Chương 46.2: Tới gần
Editor: Mẹ Bầu
Bàn tính nhỏ của đạo diễn Khang được gẩy rất tốt. Nhưng ở trong tay đạo diễn Nhạc nó lại càng trở thành chiếc bàn tính vàng. Nhạc Tu Minh dùng hết khả năng của mình để xử lý mọi việc, lặng lẽ đối xử chu đáo với tất cả các diễn viên như gió xuân và mưa phùn. Nhưng mà về phương diện khác ở trên trường quay thì ông lại giống như rồng phun lửa vậy, cấp tốc mài dũa một đám người mới kia từng chút từng chút trở nên có hình có dạng.
Vạn Dạng Dạng có việc về công ty một chuyến, sau khi trở về liền phát hiện đoàn làm phim đã có nhiều hơn một đàn oanh oanh yến yến. Ngay cả Ngô Minh, bình thường vẫn luôn luôn cao ngạo lạnh lùng, @MeBau*diendan@leequyddonn@ lúc này thời thời khắc khắc lại mang theo cười, bộ dáng tâm tình tỏ ra rất tốt. Khiến cho Vạn Dạng Dạng không tự chủ được mà hai mắt nhìn anh nhiều hơn mấy lần.
Che giấu thật kỹ một chút cảm xúc ảm đạm ở sâu nơi đáy mắt, Vạn Dạng Dạng mang theo trà bánh tới đặt trước mặt Ứng Uyển Dung, nói như tranh công: “Nghe nói nhà hàng này món điểm tâm ăn thật ngon. Tôi đặc biệt mang về cho cô đó! Chút tấm lòng thơm thảo này, mong cô một miếng đi.” die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Vạn Dạng Dạng chắp tay trước ngực, vẻ mặt thành khẩn.
Ứng Uyển Dung bất đắc dĩ nói giải thích với Vạn Dạng Dạng: “Thật sự là tôi không thể nào ăn được nữa rồi. Đạo diễn Nhạc đã nói tôi mấy ngày nay mập ra, khuôn mặt đã tròn lắm rồi.”
Mấy người Cố Tinh Tinh các cô liếc mắt nhìn qua. Gương mặt của Ứng Uyển Dung hiện tại chỉ lớn bằng cỡ bàn tay, làm gì có chỗ nào béo kia chứ? Rõ ràng là rất vừa vặn rất xinh đẹp mà!
Vạn Dạng Dạng cũng không nói thêm gì khác, chính là cúi mặt, vẻ mặt đầy thất vọng, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn khiến cho mấy người Cố Tinh Tinh các cô cảm thấy trong lòng tràn ngập sự thương cảm. Ứng Uyển Dung trực tiếp chọc nhẹ ngón tay lên cái trán của Vạn Dạng Dạng, cười mắng: “Này này, kỹ thuật diễn của cô vậy mà qua mỗi một ngày lại đã vượt trội hơn rồi đấy! Đã đạt tới đỉnh cao rồi đó.”
Vạn Dạng Dạng cười tủm tỉm ngẩng đầu lên. Nơi đó đâu còn thấy cái vẻ thất vọng thương tâm vừa rồi chứ! Mấy người Cố Tinh Tinh các cô mới biết được, vừa rồi người này đều là giả vờ!
“Đây là bạn bè của tôi ở trong đoàn làm phim Hồng Lâu mộng, đều ở trong một ký túc xá.” Ứng Uyển Dung giới thiệu mấy người Cố Tinh Tinh các cô. Hai bên cùng gật gật đầu chào hỏi nhau một chút. Quen biết nhau rồi, một thoáng chốc liền túm tụm lại với nhau, rồi cùng nhau nhỏ giọng bát quái.
Ứng Uyển Dung nhân vật chính đang được bát quái kia, đương nhiên là đang chuẩn bị tiếp tục quay tiếp phân cảnh phía dưới. Mấy người Cố Tinh Tinh các cô bây giờ mới biết được, hóa ra ở trong hai tháng các cô không gặp mặt nhau, Ứng Uyển Dung vậy mà lại có sự tiến bộ một khoảng lớn đến như vậy!
Chỉ cần nhìn thấy Vạn Dạng Dạng vui vẻ phục tùng khên ngợi Ứng Uyển Dung, khen ngợi từ kỹ thuật diễn cho đến diện mạo, khen ngợi từ dáng người cho đến nhân phẩm. Tất cả đã làm cho các cô phảng phất như nhìn thấy một người như Uyển Dung đã được sinh ra như thế nào.
Nếu lúc trước đều là tin vỉa hè, thì chờ đến hôm nay, sau khi ở một bên vây xem tình huống quay phim của đoàn làm phim, các cô không thể không nói, sự khoe khoang của Vạn Dạng Dạng vẫn còn chưa đủ!
Một thân tư thế hiên ngang oai hùng, Ứng Uyển Dung ngồi ở trên một con ngựa khỏe mạnh to lớn, một đôi mắt đẹp giống như hai viên đá quý màu đen trầm tĩnh ngắm nhìn về phương xa. Đôi môi đỏ mọng không có một chút son, một khí thế vô hình khiến cho mỗi một cá nhân bên người đều phải kinh sợ. Cách đó không xa, nhóm quần chúng sắm vai binh lính, miễn bàn có bao nhiêu hiền lành, ngay cả việc hít thở cũng không dám thở gấp một chút.
