Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 41-2




Chương 41.2: Quà tặng
Editor: Mẹ Bầu

“Con trở về lần này có nói chuyện qua với cha mẹ chồng của con ở bên kia hay không?” Lý Hương Hoa quẹo ngoặt sang vấn đề khác, hỏi Ứng Uyển Dung.

“Có nói ạ. Con đang chuẩn bị trong chốc lát nữa thì đi qua một chuyến. Cao Lãng không có ở nhà, con nhất định phải đi qua đó thăm hỏi bên nhà chồng con một chút.” Ứng Uyển Dung nói như giải thích. Cô sợ cha mẹ của mình sẽ nghĩ nhiều.

Ứng Đại Hùng vẫn là trực tiếp gật đầu nói: @MeBau*diendan@leequyddonn@  “Việc này là đúng đạo lí. Cao Lãng nó không có ở nhà, con cần phải đi thăm bên nhà chồng nhiều hơn, bằng không người khác nói đều là lỗi của con đó, có biết không?”

Ứng Uyển Dung mỉm cười gật đầu. Nhìn Lý Hương Hoa kìm nén bực bội đoán chừng là chờ mình đi ra ngoài liền sẽ nhắc tới nhắc lui với Ứng Đại Hùng. Ứng Uyển Dung trước tiên liền đưa hai cặp vòng tay mình đã mua cho Lý Hương Hoa, một bộ là bằng vàng, một bộ là bằng bạc.

Sợ Lý Hương Hoa đau lòng vì tốn tiền, Ứng Uyển Dung nói giải thích: “Đây là con đã đến chợ bán buôn đồ trang sức để mua. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Nó cũng không quá đắt. Ngoài ra, mua một ít vàng thế này, về sau cũng có thể bảo đảm giá trị tiền gửi, không bị thiệt thòi.”

“Đôi vòng bằng bạc này, mẹ liền đeo vào đi, còn đôi vòng bằng vàng này mẹ có thể cất đi.”

Lý Hương Hoa thì thầm vài câu tốn hết bao nhiêu tiền, đau lòng vẫn là đau lòng. Nhưng con gái bà nói cũng có đạo lý, vàng bảo đảm giá trị tiền gửi. Vòng tay mỏng manh cực kỳ nhẹ và tinh xảo, sắc màu sáng rõ, lưu trữ sau này vẫn còn có thể gia truyền đâu.

“Vậy con có mua cho mẹ chồng của con không vậy?”  diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Lý Hương Hoa vội vàng hỏi con gái.

“Có mua, con đã mua rồi, ngài cứ yên tâm đi! Bây giờ con đi sang bên đó trước đã, đến tối nay con sẽ trở về.”

“Ừ, đi sớm một chút đi, ngồi nói chuyện với mọi người một lát nói.”

Ứng Uyển Dung mang theo chiếc túi nhỏ liền đi về hướng thôn của nhà họ Cao. May mà để tiện cho việc đi lại, Ứng Uyển Dung đã đi đôi giầy thể thao. Bằng không trong thôn có đoạn đường đã được san bằng rồi, nhưng cũng có đoạn chưa được sửa. Đi lên đường đó Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn thì miễn phải bàn có bao nhiêu nhiều gập ghềnh.

Người trong thôn của nhà họ Cao quen biết với Ứng Uyển Dung cũng không ít. Phần lớn họ đều là gật đầu chào giao tiếp, nhưng cũng không có người nào ngăn cô lại nói với cô chuyện nhà một lát. Vì vậy Ứng Uyển Dung cũng vui vẻ chỉ ba bước đi là đã tới nhà họ Cao.

Cao Nhu đang rửa rau ở trong vườn. Tay áo được xắn lên, để lộ ra hai cái cánh tay mảnh khảnh. Bàn tay bị ngâm nước lạnh có chút hồng. Ứng Uyển Dung vào đến nơi, Cao Nhu mới phát hiện ra chị dâu của mình đã trở lại.

Mắt vừa nhìn thấy Ứng Uyển Dung, Cao Nhu liền đứng lên, gương mặt cũng có chút kỳ quái. Ứng Uyển Dung cũng kỳ quái nhìn Cao Nhu một chút, sau đó lục từ trong túi lấy ra một lọ kem dưỡng da tay, đưa cho Cao Nhu.

“Mỗi ngày em đều giặt tay quần áo như vậy. Khi giặt xong, em nhìn mà xem, đôi bàn tay của em đều đỏ ửng lạnh cóng cả lên rồi, rất dễ dàng bị nứt da. Lúc còn trẻ mà không biết yêu quý bản thân, chờ về sau này rồi em sẽ biết sự lợi hại.”

Cao Nhu lúc trước cũng có chút ý kiến đối với Ứng Uyển Dung, hiện tại cô cũng không thể nói rõ suy nghĩ của mình như thế nào. Nghe Ứng Uyển Dung nói như thế, Cao Nhu vẫn phản bác lại như đã từng nói: “Tôi cũng không có số mạng tiểu thư như vậy! Chị đã có anh trai của tôi chăm sóc rồi, đương nhiên sẽ không cần phải làm cái gì hết! Tôi ở trong nhà này mà không làm, thì thử hỏi nọ còn có thể là ai làm nữa đây? Chị sao?”

Cao Nhu nói xong cũng có chút hối hận, thấy mình đã nói quá đi, trong lòng âm thầm có chút ảo não, sợ Ứng Uyển Dung nổi cơn tức giận lên, quay đầu đi, thì người biết làm sao đây?

