Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 44-2




Chương 44.2: Mị lực
Editor: Mẹ Bầu

“Bất kể là nam giới hay là phụ nữ, bọn họ đều thích cô, bị sức quyến rũ của cô hấp dẫn.”

Nói tới đây, Vạn Dạng Dạng rốt cuộc không thể che giấu hết được vẻ uể oải thương tâm, hai tay bụm mặt nức nở nói. Vạn Dạng Dạng cho rằng những gì cô nhìn thấu bản chất của làng giải trí chẳng qua là lợi nhuận. Thế nhưng mà bất tri bất giác, giữa lúc ấy cô liền đã đánh mất trái tim, tay cũng không giữ được đúng mực, âm thầm phân cao thấp cùng với Ứng Uyển Dung.

Hôm nay thời điểm bị Đạo diễn Nhạc thoá mạ, @MeBau*diendan@leequyddonn@
Vạn Dạng Dạng quả thực xấu hổ vô cùng, hận không thể đào sâu ba thước, bởi vì Ngô Minh cũng đứng ở một bên để xem. Một bên là công chúa Minh Châu lộng lẫy, một bên là đất đá thấp kém. Sự đối lập đó lại càng lộ vẻ không cam lòng của cô, trở thành một hồi chê cười.

Vạn Dạng Dạng ghen ghét Ứng Uyển Dung, đố kị với Ứng Uyển Dung, đồng thời lại hâm mộ Ứng Uyển Dung. Có quá nhiều thứ bao vây lấy sự hâm mộ ở bên trong.

Cả trai lẫn gái đều yêu mến Ứng Uyển Dung. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Cũng có người căm hận cô, ghét bỏ cô, thế nhưng bộ dáng nụ cười của cô vĩnh viễn giống như là gió xuân phất nhẹ. Dáng vẻ vân đạm phong khinh (*) giống như là cô không học được gì đó.

(*) Vân đạm phong khinh: Câu thành ngữ. Dịch nghĩa: Mây mỏng gió nhẹ. Câu thành ngữ này thường được dùng để chỉ một người có tính cách thái độ nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì

Ngay cả với những điều này,dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Ứng Uyển Dung không hề khinh thường bản thân. Ở cái nơi này sắc mặt của Khổng Phồn Thịnh cũng không chút thay đổi. Tiến lùi có mức độ, có thể cầm lòng, không ngại người khác biết sự thực là Ứng Uyển Dung đã kết hôn, lại còn tỏ ra rất thích thú.

Ứng Uyển Dung giống như một bí ẩn, nhưng cũng giống như một quả cầu lửa thu hút vô số người muốn khám phá bí ẩn.

“Chậc, chỉ là một người đàn ông mà thôi, cũng đáng để cho cô khóc như vậy hay sao. Ngô Minh không thương cô, chẳng lẽ bản thân cô liền không còn yêu thương bản thân mình nữa hay sao? Hãy sống phấn khích, vượt lên bản thân, để cho anh ta phải hâm mộ ghen ghét, phải hối hận vì đã không yêu cô. Hãy tìm một người đàn ông khác còn tốt đẹp, hoàn hảo hơn so với anh ta, để cho anh ta tức chết.”

Giọng nói dễ nghe của Ứng Uyển Dung lúc này giống như trở nên có thể làm mê hoặc lòng người, trực tiếp chỉ đúng trung tâm vấn đề. Giọng nói trong suốt của Ứng Uyển Dung làm cho Vạn Dạng Dạng ngửa mặt lên. Trên má của cô vẫn còn có dấu vết của nước mắt. Thiệt thòi cho Vạn Dạng Dạng đêm nay thế nào lại không hoá trang, bằng không hiện tại tuyệt đối cô có thể trực tiếp đi quay phim ma rồi.

“Nhưng mà tôi… Tôi không làm được.” Vạn Dạng Dạng lắc lắc đầu, cắn cắn môi.

Ứng Uyển Dung duỗi thẳng cánh tay. Cổ tay trắng muốt nhẹ nhàng nhẹ nhàng uốn cong như một viên ngọc bích hoàn mỹ. Cô dùng hai ngón tay nhéo lấy cằm của Vạn Dạng Dạng, nói: “Vậy thì hãy thi triển sức quyến rũ của cô đi, làm cho anh ta phải yêu cô. Nếu như vẫn không thương liền gọn gàng linh hoạt buông tay, Ít nhất thì cô cũng từng đã trả giá rồi, không phải bây giờ cô vẫn còn đang độ thanh xuân hay sao?”

Đôi con ngươi của Vạn Dạng Dạng sáng lên, nhìn về phía Ứng Uyển Dung dường như muốn thỉnh giáo. Ứng Uyển Dung vỗ vỗ vào đầu của Vạn Dạng Dạng. Cuối cùng, Ứng Uyển Dung có cảm giác, ở trong này mình thế nào mà giống như là cả ngày đang dỗ dành một đứa trẻ nhỏ vậy. Mà tuổi của cô có lớn hơn là bao đâu chứ?

