Chương 103.3: Ngoại truyện 1
Editor: Mẹ Bầu
Vưu Lương Tài đi ra ngoài liền vỗ một cái vào sau gáy của mình. Không đúng, đây là văn phòng của anh mà, dựa vào gì mà anh lại phải đi ra ngoài, nhường lại văn phòng cho người khác chứ nhỉ! Choáng váng rồi, tất cả đều là do Cao Lãng đã dọa đến anh đây mà.
“Anh đã lên kế hoạch cho việc này bao lâu rồi? Thế mà cũng không thèm nói với em một chút.” Ứng Uyển Dung đi đến phía trước cửa sổ nhìn xuống dòng xe chạy như dòng nước chảy ở phía dưới, giọng nói cũng mềm nhẹ đi không ít.
Giọng đàn ông vẫn trầm ổn như trước, @MeBau*diendan@leequyddonn@ hạ thấp giọng xuống nói: “Muốn cho em một chút kinh ngạc vui mừng.”
“Em đúng thật là bị kinh ngạc đấy.” Ứng Uyển Dung nói vẻ trêu ghẹo.
“Không thấy vui mừng hay sao?” Người đàn ông nói vẻ đầy buồn bực nói. Anh ở bên ngoài dù uy phong tám phía thế nào, thì khi đến trước mặt cô vợ nhỏ của mình, anh vẫn là một đức ông chồng yêu chiều vợ như cũ.
Vẻ mặt của Ứng Uyển Dung trở nên tươi cười, trong mắt giống như hàm chứa ánh sao sáng, mím môi cười trộm, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn “Có chứ. Bất quá em lại thích anh lặp lại lần nữa ở ngay trước mặt em hơn.”
“Cao tướng quân, nghe nói anh muốn bù lại cho vợ của anh một buổi hôn lễ phải không? Không có cầu hôn làm sao có thể có hôn lễ được chứ?” Ứng Uyển Dung nói vẻ bỡn cợt, trong mắt tràn đầy vẻ không có hảo ý.
Đầu kia của điện thoại chỉ có tiếng bước chân rất có quy luật. Tiếng tiếng hít thở nhẹ nhàng của người đàn ông vang lên ở trong tai. Lỗ tai của Ứng Uyển Dung đã có chút tê dại rồi, đối với người đàn ông này cô thật sự là không có tí ti sức chống cự nào.
Ngoài cánh cửa vang lên vài tiếng gõ nhẹ nhàng. Ở trong điện thoại di động và ngoài thực tế dường như có một bản song ca. Trong lòng Ứng Uyển Dung cảm nhận thấy cánh cửa phòng được mở ra. Diiễn~đaàn~leê~qღuý。đôn Cao Lãng đang đứng yên lặng ở bên cạnh cửa, quần áo vẫn chưa hề thay đổi. Mọi người trong công ty đứng nấp ở chỗ không xa, lặng lẽ nhìn quanh thăm dò.
Ứng Uyển Dung nhíu mày nhìn Cao Lãng, “Thế nào, anh đến để đưa em đi ăn cơm sao? Vừa vặn, chúng ta cùng nhau đi thôi.”
Cao Lãng nhấp môi dưới, trong cặp mắt thâm thúy tràn đầy sự cố chấp. Anh cũng không bị sự trêu chọc của Ứng Uyển Dung mà bỏ đi, trực tiếp mở miệng nói: “Ăn cơm cũng không vội! Uyển Dung, vừa mới rồi em đã nói, muốn làm hôn lễ thì phải có cầu hôn.”
Ứng Uyển Dung thấy Cao Lãng lấy từ trong lồ ng ngực ra một cái hộp nhỏ. Sau khi mở ra, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on có một chiếc nhẫn kim cương cực kỳ tinh xảo đang nằm ở bên trong.
Cao Lãng quỳ một gối xuống, lưng thẳng thắn. Cho dù là tư thế như vậy, bộ dáng của anh nhìn vẫn là một người đàn ông xương sắt da đồng như cũ.
“Ứng Uyển Dung, anh yêu em! Hãy gả cho ta đi.”
Cao Lãng nói đầy chân tình tha thiết. Gò má của Ứng Uyển Dung cũng nổi lên đỏ ửng. Cô vươn bàn tay trắng như ngọc đặt ở trước mặt Cao Lãng nói: “Em đồng ý gả cho anh!”
Chung quanh vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt,di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn tiếng vỗ tay cũng vang lên từng hồi từng hồi. Quan trọng hơn là, đoạn video này còn bị tiết lộ ra bên ngoài. Nhất thời ghen tị với vận may của Ứng Uyển Dung, hoặc là cảm thấy Cao Lãng có bản lĩnh cưới được một cô gái xinh đẹp. Ở trên mạng, những bình luận đau buồn, chua xót nhắn lại chi chít.
