Chương 44.1: Mị lực
Editor: Mẹ Bầu
Bất quá sự đắc ý cũng chỉ được có ba giây. Xác định Ứng Uyển Dung có thể mặc trang phục kỵ sĩ trực tiếp chạy chậm đi đến chiếc lán trại được tạm thời dựng lên. Cô cầm áo lông lên liền mặc vào. Đôi môi của cô bị lạnh cóng đến mức đã có chút tái nhợt. Ứng Uyển Dung trì hoãn chỉ chốc lát, liền ôm lấy túi nước ấm một lúc mới cảm thấy nơi ngực có luồng hơi ấm mỏng manh.
Ngô Minh đi tới đưa cho Ứng Uyển Dung một ly trà gừng. Ứng Uyển Dung cảm kích cười cười nói cảm ơn đối với anh, nhận lấy ly trà gừng nhấp một ngụm để cho luồng nước ấm nóng chảy lan ra khắp toàn thân.
Nhạc Tu Minh tạm thời quay thêm một phân cảnh. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Trong phòng cũng không có hơi ấm, hơn nữa lại phải mặc trên người một bộ quần áo mỏng manh, đứng ở chỗ cao đón gió. Đẹp thì chính là cực đẹp rồi, thế nhưng mà làm cho người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo. Mùa đông thích hợp nhất cho việc diễn xuất của phim cổ trang. Nếu quay phim này vào mùa Hạ thì quả thực chỉ một nhịp điệu là có thể làm cho chính mình bốc mùi, thậm chí có khả năng bị nóng đến bị cảm nắng. Khi trở lại bình thường lại tiếp tục quay.
So với trời nóng, quay phim lúc trời lạnh thì Ứng Uyển Dung càng có thể thích ứng hơn một chút. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Kinh đô lại lạnh hơn, nhưng cũng không sai biệt lắm, độ một tháng nữa là sẽ ấm áp trở lại rồi. Đến lúc đó Ứng Uyển Dung lại phải đi đến đoàn làm phim của Đạo diễn Khang để tiếp tục quay phim… Phỏng chừng trong khoảng thời gian ngắn cô chắc là sẽ không nghĩ muốn đến quay phim cổ trang nữa rồi.
“Đều biểu hiện không sai, đi một chút đi! Tối hôm nay chúng ta đi ra ngoài vui chơi một chút!” Nhạc Tu Minh hào phóng vung tay lên, mọi người trong đoàn làm phim hoan hô một tiếng, kêu to Đạo diễn Nhạc anh minh.
Lúc này Nhạc Tu Minh thực sự là có một lần thật hào phóng. Ông mang theo gần một trăm người trực tiếp bao luôn một sàn nhảy, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn dừng tiếp đãi khách người ngoài.
Ứng Uyển Dung có một sự ngưỡng mộ hiếm có đối với Nhạc Tu Minh. Cô nhìn Đạo diễn Nhạc với cặp mắt khác xưa. Còn tưởng rằng Đạo diễn Nhạc thật sự đã sửa lại tính tình rồi. Không nghĩ tới, Đạo diễn Nhạc còn hẹn không ít bạn bè trong giới điện ảnh đến đây cùng nhau tụ hội. Quả thực đáng được xưng tụng là tính toán tỉ mỉ rồi.
Ứng Uyển Dung lắc đầu ngồi ở trên chỗ ngồi của mình uống nước chanh, tất nhiên là cũng đã đều được bao hết. diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Thành phần nhân viên ở nơi này cũng đơn giản rất nhiều. Trên vũ đài chỉ có một người nữ ca sĩ đang đứng trước microphone hát một ca khúc êm dịu, uyển chuyển. Tốp năm tốp ba mọi người đều đang nói chuyện phiếm với nhau.
Vạn Dạng Dạng ngồi ở một chỗ cùng với Ứng Uyển Dung, còn có vài người nữ diễn viên trẻ tuổi mới tham vào giới nghệ sĩ cũng đến để rèm luyện thực tế. Mấy người này ngồi ở một bên, dáng vè cực kỳ cẩn trọng. Ánh mắt bọn họ thường thường rơi ở trong sàn nhảy, nơi đám người Nhạc Tu Minh cùng Ngô Minh đang khiêu vũ với tiết tấu chậm.
Theo tiếng nhạc dần dần trở nên thanh thoát, cô bé đối diện nhóm có chút nghĩ muốn đi xuống để tham gia, nhưng nhìn thấy bộ dạng của mấy người bọn Ứng Uyển Dung vẫn bất động, thì lại có chút ngượng ngùng.
Ứng Uyển Dung liếc thấy ra tâm tư của các cô rồi. Kỳ thực người trẻ tuổi có sức sống là chuyện tốt. Nhất là ở trong trường hợp như thế này, sàn nhày đều đã được đoàn làm phim của bọn họ bao hết, cũng sẽ không tồn tại tai hoạ ngầm cho sự an toàn. Khiêu vũ, nhảy múa cho nhau xem vừa chứng tỏ sự yêu thương với nhau một hồi, cũng không hẳn là không thể.
