tạm biệt vũ đài, dĩ nhiên là người đàn ông ở phía trước kia. Ánh mắt của Đồ Hướng Dương lặng lẽ nhìn Ứng Uyển Dung trên sân khấu. Thân thể mỏng manh của Ứng Uyển đầy sự phức tạp, liếc nhìn người đàn ông kia một cái, rồi dịch chuyển tầm mắt đi chỗ khác.

Chờ Ứng Uyển Dung hát xong, dưới sân khấu tiếng vỗ tay càng thêm nồng nhiệt, không khó nhìn ra tình cảm của mọi người đối với Ứng Uyển Dung chính là sự tôn kính thiệt tình. Không phải bất kỳ người nào khi sự nghiệp đi đến đỉnh cao rồi, đều sẽ cam tâm trở về gia đình như vậy! Hai quả cân đặt lên bàn cân hai bên đều cân bằng, thế nhưng Ứng Uyển Dung lại đã quả quyết lựa chọn gia đình.

Cuối cùng Ứng Uyển Dung nhẹ giọng nói vào chiếc microphone: “Hẹn gặp lại.” Cô vẫy vẫy tay rồi đi xuống dưới sân khấu.

Mọi người đều biết, sau cuộc gặp gỡ lần này, thật sự phải thật lâu về sau thì mới lại có thể được gặp lại Ứng Uyển Dung, người đã xây dựng nên những nhân vật đủ loại hình mẫu, làm cho người xem phải kinh ngạc và yêu mến không thôi. Vẫn còn có phim điện ảnh sắp công chiếu, nhưng Ứng Uyển Dung đã tạm biệt sân khấu rồi, nhưng chủ đề về Ứng Uyển Dung vẫn sẽ không dừng lại..

Ứng Uyển Dung mới xuống sân khấu còn chưa nói hai câu cùng với mọi người, thì đã bị Cao Lãng mạnh mẽ ấn ngồi vào ở trên xe lăn rồi đẩy đi về rồi. Ứng Uyển Dung nhìn sắc mặt tối đen của Cao Lãng, đành chỉ có thể cùng dùng tay làm hiệu với nhóm nhạc Long Đồ, ý bảo sẽ điện thoại liên hệ.

Trên đường đi hiếm khi Ứng Uyển Dung lại có thái độ nhu thuận như thế, nhưng nỗi phiền muộn của Cao Lăng thì lại không thể tiêu tan nổi. Nếu như không phải là nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc ở ngưỡng cửa nhà mình, thực sự không thể biết được sắc điệu buồn bực (sắc mặt và biểu cảm của gương mặt) kia của Cao Lăng sẽ phải kéo dài đến bao lâu.

“Anh trai. . . Chị dâu.” Cao Nhu nhìn thấy người ngược lại, lại kêu lên có chút ngập ngừng, hơi có chút gần như có cảm giác e sợ.

Mới có hơn một năm ngắn ngủn, chỉ trong vòng có hơn một năm, nhận thức của Cao Nhu về Ứng Uyển Dung đã thay đổi liên tục. Đến bây giờ Cao Nhu không thể nói cô đã nghĩ về Ứng Uyển Dung như thế nào.

Từ trước Cao Nhu cảm thấy Ứng Uyển Dung không vừa ý khi phải gả cho anh của cô. Cho nên Ứng Uyển Dung mới làm huyên naod trong nhà, khiến gia đình không yên, long trời lở đất. Cao Nhu hận không thể làm cho Ứng Uyển Dung sớm cút đi khỏi nhà, thích đi đâu thì đi đấy.

Thế nhưng mà từ anh trai của cô bị thương về sau, Cao Nhu liền thấy chị dâu giống như là đã thay đổi thành một người khác vậy. Sau đó, tiếp qua mấy tháng không gặp, Ứng Uyển Dung thế nhưng lại đã đi đóng phim rồi trở thành diễn viên, rồi đến con đường danh vọng. Một bộ phim rồi tiếp một bộ phim thành công, có thể nói là đỏ rực cả nửa bầu trời.

Mà hiện tại Ứng Uyển Dung gọn gàng linh hoạt nói vắng bóng liền tránh bóng luôn. Thậm chí Cao Nhu còn có cảm giác có chút không thực tế, giấc mộng này cũng trải qua lâu lâu lắm.

Ứng Uyển Dung sớm đã nhìn thấy Cao Nhu rồi. Cô cười cười với Cao Nhu, quay sang nhìn người đàn ông ở bên cạnh Cao Nhu kêu lên: “Anh trai, làm sao anh lại đi cùng với Tiểu Nhu tới đây vậy?”

Ứng Văn Triết người cũng đã đen hơn một chút nhưng cũng đã có tinh thần hơn rất nhiều. Có lẽ là bởi vì có thành tích trên sự nghiệp, cho nên khí thế tinh thần cũng không còn giống với lúc trước.

“Lúc này không phải là đang nghỉ hè hay sao? Cao Nhu và Thừa Văn đều nghĩ muốn ghé thăm em một chút. Cho nên anh liền mang bọn họ chạy tới đây để thăm em một chút thôi mà.”

Ứng Văn Triết nhìn nhìn Cao Lãng, mới hạ thấp giọng kêu lên: “Em rể, gần đây hai người có ổn hay không, thân thể của Uyển Dung đã tốt hơn chút nào hay chưa? Sao lại phải đi xe lăn như vậy?”

Cao Lãng gật gật đầu, phụ giúp đẩy Ứng Uyển Dung đi tới hướng cửa nhà. Ứng Thừa Văn không có ở bên trong, cũng không biết có phải là đã đi đến nơi sân thể dục rồi hay không nữa.

“Gần đây thân thể của Uyển Dung cũng không tệ.Hôm nay cô ấy biểu diễn mệt mỏi, cho nên em liền đẩy Uyển Dung trở lại nhà thôi.” Dừng lại một lát, Cao Lãng hỏi lại : “Nghe mẹ nói gần đây việc buôn bán trong cửa hàng của anh cũng tương đối tốt phải không? Anh đi vắng như vậy, cửa hàng không mở cửa liệu có ảnh hưởng gì hay không?”

Ứng Văn Triết nghe thấy thân thể em gái của mình không có việc gì, liền giương mi cười nói: “Anh chính là đưa mấy đứa Cao Nhu đi lại đây. Hai ngày nữa anh sẽ liền đi trở về thôi. Ở ngoài cửa tiệm anh đã dán giấy thông báo rồi. Nghỉ vài ngày rồi mở lại cửa hàng không có chuyện gì lớn.”

Cao Nhu nhìn anh trai của mình đẩy Ứng Uyển Dung đi đến hàng hiên, rồi sau đó đi lấy nước cho Ứng Uyển Dung, thấm ướt khăn lông để lau mặt, liền cũng chạy tới tự mình tới cầm lấy đồ đưa cho Ứng Uyển Dung.