Lục Manh đều choáng váng, cảm giác đây dường như là một người khác hẳn. Làm gì còn có biểu tượng của một cô gái bình thường dịu dàng động lòng người. Cố Tinh Tinh thì lại càng là khiếp sợ. Bởi vì vừa mới bắt đầu, cô cùng Ứng Uyển Dung đi thử vai diễn Đại Ngọc chôn hoa, cô cũng không có quên phía sau một màn diễn kia là sự ngưỡng mộ Ứng Uyển Dung như thế nào!
Hai kiểu người tương phản thật lớn, một mảnh mai một kiên cường. Tuy rằng đều là nữ tử, nhưng mà Minh Châu cũng đang trong mình mối hận mất nước nhưng nàng đã lựa chọn một con đường khác. Con đường này đầy chông gai nhưng từ trước đến nay nàng chưa từng đi bao giờ.
Sau khi Ứng Uyển Dung từ trên lưng chiến mã bước xuống dưới đất, hai chân cô vẫn còn có chút run run. Không phải bởi vì cô sợ hãi, mà là do cô chưa thể thích ứng được. Tấm thân thể này của cô chưa từng bao giờ được học việc cưỡi ngựa. Ngày hôm nay lại trực tiếp quay phim với hơn nửa ngày với con ngựa, bởi vì muốn quay cho xong phân cảnh này, nên quay đi quay lại nhiều lần, khiến đùi của cô đã bị mài đến trầy da. Vì vậy Ứng Uyển Dung cũng không thể nào nén nhịn được nữa, hít vào một ngụm khí lạnh.
Nâng môi nở nụ cười tươi, Ứng Uyển Dung vừa đi trở về chỗ nghỉ ngơi liền bị Lục Manh chụp một cái, ôm chặt vào trong lòng. Ứng Uyển Dung nhất thời không kịp phòng bị, thiếu chút bị ngã sấp xuống. Vẫn là Vạn Dạng Dạng phản ứng mau lẹ, trực tiếp kéo cô lại một phen.
Lục Manh còn có chút không phản ứng kịp. Cô cũng không hề sử dụng lực chút nào mà, nhưng tại sao Uyển Dung lại bị ngã? Lục Manh không hiểu ra làm sao nói xin lỗi Ứng Uyển Dung: “Uyển Dung à, thực xin lỗi cậu nhé! Có phải là đã bị mệt mỏi quá hay không? Để tớ lấy cho cậu cái ghế, cậu ngồi xuống nghỉ ngơi đi!”
Lục Manh trực tiếp kéo một chiếc ghế không đến, đặt xuống đất. Ứng Uyển Dung cũng không gắng gượng chống đỡ nữa, liền ngồi xuống. Lúc này cô mới không thể không nói giải thích: “Không có liên quan gì đến cậu đâu! Hôm nay tớ quay phim hơi bị mệt chút, cho nên đã không chú ý tới cậu đi tới.”
Lục Manh nghe xong trong lòng cảm thấy dễ chịu một chút rồi. Cô lại đứng ở bên cạnh líu ríu hỏi các chuyện khác. Trong mắt của Lục Manh lóe lên luồng ánh sáng rực rỡ đầy sùng bái đối với Ứng Uyển Dung. Ở trong lòng của Lục Manh, Ứng Uyển Dung gần như là đại biểu cho hình mẫu không gì không làm được. Tại sao cùng là người mới, vậy mà Ứng Uyển Dung lại có thể lợi hại như vậy đây?
“Khụ khụ…” Ngô Minh ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng. Khi trợ lý đi tới đưa cho Ứng Uyển Dung một tuýp thuốc mỡ, anh mới mở miệng tiếp tục nói: “Cô bị thương phải không? Cô đi đến xin phép đạo diễn Nhạc nghỉ đi. Buổi tối nghỉ ngơi thật tốt một chút, bằng không cô còn như vậy nữa, thì sẽ ảnh hưởng đến phân cảnh diễn ngày mai đấy.”
Cố Tinh Tinh nhìn xem Ứng Uyển Dung một lượt từ trên xuống dưới. Vẫn là Vạn Dạng Dạng nhận ra, “Trước kia cô chưa từng cưỡi ngựa bao giờ. Hiện tại trong lúc nhất thời nên mới không thích ứng được, như vậy cũng thật bình thường. Cứ trở về phòng thoa thuốc mỡ vào, ngày mai sẽ thấy dễ chịu một chút đấy. Nhãn hiệu thuốc mỡ này tôi cũng đã từng dùng rồi, hiệu quả không tệ đâu.”
Vạn Dạng Dạng nhìn lướt qua nhãn hiệu của tuýp thuốc mỡ kia, cười nói. Dư quang khóe mắt cũng không dành cho Ngô Minh một chút nào. Ngô Minh cũng không có phản ứng gì. Tựa như Vạn Dạng Dạng thời điểm lúc trước quấn quít lấy anh, anh cũng vẫn một thái độ đó, chính là tùy cô ép buộc.
Vạn Dạng Dạng trực tiếp đi nhờ người giúp cho Ứng Uyển Dung, đạo diễn Nhạc vẫn là biết đau lòng cho diễn viên, hào phóng làm cho Ứng Uyển Dung nghỉ quay buổi chiều. Cho nên Ứng Uyển Dung có thể đi về trước để nghỉ ngơi rồi. Những người khác tiếp tục quay những phân cảnh chưa diễn xuất xong.