Chương 87.1: Đứa nhỏ đã đến
Editor: Mẹ Bầu
Tuy rằng thời tiết tồi tệ, nhưng mà tiếng kêu của Ứng Uyển Dung vẫn được người ở trên mặt đất nghe thấy được.
Wilson lập tức đứng dậy hướng về phó đạo diễn đang đứng ở bên cạnh mình, hỏi vẻ trách móc: “Sao lại thế này? Người lắp đặt đâu? Mau gọi đến đây!”
Phó đạo diễn nghe xong liền sững sờ, mồ hôi lạnh phía sau lưng cũng liền túa ra không ít. Ông ta vội vàng đi gọi nhân viên công tác nhanh chóng đi lấy mấy thứ đệm lót thổi phồng mang lại thổi phồng lên. Mọi người ở chung quanh cũng có chút rối loạn, bắt đầu chỉ trỏ cột vào sợi dây thừng đang buộc ở bên cạnh người Ứng Uyển Dung kia.
Ứng Uyển Dung bị treo trên không trung, @MeBau*diendan@leequyddonn@ cô gắng duy trì bất động. Nhưng bằng mắt thường cô cũng có thể nhìn thấy được tốc độ sợi dây thừng đang thay đổi dần trở nên mỏng manh hơn. Trong lòng Ứng Uyển Dung cũng bắt đầu có chút căng thẳng và run sợ. Cô hít thở sâu mấy cái để đè nén lại những ý tưởng hỗn loạn, hi vọng nhân viên công tác ở trên đất tận lực nghĩ ra đối sách.
Tống Tiểu Nha liền trực tiếp hơn, Vưu Lương Tài chạy theo phía sau cô đến phía dưới Ứng Uyển Dung. Anh tìm một ít vật phẩm gì đó xem có thể lôi kéo ra được để bên dưới phòng ngừa thời điểm Ứng Uyển Dung bị rơi xuống sẽ đỡ được sự thương tổn ở nơi nào đó.
“Uyển Dung! Đừng sợ, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn chúng ta lập tức sẽ tốt thôi.” Vưu Lương Tài mồ hôi lạnh vã ra đầy đầu. Lúc này anh căn bản không thể nghĩ được cái gì khác, Cao Lãng nếu biết được chuyện này thì sẽ thế nào. Anh chỉ biết là Ứng Uyển Dung lần đầu tiên tới nước ngoài để quay phim, thế nào mà lại có chuyện rẽ ngang như vậy. Vưu Lương Tài thầm ngóng trông mọi chuyện sẽ bình an vô sự mới tốt.
Về phần căn cứ nói chuyện dây thừng đã từng được kiểm tra rồi mà lại vẫn xảy ra vấn đề như thế, khẳng định cũng sẽ phải kiểm tra lại. Nhưng cái suy nghĩ này cũng chỉ là thoáng qua một cái mà thôi, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn Vưu Lương Tài vẫn là nghĩ tới tình huống trước mắt.
Tống Tiểu Nha thì lại không có nghĩ nhiều đến như vậy. Từ nhân viên bộ phận an toàn, cô trực tiếp tiếp nhận lấy một cái dây thừng khác buộc chặt lên trên người, đeo găng tay và leo lên máy đang đứng trên mặt đất bằng tay không.
Thời gian trôi qua không đến mấy phút, nhưng mọi người lại giống như là vừa trải qua khoảng thời gian lâu như đã một năm rồi vậy. Mọi người hai mắt đều chăm chú nhìn chằm chằm vào Ứng Uyển Dung đang ở giữa không trung, cầu nguyện cô sẽ không bị xảy ra chuyện gì.
Wilson hơi có chút tức giận tromg lòng. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Ông không tức giận vì một điều gì khác, mà là có liên quan trực tiếp đến vấn đề ngoài ý muốn ở phía trên kia. Mức độ bền chắc của sợi dây thừng an toàn kia thế nào thì cũng không cần phải nói nữa rồi. Dù sao dựa vào thân thể nhỏ bé của Ứng Uyển Dung, nếu như nói muốn làm cho sợi dây thừng bị đứt, cũng còn là quá sớm.
