Chương 46.1: Tới gần
Editor: Mẹ Bầu
Trở lại đoàn làm phim của Nhạc Tu Minh tiếp tục quay phim, mọi người càng ăn ý với nhau sâu hơn. Trừ bỏ một số vấn đề của diễn viên phụ và diễn viên quần chúng, thì gần như đều có thể quay một lần là xong.
Vạn Dạng Dạng cũng đã thay đổi, không còn thói quen không có việc gì cũng sẽ chạy đến chỗ Ngô Minh nữa. Mỗi ngày khi rảnh rỗi cô đều sẽ đến xem phân cảnh Ứng Uyển Dung phải quay chụp. Chờ đến khi Ứng Uyển Dung diễn xong, Vạn Dạng Dạng liền đưa lên chút điểm tâm và đồ uống, @MeBau*diendan@leequyddonn@ trình độ săn sóc của cô cũng đã sắp sửa vượt qua trợ lý sinh hoạt của Ngô Minh rồi.
Hiếm khi hai người vừa diễn xong phân cảnh cần quay, sau đó đi xuống dưới mà không thấy có Vạn Dạng Dạng. Ngô Minh tiếp nhận cốc nước mà người trợ lý đưa tới, uống một ngụm, cười nói: “Hôm nay cái đuôi nhỏ của cô thế nào lại không thấy đi theo thế này, hả ?”
Ứng Uyển Dung liếc mắt nhìn xéo sang nhìn Ngô Minh một cái. Sau khi đã quen thuộc với Ngô Minh, Ứng Uyển Dung liền cho phép mình được buông thả mình một chút, bộc lộ bản tính của mình.
Hàng lông mày hơi nhíu lại, nhếch lên, trả lời: “Tôi lại nghĩ đến anh nên bởi vì chuyện này mà mời tôi ăn một bữa cơm mới đúng chứ?” diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Cũng không biết ban đầu là ai bị quấn quít lấy, mỗi ngày ngồi buồn ở nhà khách, vậy mà bây giờ còn dám nói nói mát.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Ngô Minh, nụ cười tươi lại được treo lên một lần nữa, nói: “Đều là lỗi của tôi, Uyển Dung. Chẳng qua là trái tim của cô quá thiện lương rồi, may mắn là có cô.”
Miễn bàn Ứng Uyển Dung nổi da gà. Cô không thích ứng nhìn lại anh, liền thấy ngay cả trợ lý của Ngô Minh thân thể cũng đều run lẩy bẩy. Cô thực hoài nghi Ngô Minh đã bị cái gì đó nhập vào thân rồi.
Ngoài cửa dần dần có tiếng ồn ào vang lên. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Một đám thiếu nữ tuổi trẻ trang điểm xinh đẹp, mặc thời trang mùa xuân đang đi tới. Ứng Uyển Dung không buồn để ý những lời nói như động kinh kia của Ngô Minh. Cô trực tiếp đứng lên đi vài bước hướng về phía trước.
Lục Manh trực tiếp tiến lên ôm lấy Ứng Uyển Dung không buông, cười tủm tỉm nói: “Có phải là cậu biết hôm nay chúng tớ sẽ đi đến đây mà đặc biệt đứng chờ ở chỗ này hay không?”
Cố Tinh Tinh vỗ vỗ đầu của cô, nói: “Cậu thì cứ như hồ dính vậy. Mau chóng đi đến chào hỏi với đạo diễn Nhạc đi! Đừng để chậm trễ thời gian Uyển Dung đóng phim nữa.”
Ứng Uyển Dung cười cười diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn vẫy vẫy tay, tránh ra khỏi cái ôm ấp của Lục Manh, hướng về Triệu Dao Cẩm, nói: “Mệt cho mấy người các cậu chịu được cái tính khí này của cậu ấy. Mỗi ngày đều dính trên người cho dù có kéo xuống cũng không xuống được, giống y nhứ thuốc cao bôi trên da chó vậy.” Ứng Uyển Dung lắc lắc cái đầu, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.
Triệu Dao Cẩm thổi phù một tiếng. Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần tràn đầy ý cười tươi tắn, không nhịn được liền nói tán thành: “Cậu có biết không, tối hôm qua sau khi mấy người chúng tớ biết được có thể được đi đến đây để học tập một chút kinh nghiệm quay phim, với đạo diễn Nhạc, bọn tớ vui vẻ đến mức không sao ngủ yên được.”
Lục Manh lóe lóe cặp mắt to, vẻ mặt đầy uất ức, bĩu môi bộ dạng đáng yêu cực kỳ. Ứng Uyển Dung không nhịn được liền vuốt v e bím tóc của cô mấy cái. Cảm giác bàn tay của mình bị một ánh mắt nóng bỏng chiếu vào, Ứng Uyển Dung ngẩng đầu nhìn, phát hiện ra Ngô Minh, hai tay anh đang nhét vào túi quần, đứng ở bên người các cô.
Ứng Uyển Dung thuận miệng nói giới thiệu với mọi người: “Đây là anh Ngô Minh, người sắm vai nhân vật Chu Vương. Mọi người nếu như có điều gì không hiểu thì có thể hỏi anh ấy. Anh ấy chính là một người phi thường phi thường nhiệt tâm tốt tính.”
