Chương 83.1: Cơ hội
Editor: Mẹ Bầu
Daniel là một nhiếp ảnh gia có chút danh tiếng ở trong nghiệp giới. Đối với sản phẩm sắp sửa quay chụp trong lòng đã sớm sáng tỏ. Chờ Ứng Uyển Dung đến studio, anh liền bảo với Ứng Uyển Dung tự đi chọn quần áo phù hợp với bản thân để cô chụp ảnh.
Vưu Lương Tài cùng người phụ trách phân khu Như Mộng đứng ở chỗ không xa vẻ bàng quan. Người phụ trách cùng Vưu Lương Tài bắt tay nhau, lúc này trong ánh mắt mới lộ ra ý cười, nói: “Loại sản phẩm này đặc biệt thích hợp để Uyển Dung làm người phát ngôn. Xem ra là chúng tôi đã tìm không lầm người rồi.”
Vưu Lương Tài khiêm tốn nói: @MeBau*diendan@leequyddonn@ “Có thể hợp tác cùng với quý công ty, Uyển Dung cũng thật cao hứng.” Giương mắt nhìn thấy Ứng Uyển Dung mặc chiếc váy dài cực kỳ xinh đẹp, đứng quay mặt đối với màn ảnh, không thừa nhận cũng không được, Ứng Uyển Dung có thể đi được cho tới hôm nay, là do có cả thiên phú và vận khí, dù thiếu một thứ cũng không được.
“Tổng giám đốc Vương của chúng tôi đêm nay muốn được ăn một bữa cơm cùng với Uyển Dung. Không biết đêm nay cô có thời gian hay không?” Người phụ trách nói ra lời nói vẻ rất tự nhiên.
Ý cười của Vưu Lương Tài liền thu lại. Anh đã đoán được lời nói này của người phụ trách kia là có ý gì. di@en*dyan(lee^qu.donnn), Tốc độ lời nói của anh liền chậm lại, nói: “Đêm nay phỏng chừng là Uyển Dung không có thời gian rồi. Anh cũng biết ngày mai Uyển Dung còn phải quay quảng cáo nữa, buổi tối cần phải chăm sóc kỹ càng để cho làn da được nghỉ ngơi thật tốt.”
“Vậy chuyện này chờ đến khi quay xong quảng cáo thì sao? Cái giá của hai người cũng sẽ không phải lớn đến như vậy chứ! Đến ngay một bữa cơm mà cũng không thể cùng nhau ăn được hay sao?” Người phụ trách như cười như không cười nhìn Vưu Lương Tài, trong lòng hiểu mà không nói, nhưng ánh mắt đã nói rõ cái gì.
Lông mày của Vưu Lương Tài đã nhíu lại rồi. Anh đã có thể xác định được là đối phương vẫn là còn đang đắn đo với bọn họ. Việc này nói lên rằng, ở phía bên kia người ta vẫn muốn có một lời hẹn.
Dù sao cũng chỉ là một bữa ăn, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn chuyện anh mời tôi nguyện này, vì lý do giữ thể diện thì xem ra là cần phải đáp ứng.
Nhưng mà nghĩ đến Ứng Uyển Dung mặt mày trầm tĩnh, đuôi lông mày nhếch lên nhìn anh, vẻ mặt thâm thúy, Vưu Lương Tài lắc đầu, vẫn là cự tuyệt, “Uyển Dung quả thật có chút bận rộn! Anh cũng là biết đó, cô ấy là người đã có gia đình rồi, buổi tối vẫn là cần phải về nhà sớm một chút.”
Người phụ trách cười lạnh một tiếng. Giống như đối mấy người Vưu Lương Tài bọn họ, đang tự giữ giá trị con người, trên thực tế cũng không phải hoàng hoa đại khuê nữ gì, diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn bị trực tiếp khéo léo từ chối như vậy mà có chút không xuống đài được.
“Hai người cứ suy nghĩ cẩn thận đi đã, sau đó cho tôi câu trả lời thuyết phục.” Vẻ tươi cười đầy mặt của người phụ trách đã sớm biến mất, thần thái sắc mặt nhàn nhạt nhìn nhìn Ứng Uyển Dung rồi bỏ đi.
Vưu Lương Tài đã cho rằng đây là bậc thang để cho Ứng Uyển Dung có thể đi lên vũ đài quốc tế, lại không nghĩ rằng, bánh thịt cũng không phải là đồ ăn ngon.
Cho đến khi Ứng Uyển Dung chụp xong, cùng Vưu Lương Tài lên xe. Cô thấy anh như có bộ dạng đăm chiêu, liền trực tiếp hỏi: “Vừa rồi em đã nhìn thấy thần sắc của anh có gì đó không đúng, có chuyện gì vậy? Như Mộng đổi ý không muốn chụp nữa hay sao?”
Đừng nói đã ký hợp đồng rồi thì không thể bội ước. Cứ nói với giá trị con người hiện tại của cô, cho dù có bội ước, Như Mộng cũng không phải là không trả nổi số tiền này. Nhiều nhất là đối với cô có sẽ có một chút ảnh hưởng.
Vưu Lương Tài cười khổ một tiếng, vẫn là nói cho Ứng Uyển Dung biết sự thật. Tuy rằng cũng cảm thấy không chắc Ứng Uyển Dung sẽ đáp ứng cùng ăn bữa cơm này, nhưng cô cũng nên trong lòng có tính toán.
