Editor: CHERRY HOUSE
Khổng Phồn Thịnh cầm thẳng chai bia dưới đất lên mở ra, cùi chỏ đụng trúng khuôn mặt khó chịu của Nhạc Tu Minh, nhìn anh ta thật sự rất tức giận, mới lắc đầu dùng cánh tay còn lại sờ râu ria trên cằm.
"Đáng lẽ tôi muốn nói, để tỏ lòng áy náy, có thể sẽ giới thiệu một kịch bản mới cho em Uyển Dung, nếu anh đã như vậy, thì quên đi."
Lông mày của Nhạc Tu Minh khẽ nhúc nhích tỏ rõ đã hơi động lòng, Ứng Uyển Dung là một diễn viên có kinh nghiệm vả lại còn một lòng yêu thích đóng phim, anh và Conde đều có lòng quý trọng nhân tài như nhau, muốn cho con đường ngôi sao của cô ngày càng rộng mở hơn.
Khổng Phồn Thịnh nói xong thật sự không để ý đến anh ta nữa, Nhạc Tu Minh hơi động lòng nhưng lại hơi xụ mặt xuống, ho nhẹ hai tiếng, xoay mặt lại tức giận nói: "Đây thái độ xin lỗi của anh sao? Sẽ không nói nửa chừng rồi thôi chứ?"
Khổng Phồn Thịnh cười híp mắt để bình rượu ở một bên, toàn thân tràn đầy Hormone nam tính, đừng thấy Ứng Uyển Dung không biết thức thời từ chối anh ta, trong tổ phim còn nhiều người kính trọng gọi anh ta là anh Khổng để lôi kéo quan hệ.
"Anh nhiều quy củ quá, tôi là loại người ép mua ép bán đó sao?" Lời này của Khổng Phồn Thịnh cũng là nói thật, anh có tiền lại đẹp trai, còn nhiều cô gái trẻ hết người này đến người nọ lấy lòng anh ta còn không hết, anh ta cũng không phải ai đến cũng không từ chối.
Cũng chỉ vì nhìn dáng người của Ứng Uyển Dung cân đối, trông có vẻ đàng hoàng, nên thích thú đến trêu ghẹo một chút, nếu không thích thì anh ta cũng không cần thân cận.
Nhạc Tu Minh biết còn có một chút nữa là đến ranh giới cuối cùng của anh ta, không ép buộc người khác, nhưng không quen nhìn anh ta lôi kéo diễn viên nữ của đoàn phim, cũng là do anh ta mang đến những thói xấu không lành mạnh!
"Sợ là anh không biết, ừ, đó là chồng của Ứng Uyển Dung, còn là một quân nhân, tôi sợ anh bị người ta trực tiếp tố cáo, nói anh phá hỏng cuộc hôn nhân của quân nhân." Ánh mắt Nhạc Tu Minh lộ rõ vẻ xem kịch vui liếc qua Khổng Phồn Thịnh, muốn nhìn thấy sắc mặt cực kỳ sợ hãi của anh ta.
Không ngờ Khổng Thồn Thịnh liếc một cái rồi thu hồi tầm mắt, khen một câu: "Cũng xứng đôi đấy chứ."
Nhạc Tu Minh còn muốn cho anh ta bị ấm ức, thản nhiên nói: "Đương nhiên là họ xứng đôi, cuối tuần trường quân đội được nghỉ cậu ấy đều đến đây đóng phim cùng, còn không cần tiền."
Ba câu nói không rời bản tính, Khổng Phồn Thịnh cười nhạo một tiếng: " n tình tôi đầu tư tiền còn không đủ mời một diễn viên nhỏ, hay là, anh nuốt tiền này làm của riêng rồi?"
Lúc này, Nhạc Tu Minh lại giơ ngón tay lẩm nhẩm tính lại đủ mọi chi phí cho anh ta, bảng báo cáo của phòng anh ta cũng có cả xấp rồi, nói bala bala như súng máy không ngừng lại được.
