Chương 94.2: Nguyên nhân vắng bóng
Editor: Mẹ Bầu
Cao Lãng xác định Ứng Uyển Dung sẽ không bị có những hành động gì đó đột ngột phát sinh nên đang đứng bên cạnh liền lui lại sau, dành lại cho bọn họ một chút không gian để nói chuyện. Tuy rằng địa điểm lúc này là hậu trường đang la hét ầm ĩ, nhưng mà vẫn không có ảnh hưởng chút nào đến tâm tình của bọn họ.
Cao Lãng nhìn nhìn về phía Đồ Hướng Dương, lại nhìn về phía Ứng Uyển Dung. Ứng Uyển Dung đang giảng đạo lý cùng bọn họ.
“Về sau các cậu làm gì cũng cần phải nói với người đại diện, rồi sau đó mới có thể ra ngoài được! Bằng không nếu như bị gặp phải nguy hiểm gì đó thì biết làm sao bây giờ? @MeBau*diendan@leequyddonn@ Nghĩ muốn đến thăm tôi thì có thể thẳng thắng đề nghị, tôi luôn luôn hoan nghênh. Lần sau hai người cũng không thể lại lỗ m ãng như vậy nữa, biết không?” Giọng nói của Ứng Uyển Dung ấm áp, đôi con ngươi màu đen nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
Bàng Vân Phi sờ sờ chóp mũi. Đương nhiên cậu ta biết, một lần tự đi ra ngoài thế này, chính là đã gây nên cho người đại diện không ít phiền toái. Hơn nữa, Đài Truyền Hình phát sóng lại chỉ là Đài Truyền Hình địa phương, luận về danh tiếng thì cũng không có bao nhiêu.
Hành trình biểu diễn của hai người bọn họ được xếp lịch dày đặc chi chít như thế. Nếu như bọn họ không tiền trảm hậu tấu, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, thì căn bản không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào mới có đi lại đây được.
“Lần sau chúng tôi sẽ không như vậy nữa, chị Uyển Dung nói rất có đạo lý.” Ngữ khí nói của Đồ Hướng Dương hơi có vẻ vô cùng thân thiết, dáng người cao gầy, gật gật đầu ánh mắt mềm mại, trong nháy mắt làm cho Ứng Uyển Dung bỗng trở nên mềm lòng rồi.
Cũng không biết đứa nhỏ của cô và Cao Lãng có phải cũng có bộ dạng đáng yêu như thế hay không! Từ sau khi mang thai, cảm xúc của Ứng Uyển Dung liền đặc biệt dễ dàng xúc động. Thỉnh thoảng, khi lật giờ xem các bộ sách cô còn có thể rơi lệ, làm cho Cao Lãng cuống đến không biết phải làm sao.
“Biết thì tốt rồi.” diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Ứng Uyển Dung vốn định vỗ vỗ đầu của Đồ Hướng Dương, nhưng sau đó cô vẫn đổi lại ý định, chỉ là vỗ vỗ lên bờ vai của cậu ta.
“Hai người đi nghỉ trước đi, lập tức đến tiết mục của tôi rồi. Tôi ở chỗ này chờ lên biểu diễn.” Ứng Uyển Dung nói.
Bàng Vân Phi gật gật đầu dẫn đầu đi vào. Ba người nói chuyện một lát như vậy, phía trước đã trải qua hai tiết mục rồi. Đồ Hướng Dương vốn muốn đứng lại đó một lúc với Ứng Uyển Dung, nhưng cậu ta cũng cảm nhận được tầm mắt nặng nề của Cao Lãng vẫn luôn luôn nhìn chằm chằm vào trên phía sau lưng của mình, nên chỉ do dự một chút vẫn là đi vào trong.
