Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 77-3




Chương 77.3: Say lòng người
Editor: Mẹ Bầu

Tô Mạn Mạn mặc dù không phải quay thử lần này, nhưng cũng vẫn ở lại cùng với đoàn làm phim, chờ đạo diễn Lý tùy thời an bày nhiệm vụ. Ở trước mặt đạo diễn Lý, cô ta luôn luôn giữ thái độ đúng mực, không có dáng vẻ kiêu ngạo, tư thái luôn ở mức độ rất thấp.

Thấy Tào Tinh nịnh bợ Ứng Uyển Dung như vậy, lại còn khư khư đứng chờ ở phòng thay quần áo như thế, Tô Mạn Mạn không kìm nén nổi nữa, từ trong mũi liền hừ ra một tiếng. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Khi bị Tào Tinh nhìn thấy, Tô Mạn Mạn còn trợn trừng mắt nhìn lại.

Tào Tinh không chút để ý, chỉ liếc xéo mắt sang phía một cái Tô Mạn Mạn, “Nhìn xem, có một số người khác cũng chỉ có thể đảm nhận được vai nữ phụ, không thể nào trở thành nữ chính được.”

Lời này đã triệt để đắc tội đối với Tô Mạn Mạn. Nhưng đương nhiên Tào Tinh cũng không sợ cô ta. Tào Tinh là biên kịch, Tô Mạn Mạn là diễn viên, lại còn là một diễn viên đi cửa sau. Nếu như Lý Hữu Đạo không phải là thấy bản thân cô ta cũng có chút kỹ thuật diễn xuất,dinendian.lơqid]on, thích hợp với vai diễn nữ phụ của nhân vật phản diện, căn bản là không sẽ đồng ý cho cô vào trong đoàn làm phim.

Tô Mạn Mạn nói vẻ oán hận: “Hừ, cứ chờ đấy!” Rồi lắc lắc cái mông chạy đi, cũng không biết chạy đi tìm ai để làm chỗ dựa nữa.

Ứng Uyển Dung đi ra chợt nghe được phần đuôi câu nói kia, nhìn Tào Tinh đang cười đến thoải mái, vẻ đầy nghi hoặc. Tào Tinh ôm bụng cười, đến khóe mắt cũng đã thấy có vài giọt nước mắt lăn ra rồi. Cũng vẫn là Đinh Văn Ngạn đi đến giải cứu cho Ứng Uyển Dung.

“Đừng để ý đến cô ta làm gì! diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Nhất định là em đã lại vừa chọc ghẹo đến ai rồi đây? Cái tính tình này của em, sớm hay muộn thế nào rồi cũng đắc tội với người ta cho mà xem.” Đinh Văn Ngạn nâng Tào Tinh dậy, miệng nói trách cứ, trong mắt tràn đầy tình cảm âu yếm.

Ứng Uyển Dung vội vàng tránh đi chỗ khác để tẩy trang, nghe thấy Tào Tinh hô lớn ở phía sau lưng: “Nhớ một lát đến chờ ở cửa nhé, chúng ta cùng nhau đi liên hoan.”

“Được ạ!” Ứng Uyển Dung trả lời. Chờ đến khi cô tẩy trang sạch sẽ đi ra, thì đã là nửa giờ sau rồi.

Nếu đã là tụ hội riêng tư, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on như vậy Tống Tiểu Nha sẽ phải đi về trước. Lý Hữu Đạo đã sớm bao hết một chỗ trong khách sạn cho đoàn làm phim và nhóm diễn viên chính rồi. Nơi này kiến trúc cổ kính bài trí theo phong vị cổ xưa, phảng phất có cảm giác lộn xộn không hợp thời lắm.

So với Nhạc Tu Minh luôn keo kiệt kia, thì Lý Hữu Đạo quả thực là thổ hào không hề có nhân tính. Chỉ có điều là Ứng Uyển Dung thấy phi thường hài lòng. Cô trực tiếp dặn dò Tống Tiểu Nha, ngày mai hãy trực tiếp đến luôn đoàn làm phim để trình diện. Tối nay Ứng Uyển Dung sẽ tự mình đi trở về nhà.

Ứng Uyển Dung nhìn thấy Tào Tinh ở cửa, cũng phát hiện ra Lý Hữu Đạo vậy mà cũng đang ngồi ở trong xe. Nhìn thấy Ứng Uyển Dung tiến vào, Lý Hữu Đạo liền gật gật đầu.

Bốn người đi tới người tới khách sạn, phát hiện ra Nhạc Tu Minh cũng đã có mặt ở đây. Nhạc Tu Minh nhìn thấy Ứng Uyển Dung, trực tiếp lên tiếng trêu chọc, nói: “Ôi trời ơi, nhìn xem, Ứng đại minh tinh của chúng ta rốt cuộc đã tới rồi kìa. Tôi ở đây chờ đến mức hoa cũng đã rụng hết sạch rồi!”

“Đạo diễn Nhạc, ngài lại nói đùa rồi. Nếu như tôi mà sớm biết rằng ngài muốn tôi tới như vậy, khẳng định là tôi sẽ bay tới ngay.” Ứng Uyển Dung cười trả lời. Cả hai người nhìn nhau cùng cười vui vẻ.