Khổng Phồn Thịnh liếc hai người đang thì thầm to nhỏ ở cách đó không xa, chán nản nghĩ đến, đừng thấy bây giờ hai người họ không nghi ngờ đang rất ân ái, nhưng vướn vào trong giới này lâu rồi ai biết sau này sẽ ra sao chứ?
Nhạc Tu Minh nói một lát nghĩ đây là anh được Khổng Phồn Thịnh thiên vị, lập tức lấy lại tinh thần vỗ bàn nói: "Được, nhóc con, anh nói cho tôi nghe chút đi anh có một tài nguyên gì nào, "Xưởng gia đình nhỏ" coi như xong."
Khổng Phồn Thịnh thật sự không nhịn được nhìn anh ta mấy lần, anh ta vậy mà lại quên trước đó vài ngày không kéo được đầu tư của "Xưởng gia đình nhỏ" cũng không bằng chút giá thành của bản chế tác nữa, bây giờ có tư cách gì lựa chọn?
"Là phim điện ảnh của Lý Đạo, bây giờ vẫn còn đang chuẩn bị, kịch bản còn chưa viết xong, đề tài về thời dân quốc. Tôi có thể dẫn cô ấy ăn cơm chung để giới thiệu, về phần sau đó có được nhân vật hay không, vậy thì tôi không rõ lắm."
Nhạc Tu Minh cảm thấy hay là Khổng Phồn Thịnh đang trêu đùa mình, một kịch bản phim điện ảnh cũng không viết xong cũng có ý tốt lấy ra nói chuyện, khẳng định không phải anh ta tùy tiện qua loa tắc trách chứ?!
Đợi chút, Lý Đạo? Chẳng lẽ là......
"Anh nói Lý Đạo là ai?"
Khổng Phồn Thịnh nhấp một hớp bia, yết hầu thoáng chuyển động, giọng điệu trầm thấp nói: "Lý Đạo."
Nhạc Tu Minh lập tức hoàn toàn kinh hãi, những đạo diễn số một trong nước anh ta gần như đều thuộc như lòng bàn tay, đó là Lý Đạo tiếng tăm lừng lẫy.
So với loại đạo diễn như anh ta có lúc vì nghênh hợp thị trường, người xem vỗ tay một chút, người Lý Đạo và bọn họ không đi cùng một chuyến tuyến, nhưng phải nói là đạo diễn phim văn nghệ, thì cũng không đúng.
Đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên được thực hiện có thể xuất ra khỏi nước, vị đạo diễn người Hoa đầu tiên đạt được danh hiệu đạo diễn xuất sắc nhất ở nước ngoài, chụp một vài bức hình vậy thôi mà cũng có thể cầm đi làm hình quảng cáo để dùng, hình ảnh đẹp đến mức tùy tiện bắt một diễn viên nhỏ nhất cũng có tác dụng hóa học.
Nói tóm lại, Lý Đạo chính là vũ khí vàng để phòng bán vé có thể sống sót đi lại, người đầu tư thích nhất, trong mắt diễn viên sùng bái nhất khát vọng nhất là đạo diễn hợp tác.
"Không phải anh ta mới quay xong một bộ phim, đang nghỉ ngơi sao? Sao nhanh thế đã muốn chuẩn bị một bộ phim tiếp theo rồi?" Lý trí còn sót lại của Nhạc Tu Minh kéo lại suy nghĩ đã bay đến chân trời của anh ta, đầy mặt hoài nghi nói.
"Đúng lúc nhận được chút tiếng gió, cũng chuẩn bị quăng chút tiền vào. Thế nào? Tôi mà cũng nói láo với anh hay sao?" Anh làm như ai cũng như anh vậy?
Đó là vì Khổng Phồn Thịnh và Nhạc Tu Minh quen biết nhau từ nhỏ, gần như có mối quan hệ mật thiết cho đến lúc lớn, quan điểm sống quan điểm giá trị hoàn toàn khác nhau, cũng hiếm có khi có thể làm bạn bè nhiều năm như vậy.
