Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 101-2




Chương 101.2: Tiểu Bảo Bối
Editor: Mẹ Bầu

Trâu Khải uống một ngụm nước thiếu chút nữa thì bị sặc, liền vội hỏi chuyện là thế nào. Cao Lãng liền kể lại cho Trâu Khải nghe chuyện ngày trước của Ứng Uyển Dung. Xương cốt của Ứng Uyển Dung yếu, sinh nở một lần như vậy cũng sẽ làm cho nguyên khí bị thương tổn lớn. Đương nhiên bác sĩ nói là trong những ngày ở cữ chú ý điều dưỡng cho tốt thì cũng có thể phục hồi lại được.

“Em dâu cũng không dễ dàng nhỉ!” Trâu Khải cảm khái nói, nghĩ đến lần đầu tiên khi gặp mặt Ứng Uyển Dung. Ngày ấy anh nghĩ rằng, Ứng Uyển Dung chính là một người tùy ý và kiêu ngạo, @MeBau*diendan@leequyddonn@  nhất thời liền có chút bật cười.

“Cậu ở nơi này chờ một chút nhé. . . Tôi đi một lát rồi sẽ trở về.” Cao Lãng thình lình đứng lên, đột nhiên nói.

Trâu Khải một mặt mơ hồ nhìn Cao Lãng nói vài câu với y tá, sau đó liền đi xuống dưới lầu, cũng không biết là Cao Lãng làm gì nữa. Trâu Khải hai tay ôm ngực ngồi ở đó chờ một hồi. Mặt trời đều đã lên cao rồi, nhưng Cao Lãng vẫn còn chưa thấy trở lại, Trâu Khải không khỏi có chút bận tâm.

“Người nhà của Ứng Uyển Dung có ở đây không? Người nhà của Ứng Uyển Dung đâu?” diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Y tá đứng ở cửa phòng sanh kêu lên.

Trâu Khải lập tức đứng lên. Anh vừa định nói với y tá là người nhà đi ra ngoài còn chưa có trở lại, thì Cao Lãng cũng đã bước nhanh đi tới nơi, “Tôi là chồng của cô ấy! Y tá, cô ấy như thế nào rồi? Đứa nhỏ đã sinh rồi sao?”

Y tá đẩy một cái xe đẩy đi tới, trên xe có đặt hai đứa trẻ. Trâu Khải và Cao Lãng đều chưa từng bao giờ nhìn thấy đứa trẻ nào nhỏ như vậy. Cả người cũng lặ đi, không kịp phản ứng.

“Một trai một gái nhé. Anh trai năm cân sáu lạng, em gái sáu cân (*). Khỏe lắm! Hai em bé sẽ ở lại bên trong để quan sát nửa giờ là có thể đi ra ngoài được! Anh ở bên ngoài chờ nhé.” die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Y tá nói xong cũng đẩy chiếc xe trở lại vào bên trong.

(*) Số đo khối lượng tính theo số đo quy định của Trung Quốc. 1cân ở đây theo quy định của Trung Quốc bằng 0,5 kg theo tiêu chuẩn quốc tế. Như vậy 2 đứa trẻ sinh đôi ở trên sẽ là: bé trai nặng 2,8 kg, bé gái nặng 3kg.

Trâu Khải bỗng nhiên đập xuống bả vai của Cao Lãng một cái, nói vẻ vui mừng: “Ôi, thật là cừ khôi quá thôi! Có cả con trai, con gái như vậy, chữ tốt đã bị cậu chiếm toàn bộ hết rồi. Về sau này cậu tái sinh không phải muốn tiếp cận hai chữ tốt sao?”

Cao Lãng ấp úng hừ lên một tiếng. Trâu Khải phát hiện thấy sắc mặt của Cao Lãng có gì đó không đúng, lập tức hỏi: dinendian.lơqid]on,  “Này, cậu bị làm sao đấy? Sao mặt của cậu lại trắng bệch ra như thế? Có phải là vừa rồi tôi đã quá dùng sức hay không? Thật xin lỗi cậu nhé, tôi chỉ là bị quá kích động thôi.”

Hai hàng mày rậm của Cao Lãng hơi nhíu lại. Anh lắc lắc đầu, “Không có liên quan gì tới cậu đâu.”