Như vậy chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là sợi dây thừng bị người khác động tay chân vào.
Cũng may những thành viên trong đoàn làm phim của Wilson vẫn là những người đáng tin cậy.
Daniel vậy mà còn nhanh chân hơn diễn♪đàn♪lê♪quý♪đônso với các nhân viên công tác khác. Anh cầm chiếc phao đệm chạy như bay hướng tới phía bên dưới của Ứng Uyển Dung.
Khóe miệng của Tina vểnh lên. Nếu như nói toàn bộ trong đoàn làm phim này, có ai đó xem chuyện đang xảy ra kia không hề có liên quan đến chính mình thì có thể nói…, người đó chính là Tina. Khóe miệng của cô ta thậm chí còn lộ ra một ý cười nhàn nhạt. Trong mắt cô ta nồng đậm vẻ cực kỳ đắc ý, giống như đang xem cuộc vui vậy.
“Ấy ấy, đừng nhúc nhích nhé Uyển Dung, chờ một chút, chúng tôi đang đệm sắp xong rồi.” Người trog đoàn làm phim hô lớn.
“Uyển Dung, đừng nóng vội, tôi sẽ bảo vệ em!” Daniel ngửa đầu lên hô lớn. Độ cao bằng ba bốn tầng lầu kia làm cho người ta nhìn mà trái tim giống như bị thít chặt lại một chút.
Ứng Uyển Dung liền không động đậy, nhưng mà gió thổi sợi dây thừng kéo theo cô cứ lắc lư trong không trung, hạ xuống, hạ xuống… Ứng Uyển Dung hít một hơi, mang theo một niềm mong muốn bản thân mình liền biến thành một chiếc lá nhỏ từ từ rơi xuống. Thế nhưng mà, cô chỉ có thể nhìn sợi dây thừng đang gia tăng tốc độ bị kéo đứt.
Cả người Ứng Uyển Dung đều cảm thấy không thoải mái. Sợi dây an toàn cũng bị thít vào hơi quá chặt. Mồ hôi ở trên người dính nhơm nhớp, bụng lại mơ hồ rơi vào trạng thái đau âm ỉ. Mồ hôi lạnh ở trên trán cô nhỏ tí tách thẳng xuống dưới đất. Trước mắt cô lúc này từng trận choáng váng. Ứng Uyển Dung cắn chặt lấy môi dưới, một chút hương vị tanh tanh của sắt lan tràn ở trong miệng cô.
Ứng Uyển Dung không tự chủ được đưa ánh mắt phóng tới trên sợi dây thừng đang đòi mạng kia. Cô cầu nguyện thời gian trôi qua chậm một chút, nhưng ngay tại lúc ấy, sau một khắc cô liền nghe thấy tiếng sợi dây thừng bị đứt kêu “phựt” một tiếng, cảm giác không trọng lượng liền truyền đến. Cả người Ứng Uyển Dung cũng liền lập tức rơi xuống dưới.
Nghìn cân treo sợi tóc. Cùng trong một thời gian đó, Tống Tiểu Nha trực tiếp đưa tay ra chụp một cái xuống sợi dây, bàn tay bắt trúng được sợi dây thừng bị đứt. Thế nhưng cũng chỉ có thể khiến cho tốc độ rơi xuống chậm hơn một cái chớp mắt, cả người Tống Tiểu Nha cũng tiếp tục rớt xuống theo.
“A a a!”
Đã có những nhân viên công tác không chịu nổi mà che mắt của mình lại, sợ hãi khi nhìn thấy bộ dáng của Ứng Uyển Dung bị ném rơi xuống bên dưới. Lúc này chiếc đệm bơm hơi màu cam bỗng chốc mở ra toàn bộ, Ứng Uyển Dung trực tiếp rơi vào ở giữa chiếc đệm bơm hơi đó.