Vừa rồi Nhạc Tu Minh bị chèn ép không kéo được đầu tư cũng không muốn cúi đầu đến trước mặt Khổng Phồn Thịnh, vẫn là do anh ta nhận được tin tức, chủ động đến cửa nói muốn đầu tư, bảo toàn mặt mũi của anh.
Nhạc Tu Minh sờ mũi một cái, ân cần gọi: "Ài ài, tôi nói này, Tiểu Trương, để anh Khổng của cậu nướng mấy xâu ăn, cậu không thấy mọi người đói meo rồi sao. Thấy các cậu không có mắt nhìn, đi ra ngoài nói tôi mang người ra ngoài, tôi cũng mất mặt."
Tiểu Trương: "......"
Khổng Phồn Thịnh không có vạch trần anh ta để lấy cớ, nói thẳng: "Tối mai có bữa tiệc, đến lúc đó anh cũng qua đi, tránh cho anh lại cảm thấy tôi muốn quy tắc ngầm với cô ấy, đúng lúc cũng làm quen Lý Đạo một chút."
Nhạc Tu Minh cực kỳ yêu mến và sùng bái Lý Đạo như đàn em, mặc dù cùng là đạo diễn, nhưng phân cấp bậc cao thấp, người như Lý Đạo chính là cấp bậc đại sư, anh ta mới nhập môn, vẫn chưa tìm được cơ hội để lãnh giáo anh ta, đây là một cơ hội sẵn có!
"Cảm ơn, người anh em!" Lúc này, Nhạc Tu Minh cũng chủ động cụng ly, còn chủ động giải thích: "Tôi thật sự lo lắng anh bị Cao Lãng đánh, anh đừng thấy người ta ở xa xa nhìn không có bắp thịt gì, ngày đó anh ấy mặc bộ này trong phim, thật sự làm cô gái trẻ của tổ phim nhìn đến trợn trắng mắt đấy."
"Được rồi, được rồi, câm miệng đi." Gân xanh trên trán của Khổng Phồn Thịnh nhảy lên, rất muốn đánh Nhạc Tu Minh.
......
"Được rồi, anh hãy yên tâm đi, tôi sẽ đóng phim thật tốt ở tổ phim, không có việc gì tuyệt đối sẽ không chạy loạn."
Ứng Uyển Dung vừa nói chuyện với Cao Lãng tại sảnh tiếp khách ở lầu dưới, Cao Lãng khăng khăng rằng sắc trời đã tối đừng tiễn anh đi trạm xe, tự anh có thể trở về, đến nơi sẽ gọi điện thoại cho cô.
Ở một chỗ tốt trong sảnh tiếp khách, trong phòng cũng có một điện thoại, cuối cùng cô không cần gọi điện thoại ở buồng điện thoại kia nữa.
"Ừ. Em về đi." Cao Lãng nhìn Ứng Uyển Dung bị gió thổi đến đỏ mặt, không nhịn được nhét một ít sợi tóc xốc xếch vào sau tai cho cô, chân tay vụng về khiến Ứng Uyển Dung nở nụ cười.
"Em nhìn anh ngồi lên xe rồi sẽ đi lên."
"Anh nhìn em đi lên rồi mới ngồi lên xe."
Ứng Uyển Dung cười một tiếng, bọn họ nói thêm gì nữa chắc sẽ bị líu lưỡi, trời cũng không còn sớm, Ứng Uyển Dung cũng không phải là cái loại người lề mà lề mề dính như keo đó, tiến lên hôn Cao Lãng một cái, rồi nhẹ nhàng cất bước chân đi về.
Cao Lãng đợi ở dưới lầu, cho đến khi thấy cô vẫy tay ở cạnh cửa sổ mới xoay người rời đi.
Ngày hôm sau, Ứng Uyển Dung quay phim xong thì nghe Nhạc Tu Minh nói sẽ kết thúc công việc sớm, buổi tối không quay phim nữa, ngay cả Ngô Minh cũng cảm thấy tính tình của Nhạc Tu Minh thay đổi, thế mà không bóc lột bọn họ, thật đáng mừng.