Ai biết Ứng Uyển Dung chính là khẽ cười một tiếng. Giọng nói thật dễ nghe của Ứng Uyển Dung làm cho lỗ tai của Cao Nhu nghe mà mềm nhũn đi. Trong chốc lát, Cao Nhu mới cảm giác thấy trên đỉnh đầu của mình có một đôi bàn tay vuốt v e, là tay của chị dâu cô chăng?

“Cô nương ngốc nghếch ạ. . . Chị dâu em lười biếng quen rồi, không thể so sánh cùng với một cô gái chịu khó giống như em được! Nhưng mà lời nói của chị dâu nói là lời nói thật. em cần phải yêu quý thân thể của chính mình nhiều hơn một chút, tranh thủ về sau kiếm nhiều tiền, làm cho cuộc sống của mình trôi qua thật tốt hơn một chút.”

Ứng Uyển Dung tươi cười chân thành tha thiết lại rực rỡ. Tự trong đáy lòng của Cao Nhu giống như có một hạt mầm sáng sủa được gieo xuống, dần dần nẩy mầm lớn lên, chỉ đợi ngày từ dưới đất chui lên ra ngoài.

Trương Kim Hoa nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện liền đi ra. Khi nhìn thấy Ứng Uyển Dung thì bà có chút kinh ngạc, “Mẹ còn đang nghĩ phải đến hai ngày nữa thì con mới trở về kia đấy! Vừa hôm qua mới gọi điện thoại, vậy mà hôm nay đã đến nơi rồi?”

“Ông chủ của con hào phóng mời bọn con ngồi máy bay trở về. Đến mùng 6 đầu năm mới là con đã phải trở về rồi.”

Trương Kim Hoa hiểu ra gật gật đầu, kêu Ứng Uyển Dung đi vào bên trong nói chuyện. Ứng Uyển Dung vừa mới đi vào liền phát hiện trên bàn ở trong phòng có không ít quần áo đồ vật này nọ, đồ ăn uống, để tràn đầy.

“Con đó, đứa nhỏ này có hiếu tâm là chuyện tốt! Con nhìn xem, con mua nhiều như vậy thì tốn hết bao nhiêu tiền đây chứ?” Trương Kim Hoa mồm miệng lải nhải nói.

Ứng Uyển Dung sửng sốt, nhíu mày nhìn nhìn những thứ gì đó để đầy bàn. Cô xác định mình tuyệt đối không hề mua những đồ này. Nhưng những thứ này lại đều được ghi gửi về địa chỉ của nhà họ Cao cực kỳ chuẩn xác. Như vậy là ai gửi, thì còn phải nói gì nữa sao?

“Cũng không phải chính là vừa khéo hay sao? Ngày hôm qua vừa nhận được mấy thứ đồ gì đó. Ngày hôm nay con đã về đến đây rồi. Ở bên trong còn có một phong thư nữa, nói là chia đều cho cả hai nhà chúng ta. Mẹ còn đang thu xếp các thứ, tính toán một lát đưa qua nhà con, thì con lại đã đi qua rồi.”

Trương Kim Hoa phân chia đồ vật rất nhanh. Bà phân chia cũng rất công bằng. Mỗi một thứ đồ vật đều được phân chia làm hai phần đều nhau. Còn thừa lại mấy thứ, bà cầm lên, thấy có chút không đúng với chủ ý của mình, xem ra không giống như là gửi cho bọn họ.

Ứng Uyển Dung liếc mắt liền nhìn thấy trên bàn là một hộp trang sức tinh xảo, bên trong có một chiếc lược bằng gỗ, nhìn có chút đơn giản, giống là đã được tự mài giũa. Bên trong hộp còn có đặt một chiếc đồng hồ quả quít xinh xắn, có dây đeo. Mở ra bên trong là ảnh chụp chung của Ứng Uyển Dung và Cao Lãng.

Đó là ảnh chụp hôm Chủ nhật bọn họ đi ra ngoài. Cao Lãng đã đề nghị đi đến tiệm chụp hình để chụp ảnh. Cao Lãng dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn lãng nhìn màn ảnh, Ứng Uyển Dung tươi cười duyên dáng đứng ở bên cạnh anh, nhìn cũng thấy có một sự hài hòa đẹp mắt.

“Cái này là của con.” Ứng Uyển Dung nói, đột nhiên có chút nhớ nhung đến cái người đàn ông nào đó đã lại biến mất không tin tức.

Trương Kim Hoa không nói thêm gì, ước chừng có quá nhiều thứ, lại càng để lẫn vào nhau. Đó cũng là chuyện bình thường, nhìn cũng không thấy có đồ vật nào quý giá nào, không vứt đi là tốt rồi.

“Trong thư Tiểu Lãng cũng đều đã nói cho chúng ta biết rồi. Tết dương lịch, chắc là sợ con không có thời gian để về, nên đã mua mấy thứ này rồi gửi trước qua bưu điện. Cao Lãng cũng không còn thời gian trở về nhà… Hừm, người trở về thì mới tốt, có tề tựu với nhau thì cũng phải qua sang năm mới rồi…” Trương Kim Hoa khàn giọng nói, cất kỹ đồ vật trong tay.

Ứng Uyển Dung vuốt v e cây lược gỗ trên tay, giống như có thể tưởng tượng được hình ảnh người đàn ông nào đó đang cẩn thận mài giũa cái lược trên tay. Bàn tay to của anh đùa nghịch bỏ vào trong hộp trang sức, chờ mong cô trở về, khi nhìn thấy sẽ lộ ra nụ cười tươi.

Cao Lãng. . .