A, không có liên quan gì tới tôi sao. . . Ai, nhưng không đúng! Thời gian này Cao Lãng đều ở trong doanh, cũng không còn bị thương, nhưng mà. . .

Trâu Khải thấy bộ dáng đi lại của Cao Lãng có chút gì đó không đúng, hỏi tới cùng: “Đến cùng chuyện là thế nào? Em dâu sanh con, thế nhưng mà cậu lại bị thương?”

Cao Lãng liếc mắt nhìn Trâu Khải, cuối cùng mới nói: “Tôi không muốn Uyển Dung lại bị đau nữa, có hai đứa con như vậy là rất tốt rồi.”

Trâu Khải nghe thấy như thế, nếu như còn không biết vừa rồi Cao Lãng đã đi đến chỗ nào rồi, thì đầu anh nhất định đã bị đổ nước vào rồi! Bất quá việc này anh đã không còn gì để nói nữa. Cao Lãng cũng đã có hai đứa con như thế, không muốn sinh con nữa, kỳ thực cũng không phải là chuyện gì lớn. Quan trọng là sự quyết tâm này của Cao Lãng ở đây thật sự là quá nhanh chóng, hung ác và chính xác! Trâu Khải anh xem như triệt để chịu phục rồi.

Giơ tay làm một tư thế, Trâu Khải nói: “Cậu thật lợi hại, tôi triệt để phục cậu rồi! Vừa vặn em dâu đang trong thời kỳ ở cữ, cậu cũng có thể cùng nhau làm. Việc này một lát nữa chú dì đến cậu có định nói chuyện này hay không?”

“Không cần đâu. Không sai biệt lắm, cũng đến giờ rồi đó! Cậu đi đón ba mẹ tôi giúp tôi đi! Tôi ở chỗ này chờ.”

Sau khi Trâu Khải đi rồi, phải nửa giờ sau Ứng Uyển Dung và hai đứa nhỏ cũng được đưa ra. Bởi vì là thai Long Phượng cho nên cũng khiến cho một vòng người ở chung quanh chú ý.

Cao Lãng phụ giúp đẩy xe hai đứa nhỏ. Y tá phụ giúp đẩy giường bệnh đi về hướng phòng bệnh. Trâu Khải đã đặt cho Ứng Uyển Dung nguyên là phòng bệnh cho một người, thuận tiện cho người thân ở cung bên trong. Nếu không ở trong phòng đôi, nếu như mà khi bọn nhỏ cùng khóc rống lên, vậy coi như cũng vui vẻ.

Ứng Uyển Dung đã sớm mệt mỏi đến cực điểm, nên đã ngủ thiếp đi rồi. Thế nhưng mà lúc này cô bị tiếng khóc của bọn trẻ đánh thức. Ứng Uyển Dung mở mắt ra nhìn, thấy Cao Lãng chân tay luống cuống, đang cầm tã để thay đổi cho đứa nhỏ, làm cho đứa nhỏ khóc ầm lên.

Ứng Uyển Dung ngọ nguậy một chút, gượng ngồi dậy. Cô bất đắc dĩ vẫy tay về phía Cao Lãng nói: “Anh đưa con đây cho em bế đi, còn anh nhanh đi thay tã cho con một chút trước đi.”

Luc này cả hai đứa nhỏ đều bắt đầu cùng khóc ầm ĩ. Cao Lãng bị tiếng khóc của con làm cho đầu như muốn nổ tung ra. Nghe thấy Ứng Uyển Dung nói như vậy, anh lập tức ôm lấy một trong hai đữa trẻ đưa sang cho cô, sau đó cấp tốc thay đổi tã cho đứa nhỏ còn lại, nhẹ nhàng thở ra.

“Đây là anh trai sao?” Ứng Uyển Dung tò mò hỏi. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ còn có nhiều nếp nhăn hồng hồng, làm cho cô thật sự không có cách nào khen đứa trẻ là rất xinh đẹp được. Thế này có phải bị đột biến gen hay không?

Ứng Uyển Dung nhớ là, sau khi cô sinh con xong, liền nhớ được là cô y tá đã nói, đó là một bé trai và một bé gái. Sau khi xác nhận bọn nhỏ không có việc gì thì cô mới liền ngủ thiếp đi.

“Đó là em gái.” Cao Lãng nói, so với anh trai, anh thích em gái giống như Ứng Uyển Dung hơn.