Quả thực, dinendian.lơqid]on lúc này người dẫn chương trình trên sân khấu đang giới thiệu tiết mục biểu diễn tiếp theo là của khách quý. Chờ sau khi người dẫn chương trình nói đến tên Ứng Uyển Dung, Ứng Uyển Dung liền vuốt lại làn váy sau đó đưa tay lên vẫy vẫy với Cao Lãng, rồi tiến lên trên sân khấu.
“Xin hoan nghênh nghệ sĩ Ứng Uyển Dung, người sẽ mang đến cho chúng ta thưởng thức một ca khúc: Đêm quân cảng”
Ứng Uyển Dung đi lên sân khấu phát hiện ra tiếng vỗ tay vang lên như sấm động, thậm chí còn mơ hồ nghe thấy có tiếng huýt sáo vang lên. Ánh mắt của Ứng Uyển Dung chuyển qua ngồi phía bên trái, nơi nhóm người của Lý Hương Hoa và Trương Kim Hoa đang ngồi ở đó, vẫy vẫy tay. Âm thanh ở dưới sân khấu gần như sắp làm nổ tung cả sân khấu lên rồi.
Ứng Uyển Dung cười cười, ánh mắt nhìn vào chiếc camera màu đen, khẽ mở cánh môi, “Quân cảng đêm nay im ắng. . .”
Một ca khúc nhẹ nhàng và êm dịu được hát lên, mang theo tiếng trái tim của tất cả các chiến sĩ, cảm ơn chúng ta đã có mặt ở đây để tận hưởng giây phút bình yên.
Giọng hát của Ứng Uyển Dung chẳng phải là hay nhất, nhưng mà tình cảm của cô là thật lòng. Những quân nhân lúc trước vốn còn đang kích động sôi nổi, lúc này chợt nghĩ tới người thân xa ở quê hương, vành mắt không tự chủ được liền đỏ lên.
Một khúc ca hoàn tất, trừ bỏ có từng trận vỗ tay cùng lời khen ngợi trầm trồ, đã nói lên rõ ràng tâm tình của bọn họ, những lời nói dư thừa đều không cần phải nói đến nữa rồi.
Người dẫn chương trình chờ đến khi tiếng vỗ tay ngừng nghỉ thì mới bước lên, cầm trong tay một tập giấy, giọng nói vang lên sang sảng, “Tràng vỗ tay vừa rồi chính là dành cho vị quân tẩu trẻ tuổi của chúng ta. Đúng vậy, nghe nói chồng của nghệ sĩ Uyển Dung cũng là một quân nhân. Bài hát này khẳng định cũng đã làm cho chị thấy cảm động, có đúng không?”
Ứng Uyển Dung gật đầu, nói vào trong microphone: “Đúng vậy, anh ấy và tôi đều bận rộn nhiều công việc. Quanh năm suốt tháng, thời gian có thể được gặp gỡ, ở cùng nhau rất ít. Nhưng mà cũng giống như anh ấy vẫn luôn luôn ủng hộ tôi, tôi cũng vậy, luôn luôn thấy kiêu hãnh về anh ấy. Không có những người yên lặng nỗ lực như vậy, làm sao chúng ta có thể có được sự hưng thịnh thế này?”
Lời nói này của Ứng Uyển Dung vừa dứt tiếng, tiếng vỗ tay ở phía dưới lại vang lên. Ứng Uyển Dung không chỉ là một nữ minh tinh, cô cũng còn là một vị quân tẩu trẻ tuổi nữa. Quân nhân và quân tẩu cùng nhau gìn giữ gia đình nhỏ của mình như vậy, đây đúng là sự kiện không hề dễ dàng chút nào.
“Tôi vừa mới được nghe có một sự kiện, cũng không biết bây giờ có thể hỏi chị hay không ạ?” Người dẫn chương trình vừa tiến lại gần Ứng Uyển Dung hơn, vừa hỏi cô một câu.
