Chương 104.1: Ngoại truyện 2
Editor: Mẹ Bầu
Bởi vì là một người thuộc loại minh tinh đời thứ hai đủ tiêu chuẩn, Cao Tiểu Bảo có thể nói với bạn một cách rất có trách nhiệm rằng, dân chúng bình thường cho rằng bọn họ chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, có thể tùy ý chọn lựa nguồn lực theo ý muốn.
Nhưng Cao Tiểu Bảo chỉ nghĩ muốn nói đối với những người này là – – thúi lắm!
Đầu tiên ba của anh cũng không đồng ý với ý định của cậu, là sẽ trở thành một thành viên của làng giải trí. Ba ba hi vọng anh có thể tòng quân, Nhưng không ngờ, ngược lại, cô em gái luôn thích dùng vũ lực và dũng mạnh @MeBau*diendan@leequyddonn@ của anh lại đi bộ đội, còn anh thì chạy tới tham gia làng giải trí.
Bởi vì có mẹ ruột là Ứng Uyển Dung, địa vị ở trong làng giải trí thập phần siêu nhiên. Chỉ cần Ứng Uyển Dung nói một câu, lo gì Cao Tiểu Bảo không có cơ hội sớm ngày thành công biến nửa bầu trời.
Nín thở một hơi, Cao Tiểu Bảo ký hợp đồng tiến vào Thời Đại. Cao Tiểu Bảo đã chứng minh cho mẹ mình thấy rằng, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn anh rất phù hợp với giới giải trí này.
Thế nhưng từ sau khi tham gia buổi hôn lễ của ba mẹ mình trở về nhà, Cao Tiểu Bảo liền trở nên có chút lười nhác rồi. Đến ngay cả người đại diện là anh Tiểu Minh đều không thể nào chấp nhận được nữa rồi.
“Anh nói này, Tiểu Bảo à. . .” Ngữ điệu nói của anh Tiểu Minh hơi kéo dài ra một chút, gương mặt vuông chữ điền (*) lộ ra biểu cảm nghiêm túc.
(*) Nguyên văn: Gương mặt chữ quốc. dinendian.lơqid]on Chữ quốc trong tiếng Trung viết gồm 2 chữ 国家. Tuy nhiên để phù hợp với ngôn ngữ tiếng Việt, và để cho bạn đọc dễ hiểu, mình edit thoát thành mặt vuông chữ điền (dựa theo phần đầu của chữ quốc)
Cao Tiểu Bảo xù lông nói: “Tôi nói này, đồng chí Tiểu Minh à, anh có thể đứng đắn một chút hay không. Nghệ danh của tôi là Cao Hiểu đó, đừng có gọi cái tên vớ vẩn gì đó đối với tôi. Cứ mù quáng gọi như vậy, kẻo mất sạch cả người hâm mộ đó!”
Anh Tiểu Minh nhìn sang Cao Tiểu Bảo, vẻ coi thường. Hai chúng ta ai là ai đây! Tên thật của cậu chính là Cao Tiểu Bảo, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nhưng mà lại sợ người ta gọi bằng cái tên Cao Tiểu Bảo là sao? (*)
(*) Tiểu Bảo là một tên dành cho con trai. Tiểu Bảo có ý nghĩa là “Tiểu” theo nghĩa Hán Việt ý chỉ sự nhỏ nhắn, xinh xắn. Chữ “Bảo” thường gắn liền với những vật trân quý như châu báu, quốc bảo. Vì vậy, dùng tên “Tiểu Bảo” đặt cho con như hàm ý con chính là tiểu bảo bối – bảo vật nhỏ bé mà bố mẹ luôn nâng niu, giữ gìn.
“Tôi nói cậu biết, cậu đừng có tìm lý do với tôi nhé. Tôi muốn hỏi cậu một chút, vì sao cậu lại từ chối đối với tờ tạp chí Phong Thượng như vậy? Giải thưởng Golden Melody Awards (Giải thưởng Giai điệu vàng) cậu cũng không đi lĩnh thưởng rồi, vì sao vậy? Chuyện ba mẹ của cậu kết hôn đã k1ch thích đến cậu phải không? Cậu muốn kết hôn hay sao?” Anh Tiểu Minh nhìn sâu vào Cao Tiểu Bảo vẻ nghi thần nghi quỷ.
Cao Tiểu Bảo trợn trừng mắt. Anh chợt phát hiện ra người đại diện nhà mình thật sự là càng ngày càng hời hợt rồi! Trước kia sau khi biết được mẹ của anh là Ứng Uyển Dung, anh Tiểu Minh thực sự bị kinh sợ, gần như đã coi anh giống như là Thái Tử Gia vậy! Có thế được như vậy mấy năm đây, Cao Tiểu Bảo đã phải nói với anh Tiểu Minh mãi để thay đổi thái độ này!
“Anh mới muốn kết hôn ấy! Chỉ là em thấy mệt mỏi, cho nên nghĩ muốn nghỉ ngơi mà thôi.” Cao Tiểu Bảo cũng không nói rõ trạng thái của mình trong lúc này. Chỉ là cậu nghĩ muốn nghỉ ngơi một chút.
“Tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu quanh năm suốt tháng cậu đã làm việc được bao lâu. Một năm có hai album, thời gian còn lại bay khắp trời nam biển bắc còn gì. Đây còn không phải là kỳ nghỉ sao?” Anh Tiểu Minh nói lời nói thấm thía.