Vưu Lương Tài nhẹ nhàng thở ra, thậm chí không kịp nhìn đến Tống Tiểu Nha cùng bị rơi xuống. Anh đang định nâng Ứng Uyển Dung dậy, thì lại nghe thấy nhân viên công tác kêu lên một tiếng kinh hãi.
“Máu, cô ấy bị thương!”
“Cái gì, máu? Phiền toái nhường một chút!” Vưu Lương Tài vừa nghe thấy nói như thế, liền lập tức chen lách đi qua. Nhìn Ứng Uyển Dung đã được cởi bỏ nút thắt đang đượcôm tới, trừ bỏ sắc mặt tái nhợt một chút, có thấy máu ở nơi nào đâu?
“Uyển Dung, Uyển Dung! Cô bị thương ở nơi nào, có nghiêm trọng hay không?” Vưu Lương Tài gấp đến độ đảo quanh bên cạnh người cô. Nhìn thấy bên dưới quần áo màu trắng của Ứng Uyển Dung có vết máu ở đang thấm ra, lập tức liền phát hoảng.
Tống Tiểu Nha thân thủ gọn gàng hơn một chút. Vừa rồi trên tay có đeo găng tay bảo hộ cho nên lòng bàn tay chính là cũng bị mài phá một chút. Hiện tại cô cũng tiến lại nơi này, nghĩ muốn tiếp nhận Ứng Uyển Dung. Dù sao lúc trước Daniel cũng vừa mới bị Ứng Uyển Dung cự tuyệt xong, như thế nào hai người cũng phải giãn cách nhau ra một chút mới đúng.
“Không cần đâu. Để tôi ôm cô ấy đi, tôi có xe ô tô BMW ở đây. Chúng ta trực tiếp lái xe đi bệnh viện, việc xem bệnh quan trọng hơn.” Daniel vừa nói cho hết lời, Vưu Lương Tài và Tống Tiểu Nha đã không còn gì để nói nữa rồi, chỉ có thể làm việc dựa theo sự sắp xếp của Daniel.
Wilson hướng về phía bọn họ gật gật đầu, dặn dò: “Mau đi đi, để cho Uyển Dung nghỉ ngơi thật tốt. Về việc này tôi sẽ cho cô ấy một câu trả lời thỏa đáng.” Wilson lập tức dùng ánh mắt âm trầm đảo qua mọi người trong đoàn làm phim, làm như muốn tim ra được manh mối gì đó.
Chiếc xe BMW của Daniel rộng rãi thoải mái. Trợ lý lái xe chạy như bay. Vưu Lương Tài ở một bên nhìn Ứng Uyển Dung đã ngất xỉu đi, rất muốn xem xem Ứng Uyển Dung lúc này như thế nào. Nhưng rồi anh lại lo lắng sợ bị đụng tới vết thương, nên chỉ có thể nắm chặt hai tay sốt ruột chờ đến nơi.
Daniel ở trên xe cũng đã liên hệ với bệnh viện gần nhất rồi. Anh nói với người bên bệnh viện tùy thời chờ để tiếp nhận bệnh nhân. Xe vừa chạy tới cửa bệnh viện lập tức đã có chuyên gia đón tiếp, đặt Ứng Uyển Dung lên giường bệnh đẩy tiến vào trong bệnh viện.
Vưu Lương Tài cùng Tống Tiểu Nha đứng chờ ở cửa phòng cấp cứu, đều có chút sốt ruột. Trên quần áo của Daniel vần lưu lại vết máu màu đỏ sậm, cả người cũng sững sờ, cứ thế ngồi ở trên ghế nhìn vào phòng cấp cứu. Lại vẫn là trợ lý của anh cầm đến một bộ quần áo để cho anh đi thay đổi.
Tống Tiểu Nha do dự một lát rồi nói với Vưu Lương Tài: “Anh Tài, anh nói xem, có cần phải liên hệ với Cao Lãng hay không? Chị Uyển Dung hiện tại như vậy. . .”