“Mấy người cũng xuống chơi vui đi, tôi thì không đi đâu. Tôi ngồi ở tại đây nhìn mọi người nhày múa thôi.” Đôi con ngươi của Ứng Uyển Dung chớp chớp mấy cái, cười nhẹ nhàng nói. Toàn thân của cô thả lỏng nửa nằm sấp ở trên ghế sofa ngắm nhìn mọi người trong sàn nhảy.
Ứng Uyển Dung đã thúc đẩy vận động như vậy, các cô gái vừa đúng ý liền ào ào đứng lên, cởi áo lông, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi tối màu có miếng đệm vai và chiếc quần ống loe. đi xuống dưới sàn nhày rồi.
Ứng Uyển Dung cũng không chú ý, nghĩ là ai cũng đi xuống rồi. Cô uống hết một chén nước, uống xong đang định rót thêm nữa, thì mới phát hiện ra Vạn Dạng Dạng vẫn ngồi ở chỗ cũ. Khuôn mặt xinh đẹp của cô mang theo một chút buồn rầu, thường thường nhìn hướng trong sàn nhảy cả trai lẫn gái.
Những tâm tư của Vạn Dạng Dạng, trên cơ bản những người có kinh nghiệm một chút thì đều nhìn ra. Khi đối mặt với Ngô Minh, Vạn Dạng Dạng đều có vẻ ân cần cùng thẹn thùng, nhưng mơ hồ đối địch đối với Ứng Uyển Dung. Điều này đều cực kỳ dễ lý giải. Ai bảo mỗi ngày Vạn Dạng Dạng đều cùng Ngô Minh quay cảnh diễn trì đối thủ với vai nữ chính đây?
“Thế nào, sao không đi xuống vui chơi đi? Ngồi ở chỗ này không thấy buồn sao?” Ứng Uyển Dung quơ quơ cái cốc, miếng chanh phiến ở trong cốc nước bồng bềnh lên xuống, ở dưới ánh đèn đủ màu đủ dạng lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.
“Có đôi khi… Tôi thật sự cực kỳ ghen tị với cô.” Vạn Dạng Dạng có chút lắc lư, nói nhỏ với Ứng Uyển Dung.
Ứng Uyển Dung nhíu mày, khóe môi hơi cong lên, “Cảm ơn, người ghen tị đối với tôi hình như cũng có khá nhiều người.” Coi như trong trí nhớ hữu hạn của Ứng Uyển Dung, tùy tiện khuấy lên một chút, người thù địch với cô, đối địch với cô, ghen tị với cô, phỏng chừng đến một cái doanh trại cũng không đủ để nhét.
Nhất là những năm Ứng Uyển Dung gặp nạn, có bao nhiêu người không thể chờ đợi mà chỉ muốn giâm đạp cô vào trong cát bụi. Chân thành mà nói, chuyện này trong giới thật sự là hiếm có.
“Anh ấy đối xử với cô cũng đặc biệt tốt.” Vạn Dạng Dạng khó nén nổi sự ghen tị, nói ra một câu.
Cái người mà Vạn Dạng Dạng gọi là anh kia, không cần phải nói nhiều lời, đương nhiên là lam nhan họa thủy (*) của chúng ta – – Ngô Minh.
(*) Lam nhan họa thủy: Người đàn ông đẹp mang lại tai họa giống như nạn hồng thủy (hồng thủy nước lũ). Giống như câu Hồng nhan họa thủy – Người phụ nữ đẹp mang lại tai họa giống như nạn hồng thủy. Lam nhan chỉ nam giới, Hồng nhan chỉ phụ nữ.
Ứng Uyển Dung cười cười, “Tôi kết hôn rồi.” Cho nên điều này đối với cô thực sự không có quan hệ gì. Ngô Minh thực sự không có ý tứ kia đối với cô. Cô vẫn có thể phân biệt được điều này.
“Đạo diễn Lý cũng nhìn cô với cặp mắt khác xưa.” Vạn Dạng Dạng tiếp tục nói.
Ứng Uyển Dung buông cái cốc xuống, chống cằm, nhíu mày nhìn Vạn Dạng Dạng hỏi: “Làm sao cô lại có điểm giống như là fan hâm mộ của anh ấy vậy? Cô thổi phồng tôi lên như vậy, tôi sẽ trở nên vênh váo mất.”
Vạn Dạng Dạng da mặt sung huyết đỏ bừng, lườm Ứng Uyển Dung một cái, nín lặng nửa ngày mới nói: “Cho nên tôi mới thật là ghen tị đối với cô! Cô vừa mới xuất đầu lộ diện một chút, vậy mà đã có thể tiếp nhận được vai diễn của nhà đạo diễn nổi danh rồi, mà lại là toàn vai chính. Cô có kỹ thuật diễn là sự thật, nhưng mà cũng có rất nhiều người có kỹ thuật diễn nhưng đều bị mai một ở trong đống người, cả đời đều phải phối hợp diễn vai phụ.”