Chương 81.1: Ai ích kỷ?
Editor: Mẹ Bầu
Kỹ thuật nhảy của Ứng Uyển Dung tất nhiên là động lòng người rồi. Rượu uống vào cũng là lúc tai nóng lên. Vẻ xinh đẹp này giống như được mở rộng ra thêm vô số lần. Nghe giai điệu du dương nhẹ nhàng chậm chạp ở trong ti vi, rượu không làm cho người say mà lòng người lại như say.
Một khúc múa hoàn tất, Ứng Uyển Dung hơi có chút thở hổn hển, trên người túa ra một lớp mồ hôi mỏng. Cao Lãng trực tiếp tiến lên cho cô đưa cho một bộ quần áo, bao lại kỹ lưỡng, sau đó mang Ứng Uyển Dung đi xuống thay quần áo rồi.
Lý Hữu Đạo chậm rãi vỗ tay hoan hô, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, từng hồi những tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên. Một mình làm khách ở xứ xa, hôm nay lại là đoàn viên ngày, có thể ở cùng nhau sum vầy thế này, âu cũng là duyên phận.
Chờ Ứng Uyển Dung đổi quần áo xong xuôi trở về, trên bàn mỗi người đều đã có nhiều hơn một bình rượu. Lý Hữu Đạo vỗ vỗ tay, lộ ra một nụ cười hiếm khi có được.
“Mấy ngày nay mọi người đã phải quay phim cực khổ, ngày mai là ngày mồng một đầu năm mới, tôi cho phép mọi người được nghỉ một ngày. Đêm nay chúng ta không say không về. Nếu ai không nể mặt tôi mà không uống một chén, về sau cũng đừng trách tôi tại sao lại làm khó dễ cho bản thân mình nhé.”
Đạo diễn Lý vốn là người nghiêm túc,Dienddanlequuydon, lúc bắt đầu vui đùa nhìn cũng rất có hình có dáng. Ứng Uyển Dung cùng Viên Dĩ Lam đều nở nụ cười, thật nể tình uống hết một chén nhỏ. Đều là người mình, lại đang ở trung tâm điện ảnh truyền hình thế này, có say cũng có đám người trợ lý khiêng trở về, những thứ khác đều không cần phải lo lắng.
Đinh Văn Ngạn bưng ly rượu bắt đầu kính rượu với tất cả đoàn người, cái ly cũng nho nhỏ, nồng độ rượu cũng không cao, cho nên Tào Tinh cũng không phản ứng gì với Đinh Văn Ngạn. Cô ở bên này ăn ăn uống uống với Ứng Uyển Dung, lòng dạ cũng không để ý gì.
“Uyển Dung, em nói em muốn mời chúng ta đi đến nhà em để ăn cơm, cuối cùng em lại không chịu gọi chị. dieendaanleequuydonn Chị đây ở nhà thật là nhàm chán.” Tào Tinh nhanh chóng giải quyết tôm thịt trong chén, nói đầy vẻ oán giận.
Ứng Uyển Dung cười mỉm, “Chẳng lẽ không phải là vì do chị cứ cả ngày ngồi ngốc ở nhà để sáng tác hay sao?”
Đinh Văn Ngạn cũng không biết là Tào Tinh đang giả vờ rất hoàn hảo hay là như thế nào, mà trong ngôn ngữ khó tránh khỏi mang theo một dòng u oán. Cô vợ nhỏ này của anh mỗi ngày ở nhà buồn, bất quá cũng đến xem anh quay phim, anh cả người cũng chưa mạnh mẽ.
Viên Dĩ Lam cũng nói vô giúp vui: @MeBau*diendan@leequyddonn@ “Đến lúc đó kêu thêm chị đây nữa nhé., Lần sau thời điểm đạo diễn Lý cho nghỉ phép thì chúng ta liền cùng nhau đi qua nhà của Ứng Uyển Dung đi.”
Ứng Uyển Dung dở khóc dở cười, nhà cô nhỏ như vậy, có cái gì đẹp mắt kia chứ?
“Nhà cửa nơi em thuê tương đối nhỏ, chung quanh đều là dân cư. Mọi người cùng nhau tới đó, phóng viên phỏng chừng đều có thể nghe tin, sẽ lập tức hành động đó.” Ứng Uyển Dung cười trêu, nói.
Viên Dĩ Lam buồn bực nói: “Tại sao em lại không chịu mua nhà ở kinh đô hả? Không từ mà biệt, chờ bộ phim này của đạo diễn Lý được phát hành, đưa ra công chiếu, đến lúc đó cho dù là em có ở đâu, khẳng định đều sẽ bị người ta đào ra đó. Chớ có coi thường năng lực của phóng viên và người hâm mộ.” Viên Dĩ Lam quơ quơ ngón tay liếc mắt nhìn Ứng Uyển Dung một cái.
Ứng Uyển Dung chưa từng bao giờ coi khinh những người phóng viên kia. Hiện tại tính an toàn của chỗ ở quả đúng là một vấn đề. Trước đó vài ngày luôn luôn phải quay phim, phóng viên không thể nào được vào trong đoàn làm phim. Mỗi lần ra vào đều có Tống Tiểu Nha đi theo, nên đã làm cho Ứng Uyển Dung bị lãng quên mất việc này.
“Được rồi, để em xem xét lại.” Ứng Uyển Dung quơ quơ ly rượu trong tay, nói với vẻ trầm ngâm. Nhưng kỳ thực vẫn là có liên quan đến chuyện tiền nong.
Dạo này, có người nào không biết cô muốn mua phòng kia chứ? Nhưng mà tiền lấy đâu ra đây? Cô thật sự không có tiền.