Đây là lần đầu tiên, cũng tuyệt đối không phải là một lần cuối cùng.
“Bỏ đi.” Thần sắc Ứng Uyển Dung tỏ ra lạnh nhạt. Đối với việc quảng cáo tới tay còn có thể có việc như vậy nữa, cô cũng không có gì hay để nói.
“Về sau nếu như còn có chuyện như vậy, anh cứ trực tiếp từ chối giúp em là được. Quảng cáo không có, có thể lại chờ. Nhưng loại đồ ăn hiếm lạ như vậy em quả thực là không thể ăn nổi.” Ứng Uyển Dung mỉm cười. Đây chính là cô đang tỏ rõ thái độ của mình, không có thời điểm ngoại lệ.
Cũng không biết người phụ trách phân khu Như Mộng có phải thật sự đã thẹn quá thành giận hay không, sang ngày hôm sau Vưu Lương Tài liền tiếp nhận được cuộc điện thoại, nói là địa điểm quay chụp quảng cáo đang còn phải lại khảo sát thực tế lại, hợp tác cứ như vậy liền bị thả trôi sông.
Việc quy chụp quảng cáo này có được tốt đẹp hay bị hủy bỏ, đối với Ứng Uyển Dung mà nói, cũng là không có gì là phải khổ sở. Thế nhưng mà việc Như Mộng thanh toán phí vi ước (phí phá vỡ hợp đồng đã ký kết) cho cô, sau đó lại quay đầu sang ký hợp đồng với Tô Mạn Mạn, thì việc này lại có chút làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
Điều quan trọng chính là, Tô Mạn Mạn kia, mỗi khi ở trước mặt Ứng Uyển Dung, cô ta lại chính là lại tỏ ra cái dáng vẻ khoe thân, làm cho Ứng Uyển Dung có chút không kiên nhẫn.
“Tôi đã bảo hôm nay không uống cà phê rồi kia mà, ai ai bảo cô đi mua cà phê thế hả? Không biết là gần nhất tôi đang cần phải dưỡng da hay sao?” Tô Mạn Mạn ở trong phòng hóa trang chỉ vào trợ lý mắng mỏ, ý chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. (*)
(*) Ý nói muốn nói, Tô Mạn Mạn đang khoe khoang với mọi người cô ta được chọn quay quảng cáo làm người phát ngôn cho sản phẩm dưỡng da của Như Mộng, lại vừa muốn chọc tức Ứng Uyển Dung.
Được Tô Mạn Mạn ban tặng như vậy, nên người nào cũng biết Như Mộng đã lựa chọn cô ta làm người phát ngôn cho sản phẩm của mình. Đi đâu cũng đều phải hạ thấp Ứng Uyển Dung đi một chút vì Ứng Uyển Dung không được lựa chọn
“Uyển Dung, lần sau tôi sẽ nói lại cùng với bên Như Mộng bọn họ một chút. Vốn dĩ bọn họ là rất thích cô cơ đấy. Thế nhưng mà, chỉ vì là cô đã quá thanh cao rồi, đi ra ngoài ăn bữa cơm thôi mà, cô thấy như thế nào? Vương tổng kia cũng là người rất biết quý trọng nhân tài đó.” Tô Mạn Mạn nói vẻ tiếc hận.
Ứng Uyển Dung liếc nhìn cô ta một cái, không đáp lời nào. Thợ trang điểm ở bên cạnh đã sớm nhăn mày lại. Nhìn lại cái lời nói này một chút xem, giống như là đang ở đó mà dẫn mối vậy! Trong lời, ngoài lời, đều là sự ám chỉ, quả thực làm cho người ta nghe không lọt tai.
Trước đó vài ngày, ở trên sân khấu của Liên hoan phim Bách Hoa, Ứng Uyển Dung đã bày tỏ tình yêu của mình, có người nào lại không biết kia chứ? Người ta chính là người đã có gia thất rực rỡ sáng chói như vậy, hơn nữa lại đang yên lành đi trên con đường cái đầy ánh nắng của mình như thế, Tô Mạn Mạn kia còn muốn kéo người cũng đi chen lách trên cây cầu độc mộc của mình như vậy, là có ý tứ gì đây?
“Có một số người da mặt cũng thật là dầy! Chính bản thân mình thích đi tiếp đón với những lão đàn ông già khụ đó, lại còn nghĩ muốn nâng đỡ cho người khác, vậy mà cũng không sợ Kim chủ tức giận.” Tào Tinh cười lạnh đi tới, nhìn Tô Mạn Mạn, trong đáy mắt tràn đầy sự chán ghét.
Tào Tinh là biên kịch, còn là một biên kịch nổi danh. So với loại người như Tô Mạn Mạn này, vạn năm chỉ có vai nữ phụ mà nói, nhóm đạo diễn sẽ thích hợp tác với Tào Tinh hơn! Ai đứng ở bên nào liền không cần phải nhiều lời hơn rồi.
“Vậy cũng còn hơn so những người khác giả bộ thanh cao.” Tô Mạn Mạn không che dấu sự hèn mọn của cô ta chút nào. Tô Mạn Mạn cô đây, đúng là đã lấy thân thể của chính mình để làm vốn tự có đấy, thì đã làm sao?