Lắc lắc mái tóc buộc đuôi ngựa, Ứng Uyển Dung cởi cái áo lông màu trắng ra. Chiếc quần jeans bó chặt bao vây lấy một đôi chân dài thon thả của cô. Chiếc áo len cổ chữ V mỏng manh để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trắng nõn. Cả dáng người đẹp đẽ của Ứng Uyển Dung cứ như vậy hiển lộ ra, không bỏ sót chỗ nào.

Ứng Uyển Dung ngoái đầu nhìn lại đối với Vạn Dạng Dạng cười khẽ một tiếng. Cô ngoắc ngoắc ngón tay đối với Vạn Dạng Dạng, ý bảo cô đi theo mình. Vạn Dạng Dạng bất tri bất giác liền đi theo sau lưng Ứng Uyển Dung, hướng về phía trong sàn nhảy.

Ứng Uyển Dung trực tiếp nói nói với anh chàng DJ mấy câu gì đó, sau đó liền lôi kéo Vạn Dạng Dạng đi đến chính giữa sàn nhảy. Nhạc Tu Minh đang cùng Lỗ Phồn Thịnh trò chuyện với nhau về vấn đề điện ảnh, cảm giác ngọn đèn đột nhiên ảm đạm rồi chút, rồi sau đó tiếng nhạc đột nhiên trở nên mạnh mẽ.

Đang lúc đầu óc mọi người vẫn còn chưa hiểu ra làm sao, thì Ứng Uyển Dung liền ghé vào bên tai Vạn Dạng Dạng nói: “Tôi dạy cô một chút, học theo nhé.”

Ứng Uyển Dung cởi bỏ dây cột tóc. Mái tóc dài óng ả như thác nước buông rơi xuống trên vai cô. Đôi mắt Ứng Uyển Dung khép hờ, hàng lông mi khẽ rung rung, tiến tới gần Vạn Dạng Dạng lắc lư thân thể theo tiếng nhạc. Với sự e thẹn tinh tế của phụ nữ, cùng với ánh sáng rọi sáng vạn trượng không thể ngăn cản được, giống như ngôi sao sáng nhất lóe sáng giữa đêm tối, Ứng Uyển Dung lập tức trở thành tâm điểm chú ý của người khác.

Vạn Dạng Dạng triệt để choáng váng. Lần đầu tiên cô phát hiện ra người phụ nữ cũng có thể nhiệt tình như vậy, cũng có thể có nhiều vẻ quyến rũ như vậy. Sự hòa trộn giữa hàm súc nội liễm cùng nhiệt tình không bị cản trở, làm cho người ta không sao dời mắt được.

Tay của Ứng Uyển Dung nhẹ khoát lên trên bờ vai của Vạn Dạng Dạng, chậm rãi vây quanh Vạn Dạng Dạng một vòng. Ngô Minh cũng đã sớm dừng bước lại, đi ra ngoài cùng đoàn người xem. Nhạc Tu Minh mắt cũng mở trừng lớn. Lần đầu tiên ông nhìn thấy một Ứng Uyển Dung như vậy. Khổng Phồn Thịnh xoa xoa cằm, nhếch miệng nở nụ cười.

Giống như mang theo nhiệt độ có thể làm cho không khí bốc cháy lên, Ứng Uyển Dung ở trong này hoàn toàn xứng đáng giống như là một nữ vương, làm cho người ta nghĩ muốn thần phục, Chỉ là khi Ứng Uyển Dung phóng ánh mắt nhìn trở lại, ánh mắt nhìn vừa như đa tình lại vừa như vô tình.

Một khúc nhạc kết thúc Vạn Dạng Dạng còn chưa lấy lại được tinh thần, thì người đã sớm đã bị Ứng Uyển Dung kéo trở lại về chỗ ngồi. Tuy rằng Ứng Uyển Dung không phải là ca hăng nhảy khỏe (ca hát hăng say, nhảy múa khỏe) nhưng sau đó cũng thấy có chút nóng. Khi trở về, mỗi lọn tóc của cô đều tỏa ra một luồng nhiệt khí. Vạn Dạng Dạng cũng không khá hơn là bao, cả một tay đầy mồ hôi ẩm ướt.

Phải một lúc lâu sau Vạn Dạng Dạng mới tìm lại được giọng nói của chính mình, hỏi: “Cô… cũng khiêu vũ với Cao Lãng như vậy hay sao?” Cao Lãng thế mà lại có thể thả một báu vật lắc lư ở khắp nơi như vậy, cũng là tâm lớn.

Ứng Uyển Dung sửng sốt, nheo lại mắt cười cười, “Đương nhiên là… Không giống với lúc trước.”

Ứng Uyển Dung mới nghĩ đến, cô vậy mà lại không nhảy nhót cùng với người đàn ông kia, thật sự là rất thất sách. So với sự hàm súc vừa rồi, ở trước mặt Cao Lãng, cô đương nhiên sẽ không keo kiệt với sức quyến rũ của mình. Ứng Uyển Dung khẳng định sẽ lấy ra, sử dụng tất cả vốn liếng của mình để cho anh không thể dời mắt được, chỉ sợ người đàn ông ấy sợ đến choáng váng.

Buổi tối khi trở về mọi người đều rất tận hứng. Mặc dù biết bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày đều sẽ là phải tiếp tục tăng ca làm việc thêm giờ, thế nhưng cả đoàn người tâm tình vẫn còn cảm thấy phi thường sung sướng