Nhạc Tu Minh híp mắt cười, ngoắc tay gọi Ngô Minh và Ứng Uyển Dung đến đây, ba người đang nói chuyện trong phòng nghỉ tạm của đạo diễn, đóng cửa lại làm người bên ngoài cũng không nghe thấy bọn họ đang nói gì.
"Tối nay tôi mời các cô đi ra ngoài ăn một bữa cơm, để làm quen một chút, đến lúc đó cũng đừng để tôi bị mất mặt." Nhạc Tu Minh hết sức căng thẳng nói trước cho bọn họ, hoàn toàn không cho là mình sẽ xảy ra chuyện gì không may.
Ngô Minh và Ứng Uyển Dung liếc mắt nhìn nhau, không nói gì thêm, tật xấu của Nhạc Tu Minh rất nhiều, nhưng chỉ có một điểm là, anh ta tuyệt đối sẽ không lừa bọn họ.
Chỉ cần hiểu rõ điểm này là được.
Ngô Minh có rất nhiều quần áo riêng, đa phần là quần áo được tặng mỗi quý để phát ngôn, Ứng Uyển Dung là một người mới, thứ gì cũng tự mua, bây giờ cũng chỉ vì viêm màng túi, cách ăn mặc của mình cũng không sao cả, mặc quần áo mỏng một chút, mặc nhẹ nhàng thoải mái hợp lòng người, da dẻ mềm mại gần như có thể vặn ra nước, đây đoán rằng cũng là một trong những chỗ tốt của tuổi trẻ.
Nhạc Tu Minh không nói thêm gì về trang phục của bọn họ, bản thân trái lại mặc thẳng một bộ âu phục, dọc theo đường đi không được tự nhiên giật nhẹ nơ, cuối cùng vẫn lấy xuống nhét vào trong túi, thành công giải thích được từ gì gọi là đứng ngồi không yên này.
Ứng Uyển Dung và Ngô Minh ngồi ở phía sau, Nhạc Tu Minh ngồi ở ghế cạnh tài xế không một phút rảnh rỗi, đến ăn cơm ở ngoài khách sạn, vì giữ mặt mũi, anh ta đi ở phía trước hai người.
Số phòng đã sớm biết, Nhạc Tu Minh không cần nhân viên phục vụ gõ cửa, tự khẩn trương vuốt lên nếp cuốn của cổ áo, gõ cửa, vẫn không quên nói với Ứng Uyển Dung: "Nhớ lát nữa phóng khoáng một chút, đừng quá câu nệ biết không?"
Ứng Uyển Dung nhìn lại anh ta cười chế nhạo cười, nhưng vẫn khôn khéo gật đầu như cũ, cũng không kích thích anh ta. Rất nhanh đã có người đến đây mở cửa gỗ ra, là Lỗ Phồn Thịnh gặp được một lần vào ngày hôm qua, thấy bọn họ dẫn thẳng người vào trong.
"Đã sớm đoán được các người sắp tới, tôi đã đi cửa xem một chút, quả thật là nhóc con anh gõ cửa. Lý Đạo, vị này đoán rằng anh cũng biết, bạn thân của tôi, Nhạc Tu Minh, là một đạo diễn."
Lý Đạo nói là một lão giả rất có tôn chỉ, tư thế ngồi thẳng tắp, ăn nói có ý tứ. Trước mặt lại bày một ít ly trà xanh, trái lại trên mặt mấy người ngồi ở xung quanh lại tươi cười, cười cười nói nói gọi bọn họ.
Lý Đạo ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Tu Minh một cái, không lui về phía sau nhìn Ngô Minh và Ứng Uyển Dung, rất nghiêm túc nói: "Tôi biết rõ anh ta, năm ngoái được phần thưởng đạo diễn mới xuất sắc ở trong nước, mới từ nước ngoài trở về nước để quay phim, quay không tệ."
Sắc mặt của Nhạc Tu Minh lập tức đỏ lên, nhưng nghĩ đến mặt muốn cứng đờ, ho khan một cái, kiềm chế nụ cười trả lời: "Lý Đạo, ngài quá khách khí, ở trước mặt ngài trình độ của tôi không có chuyển biến gì đáng nói, được ngài khích lệ tôi cũng ngượng ngùng."