Đừng nhìn Ứng Uyển Dung cô bây giờ là một diễn viên tài năng mới, chạm tay vào là có thể bỏng. Thế nhưng mà cô mới chỉ có đóng phim Hồng Lâu Mộng và Nữ Đế mà thôi. Khi đó đãi ngộ của cô chỉ đơn thuần là một người mới. Tiền thù lao đóng phim cũng còn chưa nhiều có như vậy. Hiện giờ lại được nhận vai diễn trong bộ phim này của đạo diễn Lý, thì tiền lương quay phim của cô mới được đề nghị cao hơn một chút. Nhưng việc mua nhà ở kinh đô bây giờ thì vẫn còn quá sớm đối với cô.
Viên Dĩ Lam giống như là đoán được cảnh túng quẫn của Ứng Uyển Dung vậy, liền nhỏ giọng nói: “Em nói với người đại diện của em, hãy nhận thêm việc quay mấy bộ hình quảng cáo, như thế thì sẽ có tiền mua nhà ngay thôi. Cũng đừng cảm thấy việc này là cho cấp bậc của mình bị hạ thấp, không vừa mắt. Ăn cơm còn phải nhai từng miếng từng miếng, đi trên đường còn phải chậm rãi đi từng bước đó.”
Ứng Uyển Dung gật gật đầu. Chờ Cao Lãng hộ tống Đinh Văn Ngạn đi, lúc anh trở lại, cô cũng không nói ra chuyện này với anh, chỉ nghĩ đến để đến khi bộ phim này đã quay xong chụp chỉnh rồi nhận thêm quay quảng cáo cũng kịp.
Nhưng nào ai biết được rằng, đến ngày hôm sau thiếu chút nữa thì đã xảy ra chuyện. Khiến cho Ứng Uyển Dung không thể không đề cập tới chuyện tiến trình phải mua nhà.
Qua một đêm vui đùa mừng năm mới ầm ĩ một trận vô cùng náo nhiệt, buổi sáng mồng một đầu năm, tất cả mọi người còn đang mê man ở trong mộng đẹp. Ứng Uyển Dung và Cao Lãng có uống vào một ít rượu, nhưng cũng chưa đến mức bị say xỉn. Đến ngày hôm sau, khi trở dậy thì hai người liền chuẩn bị ra khỏi cửa để đi dạo.
Ứng Uyển Dung đã cho Tống Tiểu Nha đi nghỉ phép rồi, xe thì để ở khách sạn bên cạnh, Ứng Uyển Dung đứng ở cửa chờ Cao Lãng lái xe đi lại. Ứng Uyển Dung đeo khẩu trang, đội mũ của áo bành tô lên. Cho dù là người hâm mộ chân chính của cô đứng cạnh, phỏng chừng cũng là không nhận ra được.
Chung quanh khách sạn, tuyết rơi giống như là bị người ta quét nhẹ qua vậy, trải một lớp mỏng manh ở trên mặt đất. Ứng Uyển Dung nhìn xem phong cảnh chung quanh khách sạn. Không thể không nói, đạo diễn Lý lựa chọn chỗ ở, chuyện thứ nhất phỏng chừng phải lại nơi có phong cảnh tuyệt đẹp.
Nhìn về phía góc tường có một số cây hồng mai, trên mỗi cành hoa mai đều bị tuyết đóng băng ở đó. Mỗi khi gió thổi qua thì các bông tuyết nhỏ lại lã chã rơi rụng xuống. Trên mặt đất lại có dấu chân hỗn độn.
Hả? Tại sao lại có dấu chân hỗn độn? Ứng Uyển Dung nhăn mày lại vẻ khó hiểu. Cô nhìn một chút lớp tuyết mỏng chung quanh một chút. Từ dấu vết dấu chân hỗn độn lan tràn ở dưới tàng cây, cô hướng cái nhìn ra xa, liền nhìn thấy có một bóng dáng màu đen ở chỗ không xa đang đi tới về phía này.
Khóe mắt Ứng Uyển Dung liến qua, nhìn thấy xe của Cao Lãng đang chạy về hướng mình đứng. Ứng Uyển Dung liền không nói hai lời, lâp tức trực tiếp chạy tới phía xe ô tô. Người đi tới phỏng chừng cũng là sửng sốt, liền đuổi theo tới.
So với người ở phía sau, thì thân thủ của Ứng Uyển Dung lại mau lẹ hơn rất nhiều. Cũng chưa cần nói tới Cao Lãng vẫn đang nhìn Ứng Uyển Dung. Anh đương nhiên là đặc biệt chú ý tới tình huống này, dứt khoát cho xe ngừng ở một bên, trực tiếp mở cửa xe bước xuóng, đứng phía trước mui xe. Một cước bay ra, Cao Lãng đá mạnh vào người đàn ông kia ngã lăn xuống đất.
Choang một tiếng, tiếng bình thủy tinh bị rơi vỡ nát vang lên. Ứng Uyển Dung hoàn hồn trở lại, thì mới phát hiện ra trong tay người đàn ông vẫn còn nắm một cái bình nhỏ, hiện tại đã vỡ nát. Lúc này những bọt khí màu trắng bắt đầu bốc lên cuồn cuộn.Không khó tưởng tượng, nếu thứ này mà hắt lên trên người cô, thì nếu cô không chết cũng sẽ bị lột mất một lớp da.
Theo người đàn ông nọ bị ngã xuống đất, chiếc mũ đội trên đầu hắn cũng bị rớt xuống, để lộ ra chân dung của hắn. Ứng Uyển Dung nhìn vào gương mặt của hắn, là một gương mặt rất bình thường, không có gì đặc sắc. Ứng Uyển Dung có chút không lấy lại tinh thần, cô không biết hắn.