Lời này vừa nghe chính là một câu chuyện cười. Thế nhưng mà Lục Manh ngốc nghếch lại không ngừng gật đầu, lộ ra nụ cười ngọt ngào đối với Ngô Minh: “Vậy thì xin nhờ anh Ngô rồi ! Em trước kia cũng chưa từng bao giờ diễn để quay phim, lần này em tới nơi đây chính là muốn chuyên cần học tập.”
Nam thần Ngô Minh tuyệt đối là một người mẫu mực. Thái độ của anh cực kỳ thân thiết, nhìn Lục Manh gật gật đầu, dùng giọng nói nam trầm, tràn ngập từ tính đáp lại: “Ừ, về sau có điều gì không hiểu em có thể tới để hỏi anh.”
Điều Ngô Minh vừa nói đương nhiên không phải là nói với mấy người các cô mà chỉ là đối với một mình Lục Manh. Nhưng trong đó điều khác nhau vi diệu cũng liền chỉ có cái nhíu mày tràn ngập hứng thú mà chỉ có Ứng Uyển Dung vốn hay xem Ngô Minh diễn xuất mới biết được.
Nếu muốn dùng một câu hình dung trạng thái hiện tại của Ngô Minh bây giờ, thì phỏng chừng chính là đang ở tình trạng chim công xòe đuôi, tiết ra nội tiết tố giống đực không lấy tiền. Chỉ tiếc là thông tin nhận tín hiệu bị xảy ra vấn đề, nhưng lại không có người phát hiện ra sự ảo diệu ở bên trong.
Ngô Minh quay đầu lại nói mời mọc: “Mấy người các em mới đến phỏng chừng còn không biết đi nơi nào để ăn cơm. Mấy ngày nay anh đã mua hộ cho mấy người trong đoàn làm phim vì bận rộn công việc không đi ăn được. Phần diễn xuất của anh cũng đều đã quay không sai biệt lắm, thời gian bây giờ cũng tương đối thả lỏng rồi.”
Lục Manh hỏi lại có chút ngốc nghếch: “A, thật vậy chăng? Sẽ không làm quấy rầy đến anh Ngô đấy chứ?” Lục Manh nhìn về hướng Ứng Uyển Dung vẻ đầy nghi vấn, mong mỏi nghe được đáp án.
Ứng Uyển Dung nghẹn cười, đôi con ngươi đen của cô nhìn về phía của Ngô Minh, nín cười nói: “Tớ cũng cảm thấy rất quấy rầy anh Ngô rồi. Vẫn là để tớ đưa mọi người đến nơi quen thuộc kia là là tốt rồi.”
“Cô là nữ chính, đạo diễn Nhạc cần cô.” Ngô Minh thình lình nói. Đôi con ngươi đen uy hiếp nhìn cô. Phá hoại nhân duyên người khác cũng giống như giết cha mẹ của người ta! Chẳng lẽ cô nhẫn tâm luôn luôn muốn nhìn tôi cô đơn hay sao?
Ừ! Ứng Uyển Dung là người nhẫn tâm, cho nên cô trực tiếp đưa các cô bạn đến chỗ đạo diễn Nhạc để tiếp nhận sự bố trí.
Đạo diễn Nhạc mượn Ứng Uyển Dung ba tháng để quay phim. Đến tháng thứ ba khi đạo diễn Khang mới tính lấy lại tinh thần, một đám người mới không có kỹ thuật diễn, không có kinh nghiệm, thậm chí cả vị trí bước chân đi phải như thế nào, cũng đều không hiểu. Hiện tại không phải là đã có sẵn một đoàn làm phim đang quay phim, có thể dẫn người đi đến đó để luyện tập rèn giũa hay sao?
Cho nên mới có mấy người Cố Tinh Tinh và các cô gái kia cùng nhau đến đây. Quay phim cổ trang, các vai diễn luôn thiếu nhất chính là các cung nữ, nha hoàn, tiểu thư, công chúa, phi tử. Có nhiều nhân vật như vậy, các cô hoàn toàn không cần thu phí chỉ cần được cung cấp cơm canh là được.
Không thể không nói, đây cũng một trong những nguyên nhân khiến cho Nhạc Tu Minh nghe xong liền trực tiếp vỗ án đồng ý. . . Một nguyên nhân khác đương nhiên là bởi vì đạo diễn Khang trợ đã giúp cho Nhạc Tu Minh rất nhiều. Thử hỏi làm sao Nhạc Tu Minh có thể sẽ cự tuyệt đạo diễn Khang một cái yêu cầu nho nhỏ như vậy đây?
Ứng Uyển Dung: “. . .”
Đạo diễn Nhạc, người một nhà chúng ta sẽ không cần nói tán gẫu lung tung như vậy. Lúc trước khi ông nghe cuộc điện thoại xong còn đặc biệt cao hứng mà nói chuyện cùng với cô và Ngô Minh. Lần này giá toàn bộ các vai diễn quần chúng đều được miễn phí. Đoàn làm phim thật sự là kiếm được rồi, cũng không biết là ai nói. . .
Đoàn làm phim Hồng lâu mộng tổng cộng gần một trăm người. Cũng không phải mỗi người đều sẽ tới đây để thực tập. Những người từng đã trải qua kinh nghiệm quay phim rồi, thì sẽn ở lại đại bản doanh tiếp tục nghe giảng viên giảng bài về các kiến thức cơ bản. Mà mấy người các cô chạy tới đây cũng sẽ không thể ở lâu lắm. Thời điểm Ứng Uyển Dung quay phim xong các phân cảnh của mình, thì cũng là các cô sẽ cùng nhau lúc rời đi.