“Em nhìn xem lông mày cái mũi của con bé này. Nhìn con bé thật là giống em, rất xinh đẹp.” Trong ánh mắt của Cao Lãng lóe sáng, bé trai nằm ở bên giường đã bị anh quên mất triệt để.

Ứng Uyển Dung không nói gì, chỉ nhìn Cao Lãng, xác định xem anh nói rất đúng lời thật lòng, hay là đang nói lờn an ủi đối với cô. Hàng lông mày nhạt nhẽo này, nơi nào giống cô kia chứ?

Cao Lãng dường như thật yêu thích em gái rồi. Anh luôn luôn ở bên cạnh bé gái, dỗ dành cô bé. Cho đến khi bé trai lại khóc lên, anh mới nói thầm một câu: “Vẫn là em gái ngoan hơn một chút, con bé đã nhanh chóng ngủ thiếp đi rồi đây này.”

Ứng Uyển Dung cũng không biết là có nên thông cảm cho việc đứa con trai mới sinh của mình bị cha của nó ghét bỏ, hay là than thở về sự quyến rũ vô song của đứa con gái đã mê hoặc cha của mình rồi.

Hai người còn đang cùng nhau dỗ hai đứa con. Hai người mới nhậm chức ba mẹ này chỉ có thể dè dặt cẩn trọng. Cuối cùng vẫn là  mấy người Trương Kim Hoa đã đến giải cứu cho bọn họ.

Thấy cháu nội/ ngoại trai, cháu nội/ ngoại gái, mắt của Trương Kim Hoa và Lý Hương Hoa cùng sáng lên. Hai người cùng buông hết các thứ này nọ xuống, đi đến ôm đứa nhỏ.

“Anh trai lớn lên giống Uyển Dung nhiều điểm, bộ dáng thật xinh đẹp.”

“Em gái lớn lên giống Cao Lãng, rất khí chất, về sau khẳng định sẽ có tiền đồ lớn.”

Người hai nhà nội ngoại, bà nội nói một lời, bà ngoại nói một câu, Ứng Uyển Dung dở khóc dở cười. Cô thật cũng không biết phải nói cái gì cho phải.  Cao Lãng ngược lại, đi rót cho cô một chén nước, đưa tới cho  cô.

“Ôi, cháu ngoan của tôi! Cháu thực là ngoan, đặt tên nghe có kêu hay không?” Trương Kim Hoa cười nheo mắt, ngồi ở trên ghế thuận miệng hỏi.

Ứng Uyển Dung hướng về phía Cao Lãng nháy nháy mắt, ý bảo chuyện kế tiếp anh đi mà giải quyết. Cao Lãng ngay thẳng trở về.

“Anh trai tên gọi Cao Tiểu Bảo, em gái tên gọi Cao Tiểu Bối.”

Một trận gió mùa thu từ trong phòng bệnh thổi bay ra. Ứng Đại Hùng cùng Cao Lão Hán tỏ vẻ hình như bọn họ khả năng đã nghe lầm rồi thì phải! Cái tên này. . . Đây là cái tên gì vậy? !

Lý Hương Hoa chần chờ nhìn cháu gái xinh đẹp trong lòng, tỏ ý Cao Tiểu Bối hình như là cũng có thể chấp nhận được! Bất quá tên của anh trai tên con xác định không cảm thấy khôi hài hay sao?

Cao Lãng nói giải thích rất nghiêm túc: “Bảo bối, đặt ra tên gọi nhũ danh chính là Tiểu Bảo Tiểu Bối, nghe rất êm tai.”

Ứng Uyển Dung cả quyết nằm xuống, kéo cao chăn lên, thân mình run lên một cái, thiếu chút nữa thì cười phun ra tiếng.

Các cục cưng của cô thật đáng thương! Ba ba của các con đã quyết tâm quyết định như vậy rồi. Mẹ cũng không có biện pháp gì khác được rồi, vẫn là chờ đến khi các con lớn lên, tự bản thân mình đi đấu tranh đi.

Vô tri vô giác nằm ở trong lòng bà nội, bà ngoại, Tiểu Bảo, Tiểu Bối giống như cảm giác được ác ý của thế giới này đối với bọn chúng, lập tức gân cổ, há miệng ra khóc ầm lên.