"Đúng rồi, bây giờ tôi đang quay phim ở góc nam nữ chính, Ngô Minh và Ứng Uyển Dung, nhìn các người ngây ngốc ra đó kìa, còn không mau chào hỏi Lý Đạo."
Ngô Minh và Ứng Uyển Dung làm sao không nhìn ra tối nay là dạng cơ hội gì, lúc nhìn thấy Lý Đạo cũng đã nhận ra rồi, cũng cảm kích Nhạc Tu Minh có lòng chỉ điểm bọn họ như vậy. Nghe anh ta trách cứ một tiếng như thế, cũng không có ý tức giận, cười rồi nhận sai, cùng lên tiếng chào Lý Đạo.
Trên mặt Lý Đạo thản nhiên, không nhìn ra tâm tình gì. Khổng Phồn Thịnh và Nhạc Tu Minh liếc mắt nhìn nhau, biết rõ điều này còn cần cố gắng thêm, sau khi ngồi xuống ngược lại vẫn luôn là bầu không khí sôi nổi.
Cuối cùng vẫn là Nhạc Tu Minh hơi không chịu nổi, giơ lên chén nhỏ muốn mời Lý Đạo một ly, đã nhìn thấy anh ta khoát tay áo nói: "Người mình, cũng đừng đùa kiểu này, buổi tối mọi người đừng uống rượu, uống chút trà là được rồi."
Ăn cơm tối đâu rồi, uống nhiều trà rất kỳ cục. Nhạc Tu Minh nói thầm trong lòng nhưng cũng không hỏi thẳng ra ngoài. Ứng Uyển Dung sảng khoái hơn anh ta nhiều, bưng thẳng ly trà của mình rót một chén, đứng dậy cách nửa mặt bàn, thướt tha duyên dáng như nụ hoa mềm mại.
"Tôi rất thích phim của Lý Đạo ngài, hôm nay may mắn gặp mặt một lần, phải mời ngài một ly, lấy trà thay rượu, tôi cạn trước ngài cứ tự nhiên." Nói xong uống một hơi cạn sạch, nụ cười xinh đẹp làm cho người ta nhìn thấy không thể tức giận được.
Lý Đạo quả thật thuận theo nhấp một miếng, cũng không khuyên cô ngồi xuống, nếu là người khác đã sớm lúng túng tự ngồi xuống, hận không thể độn thổ vào trong khe rồi.
Ứng Uyển Dung châm thêm cho mình một ly trà nữa, tay vững vàng bưng lên, nói tiếp: "Hôm nay không nói chuyện công việc, chỉ nói hôm nay chúng tôi được ngồi ở đây, chính là duyên phận, chẳng lẽ không đáng để uống một ly sao?"
Ứng Uyển Dung giơ tay lên lần nữa uống một hơi cạn sạch, ánh mắt trong trẻo, khóe môi mỉm cười, Lý Đạo khó khi nhướng mày lên nhìn Ứng Uyển Dung một chút, nghe cô nói tiếp mấy thứ gì đó.
Ứng Uyển Dung cô không biết Lý Đạo muốn quay bộ phim gì, nhưng thái độ phóng khoáng dù sao cũng có chút không tệ, nhăn nhó người ta cũng không nhất định sẽ làm họ liếc mình nhiều hơn một cái, coi như kết giao bạn bè, làm quen một chút, nghĩ trên tâm trạng như vậy cũng có thể buông lỏng không ít.
Văn hóa bàn rượu của Ứng Uyển Dung không phải nói khoác, cùng Lý Đạo nói xong cũng mời hai nam một nữ có quan hệ với nhau ngồi cạnh anh ta một ly, trong khoảng thời gian này cô cũng bổ sung thêm một chuyện tệ hại trong giới, mặc dù còn chưa biết mấy người này, nhưng nhìn cũng hơi quen mặt, có lẽ thuộc về những nhân viên hậu trường.