Bất quá, những tin nhắn này lại cũng không hề ảnh hưởng một chút nào đến việc chuẩn bị buổi hôn lễ sắp tới của bọn họ. Trên thực tế việc tổ chức hôn lễ này Cao Lãng cũng đã vụng trộm chuẩn bị từ lâu rồi. Quân sư quạt mo chính là người phụ nữ của nhà mình.
Biết được buổi hôn lễ đều đã được trù bị không sai biệt lắm, Ứng Uyển Dung mới biết được, trước đó vài ngày con trai, con gái của cô cứ luôn luôn thám thính tin tức là có ý gì. Cô còn tưởng rằng bọn nhỏ đã lớn rồi, có đối tượng muốn kết hôn, nên còn đặc biệt nói với các con rằng: Khi nào có thời gian rảnh thì các con hãy đưa đối tượng của mình về nhà. Ba ba của các con sẽ không ăn thịt bạn của các con đâu! Đừng sợ, đã có mẹ của con chống đỡ rồi!
Không nghĩ tới, chính là cô đã uống trước rượu mừng của mình.
Buổi hôn lễ hôm đó, hai bên cha mẹ cùng nhau đi đến hiện trường hôn lễ. Cao Lãng đã bao hết cả một hòn đảo nhỏ để chuẩn bị cho buổi hôn lễ. Biển xanh bờ cát, gió nhẹ hây hây, quan trọng nhất là, tính an toàn cao.
Trừ bỏ nhóm truyền thông đặc biệt, đi theo còn có một chút những người hâm mộ thân thiết nhiều năm của Ứng Uyển Dung. Những người khác đương đều là những bạn bè thân thiết của bọn họ rồi, đều đã trực tiếp thuê bao máy bay để bay tới. Tham gia xong sẽ cùng nhau bay đi.
“Có thể tận mắt nhìn thấy buổi hôn lễ của nữ vương thế này, trong lòng tôi cảm thấy là đủ rồi!” Một người hâm mộ thốt lên một câu, hai mắt đẫm lệ.
” Tôi cũng dự định chụp thêm một vài bức ảnh và đăng chúng lên Weibo trong thời gian thực.”
“A, cậu nhìn xem, ở bên kia có phải là Ảnh đế xxx không nhỉ? Anh ấy rất đẹp trai! Chỉ biết Nữ Vương đại nhân kết hôn, người ở trong giới có thể tới đây cũng không ít. Một lát nữa tôi phải đi đến để xin ký tên mới được!”
“Ấy đừng, ngộ nhỡ lại làm cho người ta cảm thấy chúng ta là những người hâm mộ không hiểu chuyện thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó hãy hỏi nhân viên công tác một chút đi, nhò bọn họ hỗ trợ một chút, hẳn là có thể được đấy?”
“Tôi nhìn thấy ở đây đều là những nghệ sĩ đã thành danh từ lâu, thế nào lại còn có một minh tinh vẫn còn trẻ như vậy nhỉ? Mà thế nào, nhìn anh ta có chút quen mắt thế nhỉ?”
“Ngu ngốc, đấy là Cao Hiểu! Một ca sĩ tài năng, người ta nói rằng anh ấy là ca sĩ nổi tiếng của thời đại. Anh ấy trông đẹp trai và có vô số người hâm mộ. Anh ấy thực sự được thiên nhiên ban tặng, thật sự là gặp may mắn rồi.”
Vài người hâm mộ đứng ở một bên nhỏ giọng thảo luận sôi nổi với nhau. Buổi hôn lễ cũng đã sắp bắt đầu. Các các tân khách đều đứng ở hai bên cạnh thảm đỏ. Từ ngoài cửa, mỗi một quãng trên thảm đỏ lại có hoa tươi kết hình trái tim, theo thảm đỏ kéo dài đến tận sân khấu nơi cha sứ đang đứng. Mà trên sân khấu, Cao Lãng đã sớm mặc tây trang đứng chờ rồi.
Váy cưới trắng muốt, trên tay cầm một bó hoa tươi, lại càng làm nổi bật vẻ xinh đẹp của Ứng Uyển Dung. Ứng Đại Hùng là cha của Ứng Uyển Dung, đương nhiên là cầm tay con gái của mình, cùng đi lên phía trước. Ở phía đằng sau là Cao Tiểu Bảo và Cao Tiểu Bối đảm đương vai trò là hai hoa đồng.
Không biết chuyện, nhóm người hâm mộ kia vẻ mặt đầy nghi hoặc. Đây là phù dâu phù rể sao? Không đúng lắm?
Người trực tiếp quen biết cười thành một mảnh. Cao Tiểu Bảo cùng Cao Tiểu Bối biết phải đi như vậy, vừa đi ra chắc là sẽ bị cười chết, trên mặt lập tức nghiêm lại, đứng đắn nghiêm túc. Cười cái gì mà cười, thật không thú vị!