Ứng Uyển Dung vừa liếc nhìn xem ánh mắt của bọn họ, thì cô cũng biết ngay, chuyện muốn hỏi đến kia chính là việc cô vắng bóng. Ứng Uyển Dung lập tức gật đầu, nói dứt khoát: “Xin mời hỏi, hiếm khi có dịp như hôm nay, mọi người đều tụ hội ở trong này, tôi sẽ tận lực trả lời vấn đề của mọi người! Dù sao rất nhanh thôi, thì tôi sẽ phải thực hiện kỳ nghỉ dài hạn rồi. Phỏng chừng còn phải một thời gian rất lâu sau mọi người lại mới có thể nhìn thấy tôi.”
“Vấn đề thứ nhất, chị thật sự phải vắng bóng hay sao?” Người dẫn chương trình hỏi.
“Đúng vậy! Ước chừng cũng phải đến hơn một năm trời.” Ứng Uyển Dung trả lời.
Người ở phía bên dưới sân khấu nhất thời kinh hô lên, tiếng nói líu ríu ồn ào vang lên. Mọi người liền ào ào phỏng đoán nguyên nhân đáng tin nhất.
Nếu như nói là do Ứng Uyển Dung mang thai, thì việc này cũng không cần phải thiết phải vắng bóng? Trên tivi còn có nhiều nữ minh tinh cũng mang thai, nhưng vẫn còn đóng phim, lên sân khấu biểu diễn bình thường mà. Tránh bóng đi thế này không phải là vì tin đồn tài trí thành thục đó chứ!
“Vì sao ạ?” Người dẫn chương trình hỏi tiếng lòng của mọi người.
Người xem ở trước màn hình ti vi may mắn phát hiện ra bóng dáng của Ứng Uyển Dung. Biết trước mặt mình lúc này là nữ chính của bộ phim truyền hình đang phát sóng, liền không khỏi nghiêm túc theo dõi.
Nghỉ ngơi ư? Sao lại thế này? Người xem cũng còn chưa xem đủ về cô ấy mà, thế nào mà cô ấy lại muốn tránh đi như vậy? !
Ứng Uyển Dung cười yếu ớt, khẽ mím môi, “Bởi vì tôi đang mang thai, bác sĩ đề nghị tôi cần phải tĩnh dưỡng, chăm sóc cho thân thể bản thân tốt một chút.” Kể lại tường tận nguyên nhân, đương nhiên là cô cũng không thể nào có thể nói ra ở nơi này. Mà nói ra nhiều lời hơn thì cũng chỉ làm cho người hâm mộ thêm lo lắng.
“Hơn nữa, tôi hy vọng có thể được ở bên đứa nhỏ được nhiều hơn một chút. Sức khỏe chỉ là một phương diện, điều chủ yếu là hiện tại tôi quá bận rộn. Cũng vì quá bận rộn, cho nên tôi không thể nào dành ra được một ít thời gian để sống bên người thân của mình. Ngay cả thời điểm tết âm lịch, cũng bởi vì bận quay phim, nên tôi cũng không thể ở bên gia đình của mình, mà phải đón tết ở tại đoàn làm phim.” Ứng Uyển Dung nói.
Những quân nhân ở phía dưới cũng tràn đầy đồng cảm đối với việc này. Hàng năm thời gian có thể được ở bên cạnh người thân thật sự là quá ít. Dù ngày nghỉ có nhiều như vậy, bọn họ có ý nghĩ muốn có thời gian ở lâu thêm một chút, thì cũng không có biện pháp.
Ứng Uyển Dung cười cười, hướng về nhóm người Lý Hương Hoa đang ngồi vẻ thật có lỗi. Lý Hương Hoa vành mắt trực tiếp liền đỏ lên, Ứng Đại Hùng yên lặng nhìn con gái không nói gì.
Cao Lãng ở phía sau sân khấu nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của Ứng Uyển Dung, khuôn mặt của cô vẫn xinh đẹp như trước. Nghe Ứng Uyển Dung không tiếng động nói qua quyết định của chính mình, lòng bàn tay của anh nắm chặt lại, vô lực không biết phải làm thế nào.