Một bộ phim tốt cần không ngừng đạo diễn và diễn viên, cũng cần những nhân viên hậu trường cùng chung cố gắng, cô vốn dĩ không có phách lối gì, có ý định kết giao với người khác vậy thì càng không có gì bất lợi, ghẹo cho đoàn người cười không ngớt.
Tào Tình trực tiếp ngồi ở cạnh Ứng Uyển Dung nói chuyện với cô, hai người trao đổi tâm đắc trang điểm cho nhau, còn một vài thứ khác nữa, không khí cũng nóng lên không ít.
Mặc dù Ngô Minh không có năng lực ngoại giao như Ứng Uyển Dung, nhưng lại chứa đựng kiến thức phong phú, thỉnh thoảng nói lời dí dỏm, mấy đàn ông bên cạnh Lý Đạo trái lại đều đáp lời anh ta, cứ thế mà trao đổi danh thiếp để làm quen.
Ba người bên cạnh Lý Đạo cũng không phải là người ngoài, Tào Tình là biên kịch, hai người khác một người là Phó Đạo Diễn, một người là Nhà Sản Xuất, cũng xem như là người quen cũ của Lý Đạo, cho nên làm phim cũng giảm bớt rất nhiều giai đoạn lằng nhằng.
Hôm nay vốn dĩ ra ngoài họp mặt tậm sự một chút về việc bộ phim tiếp theo, kịch bản còn chưa sáng tác xong, còn phải tốn thêm một chút thời gian nữa, Tào Tình cầm đến là để cho Lý Đạo xem trước một chút xem có ý kiến gì.
Khổng Phồn Thịnh nói muốn dẫn người đến đây gặp mặt cùng ăn một bữa cơm, dù sao mọi chuyện cũng đàm phán không sai biệt lắm, nhiều hơn mấy người cũng không có gì.
Tào Tình càng nhìn Ứng Uyển Dung càng thích, biết gần đây cô đang quay một bộ phim cổ trang điện ảnh của Nhạc Tu Minh gật đầu một cái, biết được quay xong còn muốn quay tiếp bộ phim truyền hình "Hồng lâu" của Conde, thời gian sẽ kéo dài lâu một chút, thì rất kinh ngạc.
Nhìn kỹ Ứng Uyển Dung một chút, trang điểm cổ trang có lẽ sẽ rất đẹp, tiến lùi có chừng mực, nữ chính dưới ngòi bút của cô ấy thậm chí có chỗ trùng hợp như thế.
Cô ấy giương mắt nhìn Lý Đạo, phát hiện Lý Đạo cũng cau mày như có điều suy nghĩ nhìn Ứng Uyển Dung. Nhạc Tu Minh đã sớm nhân cơ hội ngồi vào bên cạnh Lý Đạo, thỉnh giáo vấn đề, Lý Đạo trái lại không có làm khó dễ gì, trực tiếp giúp anh ta trả lời vấn đề còn nói chút kinh nghiệm của mình. Khổng Phồn Thịnh ngược lại trở thành người nhàn rỗi nhất trên bàn cơm, nhìn bọn họ mỗi người một cách, lộ hết tài năng, cũng là một điều thú vị.
Cuối cùng vẫn là chủ và khách đều vui vẻ, mặc dù không có đạt thành chuyện hợp tác gì, nhưng có qua có lại, gặp mặt trò chuyện nhiều một chút, sau này người ta có nhân vật gì phù hợp đương nhiên cũng sẽ nghĩ đến mình.
Ba người họ không uống rượu, ngồi chung xe của Khổng Phồn Thịnh về, Nhạc Tu Minh trực tiếp bảo tài xế lái xe đi trước.
"Lần này biểu hiện của các người rất tốt, mặc dù không biết Lý Đạo có thể coi trọng các người hay không, nhưng có cơ hội vẫn luôn tốt."
Nhạc Tu Minh tán dương. Ngô Minh cười nói: "Nhạc Tu Minh ngài khách khí như vậy, về sau tôi cũng không dám xin nghỉ."
"Thằng nhóc này cậu còn muốn xin nghỉ? Không cho phép!" Nhạc Tu Minh trợn mắt từ chối thẳng thừng.