“Anh lại còn dám nói nữa à!” Cao Tiểu Bảo xắn tay áo lên, nói vẻ đầy oán hận nói: “Vì sao em phải bay khắp trời nam biển bắc đây? Chẳng lẽ không phải là vì em bay đi quay chụp quảng cáo, làm tuyên truyền hay sao? Cả ngày loay hoay chân không chạm đất. Lần này đi tham gia hôn lễ em mới có thời gian thở một hơi! Em vẫn không thể được nghỉ kỳ nghỉ đông sao? !”
Anh Tiểu Minh sờ sờ cằm, nhìn Cao Tiểu Bảo đã triệt để xù lông, âm thầm gật đầu, có lẽ lượng công việc có hơi lớn chút thật! Đã chọc Tiểu Bảo khó chịu rồi.
Nhưng mà, nếu người nổi tiếng không làm việc thì khoảng cách trở thành người của quá khứ cũng không xa. Vì vậy Tiểu Minh sẽ phải suy nghĩ nhiều hơn về vấn đề phát triển bền vững.
“Được rồi! Anh đồng ý với em, cho phép em nghỉ ngơi. Nhưng mà bây giờ anh muốn nói đến chuyện lúc trước, em phải đi chụp ảnh cho tạp chí Phong Thượng xong đã. Dù sao đây là công việc đã sớm thỏa thuận từ trước rồi.”
Cao Tiểu Bảo chỉ có thể thành thật đáp ứng. Đây cũng là một trong điều kiện trao đổi rồi.
Sau khi bị người đại diện cùng trợ lý đóng gói đi đến tạp chí Trào Lưu, anh Tiểu Minh cùng với trợ lý đi phân phát trà và đồ ăn nhẹ đã mang đi theo. Đối với nghệ sĩ luôn có tính tình đùa giỡn của nhà mình, việc kéo dài công việc sẽ tạo thành bất tiện cho người khác. Cho nên, anh vẫn cần phải thân thiết ân cần thăm hỏi mỗi người.
Cũng là bởi vì ở trong nước, tạp chí Phong Thượng kể ra cũng được coi như là Fashion Magazine (tạp chí Thời Trang), cho nên tạp chí Phong Thượng đặc biệt muốn để cho Cao Tiểu Bảo nhân vật trên trang bìa của tạp chí. Anh Tiểu Minh cảm thấy đây chính là một cơ hội để Cao Tiểu Bảo bước chân vào giới thời trang, cho nên đã đồng ý..
Chuyện này thiếu chút nữa thì đã bị vị tiểu tổ tông này can thiệp phá mất rồi! Anh Tiểu Minh cũng ngóng trông vị chủ biên của tờ tạp chí này ngàn vạn lần đừng kéo tên Cao Tiểu Bảo vào trong sổ đen. Bằng không nghĩ muốn tìm lại được cơ hội đặt chân, thật liền thật sự phải hao phí không ít sức lực rồi.
Đối với Cao Tiểu Bảo, một đứa bé luôn tuỳ hứng này, thì vị chủ biên của tờ tạp chí Trào Lưu lại khác hẳn. Nghe nói đây là một người cực kỳ trẻ tuổi, vừa mới từ nước ngoài triệu hồi về công ty AB, phong cách làm việc rất có trật tự, lời đồn đãi bình luận trong công tác không sai.
Cao Tiểu Bảo đang nhíu mày nghe nhiếp ảnh gia ở đó nói với cậu về một loạt các điểm quan trọng cùng cảm giác một lát nữa phải thể hiện. Lời nói của vị nhiếp ảnh gia kia, Cao Tiểu Bảo để tiến vào trong tai trái, rồi đi ra phía tai phải. Ánh mắt của Cao Tiểu Bảo vẫn còn đang mải sưu tầm ở trong sân. Chợt nhìn thấy có một cô gái tuổi còn trẻ chính là đang hư hư thực thực bị một vị quản lý cao cấp mắng mỏ, sắc mặt đỏ bừng, môi mím lại cực kỳ chặt.
Cũng không biết là có điểm nào đã chạm vào sự xúc động của Cao Tiểu Bảo, Cao Tiểu Bảo từ trong đám người kia xông ra ngoài, trực tiếp đứng ở trước mặt cô gái trẻ tuổi kia, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ chuyên nghiệp đeo kính ở trước mặt, quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, hừ lạnh một câu: “Bác gái à, bác là ai vậy?”
Người phụ nữ kia đôi môi run lẩy bẩy, tròng mắt trợn thật lớn, nhìn Cao Tiểu Bảo cùng cô gái trẻ tuổi đứng phía sau cậu, ngón tay đang chỉ chỉ bỗng bắt đầu run rẩy, kích động đến mức nói cũng không thể nói nên lời.
Anh Tiểu Minh nghe thấy có tiếng nghị luận ở chung quanh, mới biết được tiểu tổ tông nhà mình lại làm chuyện gì ầm ĩ rồi. Chỉ nhìn biểu hiện của Cao Tiểu Bảo và dung mạo của hai người trước sau, Tiểu Minh cũng không khó để đoán ra được rằng, đó chính là một người mới ở nơi làm việc đang bị một người kỳ cựu ức hiếp. Con người nào đó thì đang chính nghĩa phát tác, đảm đương nhiệm vụ của siêu nhân rồi.