Đây là hôn lễ của ba mẹ bọn họ đấy! Tuy rằng giấy hôn thú đã sớm lĩnh rồi, trải qua vài chục năm mới làm hôn lễ thì cũng hơi có chút. . . Nhưng ai nói không được? Ba ba đã nói có thể là có thể!
Ứng Đại Hùng lại cảm nhận được tâm tình khi gả con gái đi cũng rất thần kì. Tuy rằng hiện tại con gái của ông sự nghiệp thành công, đã là người phụ nữ trưởng thành rồi. Thế nhưng ở trong lòng ông, Ứng Uyển Dung vẫn là một cô gái nhỏ với gương mặt ngây ngô, mặt mũi buồn bực ngồi làm bài…
Ứng Đại Hùng trịnh trọng đặt tay của Ứng Uyển Dung lên trên tay của Cao Lãng, nói: “Ba giao con gái của ba cho con rồi, hãy đối xử với con bé thật tốt nhé.”
Cao Lãng cũng đặc biệt nghiêm cẩn trả lời: “Con sẽ đối xử với cô ấy thật tốt.”
Ứng Uyển Dung trong gió ngổn ngang, Cao Tiểu Bảo, Cao Tiểu Bối: . . . Đây chính là những gì đã từng trải qua, mọi thứ đã trải qua nhiều năm như vậy còn không hiểu hay sao?
Bất quá trên mặt Ứng Uyển Dung vẫn không hề lộ ra chút manh mối nào. So với con trai, con gái, một đứa bĩu môi một đứa trợn mắt lườm kia, cấp độ trách mắng cũng cao hơn nhiều lắm.
Cao Lãng không quan tâm, cũng không nể mặt bọn nhỏ. Trên thực tế, sau khi bọn nhỏ lớn lên, một đứa so đo với một đứa còn có thể làm ầm ĩ, anh đã không đuổi bọn nhỏ ra khỏi nhà, là tính tình đã tốt lắm rồi.
Cha sứ nhìn chú rể, cô dâu đi vào đúng chỗ rồi, dựa theo quy trình bắt đầu hỏi một đống câu hỏi. Đến cuối cùng mới nói: “Cao Lãng, con có nguyện ý cưới Ứng Uyển Dung làm vợ, cả đời ở cùng với nhau một chỗ hay không? Bất kể là bần hàn hay là phú quý.”
“Con nguyện ý.” Đôi con ngươi đen của Cao Lãng chỉ nhìn thấy được ở trước mắt mình lúc này, chính là người vợ vẫn luôn xinh đẹp như trước, như lúc ban đầu ngay ấy.
Cha sứ lại hỏi Ứng Uyển Dung một lần nữa. Ứng Uyển Dung thật lâu chưa có câu đáp lại. Tân khách bên dưới ào ào hỏi dò nhau. Chuyện gì vậy, sẽ không phải là muốn ly hôn đấy chứ ? Hai vợ chồng mô phạm như vậy còn có thể ly hôn sao? Không có khả năng!
Ứng Uyển Dung nhìn Cao Lãng hàm dưới có chút nghiến chặt, khóe mắt cong cong, khóe môi giương lên, cười nói: “Con nguyện ý.”
Hai người ôm hôn nhau. Bó hoa trong tay Ứng Uyển Dung được cô giơ lên ném lại về phía sau, bỗng chốc liền rơi vào giữa đám người.
“Ai chà!” Cao Tiểu Bối chính là đang thối lui về một bên, nghĩ muốn lấy chút gì đó để ăn. Thật không nghĩ tới lại còn có một vật thể gì đó không rõ rơi đến trên đầu cô. Cao Tiểu Bối theo bản năng giơ tay ra nắm lấy, bó hoa lập tức được ôm vào trong ngực.
“Ôi trời! Tiểu Bối à, em thế này là muốn kết hôn sao? Trước tiên xin chúc mừng em!” Cao Tiểu Bảo cười hì hì đi tới, cánh tay khoát lên trên vai của Cao Tiểu Bối. Trong nháy mắt, cậu ta liền thấy lạnh cả người, một luồng cảm giác nguy cơ vọt tới, từ thắt lưng dâng lên…
Cao Tiểu Bối buồn bực cực kỳ. Cô gái nhỏ cũng đã quên mất chuyện phải kéo cánh tay của anh trai mình xuống. Cao Tiểu Bối sưng mặt lên, quay mặt đi, trừng mắt nói: “Phi, em gái anh phong nhã hào hoa, em xem ra anh mới chính là người không gả đi được đó! Này, chạy nhanh đi, tặng cho anh đấy!”
Cao Tiểu Bảo không hiểu vì sao lại bị nhét một bó hoa vào trong tay. Cậu cúi đầu nhìn em gái, không nói gì, nghĩ nghĩ. Cậu là nam, muốn kết hôn được rồi! Cô em gái tướng đàn ông này không được, sau này cậu vẫn là muốn cưới một cô gái phải dịu dàng hơn cô em gái kia một chút mới được.