Nhạc Tu Minh nói đùa bất quá chỉ là chuyện trò trong một lát. Nhìn thấy Lý Hữu Đạo, ông lại lập tức trở nên thành thục chín chắn. Cho dù chỉ là giả vờ đi nữa, cũng chứng tỏ rằng ông rất tôn kính Lý Hữu Đạo.

“Đạo diễn Lý, ngồi nơi này, tôi đã gọi loại trà mà ông thích nhất rồi. Một lát nữa chúng ta cùng nhau bình phẩm.” Nhạc Tu Minh chính là bánh ít trao đi, bánh quy nhận lại! Đây chính là những việc mà ông đã hỏi dò được từ người khác.

Tào Tinh cùng Đinh Văn Ngạn ngồi ở một đầu khác. Ứng Uyển Dung an vị ở bên kia Tào Tinh, đối diện chính là Nhạc Tu Minh cùng Lý Hữu Đạo đang nói chuyện với nhau.

“Mọi người nhìn xem còn muốn gọi thêm gì nữa không? Tôi mới chỉ có gọi vài món rau trộn, món ăn nóng và món canh thôi, mọi người xem đi.” Nhạc Tu Minh nhiệt tình nói.

Tào Tinh tập trung nhìn vào. Ôi trời, nhìn món rau trộn trên bàn kia không phải đều là những món mà đạo diễn Lý yêu thích nhất hay sao! Món ăn nào cũng đều thanh đạm và ngon miệng. Nhìn Nhạc Tu Minh đang cười đến nịnh nọt cũng biết là ông ta đang nịnh bợ người nào.

Tào Tinh không khách khí gọi thêm bảy tám đồ ăn cô thích. Nhạc Tu Minh bất chợt quay đầu sang phía bên này nhìn một cái, không nhịn được liền nói: “Cô gọi nhiều món như vậy, nhiều quá một lát ăn không hết thì rất lãng phí đó.”

Tào Tinh vỗ vỗ bả vai người đàn ông nhà mình, nói: “Không có việc gì, có thế này đã nhiều đến đâu? Hôm nay ăn ké thế này, Văn Ngạn rốt cục đã có thể ăn no rồi.”

Ứng Uyển Dung nhìn vẻ mặt của Nhạc Tu Minh đầy vẻ đau lòng, liền đoán được bữa cơm này là do ai mời rồi. Biết vậy Ứng Uyển Dung liền xấu bụng xấu dạ, nói: “Vừa rồi chị đã quên gọi nước trái cây rồi, nước trái cây mới ép uống rất tốt đó.”

Nhạc Tu Minh không cần nhìn thực đơn, liền biết là loại nước trái cây đắt tiền nào rồi! !

“Uống nước trái cây làm gì, học đạo diễn Lý một chút đí, uống trà! Được rồi, loại lá trà này là do tôi đã mang tới đây đó. Mời mấy người cũng cùng uống đi.” Nhạc Tu Minh  nói vẻ rộng lượng.

Sợ những người này giở trò xấu, Nhạc Tu Minh  trực tiếp mở miệng nói ra mục đích, “Uyển Dung à, lần này là tôi có việc nên mới tới tìm cô. Một tháng sau chính là đến Liên hoan phim Bách Hoa rồi. Cô đã được đề nghị trong danh sách diễn viên mới xuất sắc nhất và vai nữ chính xuất sắc nhất đó. Đến lúc đó cô hãy xin phép đạo diễn Lý một chút để đi đến Liên hoan phim nhé! Cũng một lần bước trên thảm đỏ xem thế nào.”

Điều này nói rõ nguyên nhân vì sao hôm nay đạo diễn Lý cũng cùng đi với bọn họ. Trong thời kì đang quay phim thế này, Lý Hữu Đạo đã cấm diễn viên nhận các vai diễn loạn xạ hoặc là nhận các quảng cáo. Các phân cảnh quay chụp cũng rất dày đặc, nếu bị ít đi một hai ngày như vậy sẽ làm cho chuyện lớn bị chậm trễ lại.

Giống như hôm nay vậy, việc quay màn diễn ở đình giữa hồ này, tuy rằng diễn viên chính chỉ có hai người, nhưng mà kết cấu cảnh sắc chung quanh không thể tách rời khỏi công sức của nhân viên công tác. Nói chung, bố cục xong thì tập trung các phân cảnh quay chụp ở đây, nếu không sẽ rất lãng phí, lại thêm một lần hao tài tốn của.

Cho dù Lý Hữu Đạo có thiện chí, thì những nhà đầu tư cũng đều không vừa ý với cái việc làm đốt tiền như vậy. Mà nhân viên công tác trong đoàn làm phim thì càng không sao chịu nổi.

Lý Hữu Đạo gật gật đầu nói: “Đến lúc đó tôi sẽ cho cô thời gian nghỉ hai ngày để đi tham gia Liên hoan phim. Bất quá thời gian này chính bản thân cô sẽ phải tăng ca làm thêm giờ, để quay các phân cảnh bù lại cho những ngày cô ra ngoài. Trừ bỏ lần này, thì vào những ngày nghỉ bình thường khác, tôi sẽ không đồng ý cho cô ra ngoài đâu! Đừng nói là tôi đã không nói cảnh cáo trước.”