"Cám ơn Nhạc Tu Minh ngài cho cơ hội, tôi cũng không nói thứ khác nữa, ngài cứ nhìn cử chỉ của tôi đi. Sau này có gì cần tôi làm, cứ trực tiếp đến tìm tôi là được."
Lời này của Ứng Uyển Dung quả thật không phải lời khách khí, lúc này được Nhạc Tu Minh chỉ điểm cho cô, sau này cô vẫn còn ngây ngốc ở trong giới này, nếu như có cần cô giúp một tay hỗ trợ một vé tuyên truyền, cô cũng sẽ không từ chối.
"Lời này tôi cũng sẽ nghiêm túc để ở trong lòng, để cô không thể đổ thừa." Nhạc Tu Minh cười ha ha nói.
Anh ta tin chắc Ứng Uyển Dung tuyệt đối sẽ nổi tiếng, về phần đạt được trình độ nào, anh ta khó có thể nói được. Đợi cô công thành danh toại rồi, có thể được một món nợ ân tình của cô, thật như là hái được hoa.
Ứng Uyển Dung cười cười cũng không để ở trong lòng, lời hứa của cô cũng không phải là ai cũng có thể cho, đổi lời khác mà nói, bây giờ cô chỉ là người mới, có ai sẽ quan tâm lời hứa của cô sao?
Cũng chỉ có Nhạc Tu Minh nghiêm túc với mấy chuyện kỳ lạ như vậy. Sau khi ba người rời đi, bọn người Tào Tình còn ở lại nói chuyện một lát rồi mới tan cuộc, cô ấy lái xe đưa Lý Đạo trở về, trên đường không nhịn được hỏi một câu.
"Ngài cảm thấy Ứng Uyển Dung thế nào?"
Lý Đạo đang nhắm mắt dưỡng thần ở chỗ ngồi phía sau, nghe vậy chậm rãi nói: "Thấy năng lực giao tiếp của cô ấy cũng không tệ lắm, điều này dụ dỗ được cô tốt lắm."
Tào Tình hừ một tiếng nói: "Ta hiểu biết rõ ngài cũng cảm thấy cô ấy không tệ, tối nay anh cũng nhiều lần nhìn cô ấy."
"Nhìn lại chút thôi." Lý Đạo nói.
Tào Tình cảm thấy Lý Đạo nói thế hay là có đùa giỡn, nói nhỏ: "Chậc, yêu cầu của ngài cao như vậy, trừ thân thủ có thể phải huấn luyện, tôi thấy cô ấy sẽ rất phù hợp. Ngài không biết, mặc dù cô ấy là một người mới, nhưng còn nhận được một bộ phim mới của Conde, đóng phim chắc chắn sẽ trót lọt."
Lý Đạo cau mày nói: "Cho nên tôi nói nhìn lại một chút, không chỉ đóng phim, tôi cũng vậy không thích một diễn viên chính nhận quay chung hai bộ phim điện ảnh, cô ấy có thể có sức lực làm được cả hai chuyện sao? Ai cũng khó nói được."
Tào Tình không còn lời nào để nói, tình cảm vui đùa có nhiều hơn cũng có chỗ xấu, điều này không dễ làm.
Ứng Uyển Dung không biết việc phát triển lúc sau, nàng trở về rửa mặt xong đã sớm nằm vào trong chăn, cầm điện thoại lên gọi cho Cao Lãng. Hai người đã hẹn mỗi ngày vào thời gian này sẽ gọi điện thoại, nói chuyện với nhau rồi ngủ tiếp.
Cao Lãng đã sớm đợi ở buồng điện thoại đó, gọi cho Ứng Uyển Dung mấy cuộc điện thoại cũng không người nhận, ở trên đất tuyết cũng sắp bị anh giẫm cho bằng phẳng, còn phải coi chừng mấy bạn cùng phòng nhìn anh một lát như muốn nói gì ở cách đó không xa, chạy mấy lần cũng không đuổi người đi được, mới gọi cuốc đầu tiên anh đã bắt máy ngay.