Chương 101.1: Tiểu Bảo Bối
Editor: Mẹ Bầu
Từ khi Ứng Uyển Dung bị nhóm truyền thông chụp ảnh trước mặt mọi người, tấm ảnh chụp cô và Cao Lãng ôm hôn nhau ở sảnh đợi sân bay trước mặt mọi người, mặc dù chỉ là ảnh chụp nửa mặt, nhưng vẫn như trước, đưa tới không ít tâm lý bát quái của mọi người. Một hồi nghị luận vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Nhưng lúc đó Ứng Uyển Dung đã về tới quân doanh. Các phóng viên tìm không thấy đương sự để phỏng vấn, người đại diện Vưu Lương Tài cũng không phát biểu bất cứ ý kiến gì. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Cho nên việc nghị luận này cũng chỉ nóng một hồi, rồi sau đó cũng liền giảm bớt.
Bụng của Ứng Uyển Dung tháng này so với tháng trước lại lớn hơn. Cô không phải là chưa từng gặp bộ dạng nữ tinh mang thai bao giờ. Chờ đến khi Ứng Uyển Dung cúi đầu xuống đã không còn nhìn thấy mũi chân của bản thân mình nữa, thì biểu tình trên mặt cô thật sự là một lời khó nói hết. . .
“Anh Lãng. . . Em mập quá.” Thân thể của Ứng Uyển Dung đã tốt hơn rất nhiều, đến cuối kỳ thai sản, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn bác sĩ đề nghị cô cần phải đi lại nhiều hơn nữa.
Tuy rằng Cao Lãng bận rộn, nhưng mỗi ngày đều sẽ rút ra thời gian để đưa Ứng Uyển Dung đi dạo đến rừng cây nhỏ một chút. Những thời gian khác đều là những người trong gia đình quân nhân khác đi cùng với Ứng Uyển Dung, tránh cho cô đi một mình, nếu cần gì thì không có phương tiện.
Gia đình quân nhân theo quân là những người thông hiểu nhất hoàn cảnh gia đình quân nhân rồi. Thế nhưng mà thời điểm đi cùng với Ứng Uyển Dung cũng khó tránh khỏi có chút lấy lòng, hoặc là dè dặt cẩn trọng. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«onDù sao đây chính là nữ minh tinh hàng thật giá thật.
Trước đó vài ngày trên tivi còn thấy đưa tin về phim truyền hình và phim màn ảnh của cô, khắp mười dặm tám thôn có ai mà không biết?
“Không sao.” Bàn tay của Cao Lãng đỡ ở phía sau lưng của Ứng Uyển Dung, thấy cô vợ nhỏ của mình như châu tròn ngọc sáng như thế, ngược lại càng thấy hài lòng.
“Bất luận bộ dáng của em có thế nào đi nữa, nhìn vẫn đều rất xinh đẹp.” Cao Lãng đã có kỹ thuật sử dụng lời ngon tiếng ngọt rồi, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn hiện tại anh há mồm là có thể nói được vài câu.
Ứng Uyển Dung liếc xéo sang Cao Lãng một cái, ánh mắt quyến rũ như tơ, bỗng chốc khiến cho Cao Lãng lúc này liền thất thần một lát. Đủ để chứng minh lời nói vừa mới rồi của anh tuyệt đối là lời trong lòng.
“Bác sĩ nói mang song bào thai thế này khả năng sinh non tháng rất lớn, em bây giờ cũng đã hơn tám tháng rồi. . .”
Cao Lãng còn chưa nói xong, Ứng Uyển Dung cảm thấy bụng của mình lại giật giật. Cô dừng bước lại, chờ bọn nhỏ yên tĩnh một lát sau đó lại bước đi.
“Hai ngày nữa thì đi bệnh viện, không có chuyện gì đâu, anh đừng lo lắng.” Khóe môi của Ứng Uyển Dung cong lên, cười cười. Cô liếc mắt cũng thấy rõ tâm tư của Cao Lãng.
Ban ngày bình thường Cao Lãng đều phải bận rộn đi làm việc ở trong doanh. Đến buổi tối lúc ở nhà, mọi công việc anh đều làm hết, từ giặt quần áo đến nấu cơm đều bao tròn.
Có một lần vào lúc nửa đêm Ứng Uyển Dung bị chuột rút khó chịu không nói được ra lời. Cao Lãng lập tức liền phát hiện ra, liền xoa bóp nơi bắp chân của Ứng Uyển Dung mất một lúc lâu, thì cô mới cực kì mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Từ ngày ấy về sau, vào buổi tối Cao Lãng liền không ngủ quá kiên định. Ứng Uyển Dung vừa mới có cái gì đó như gió thổi cỏ lay (ý nói Ứng Uyển Dung chỉ cử động cựa mình rất nhẹ), là anh sẽ ngồi dậy hỏi cô xem cơ thể có nơi nào bị đau.
Ứng Uyển Dung xem ở trong mắt, đau lòng ở trong lòng, cho nên không cần Cao Lãng phải nói thêm, cô cũng sẽ mau chóng đi bệnh viện để dưỡng thai. Mọi người trong nhà bên kia cũng mỗi ngày đều gọi điện thoại đến, liền sớm thu thập xong hành lý, đều đã ngồi lên trên xe lửa, ngày mai sẽ đến nơi.
“Bảo Bảo, Bối Bối đều thật biết điều! Anh xác định đây không phải là tên chính thức của các con đấy chứ?” Ứng Uyển Dung lôi kéo tay của Cao Lãng đặt lên trên bụng của mình, để cho Cao Lãng cảm nhận được những vận động hoạt bát ở bên trong của hai đứa trẻ.
Càng đến cuối kỳ thai sản, cử động của bọn nhỏ lại càng thường xuyên. Lúc ở giai đoạn đầu tiên Ứng Uyển Dung còn thấy rất mới lạ, đến giai đoạn hậu kỳ này, cô thực đúng là chịu tội rồi.
Cụ thể tham khảo tựa như là tất cả mọi thứ đều được nhốt lại ở trong trái dưa hấu ở trên người, bên trong bụng, đứa nhỏ mỗi ngày đều lăn qua lăn lại ở trong đó. Dạ dày của Ứng Uyển Dung có cảm giác bị đẩy lên, bụng bị đè ép, cảm giác hoàn toàn không tốt lắm. Ăn nhiều thì bụng lại căng cứng, mà ăn ít đói bụng đến phải sợ. Ngay cả với chuyện ăn ít và ăn làm nhiều bữa, Ứng Uyển Dung cũng khó có thể đối phó với nó.
“Ngày mai em liền đi bệnh viện đi, vừa vặn anh cũng có thể đi đến nhà ga để đón ba mẹ hai bên được.” Ứng Uyển Dung đi mệt rồi, liền ngồi xuống chiếc ghế đặt ở ngoài rừng cây, hướng về phía Cao Lãng nói.
Cao Lãng cũng không có lập tức ngồi xuống. Anh khom thân mình lại, hai tay vỗ về lên bụng của Ứng Uyển Dung, cách một tầng vải cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay.
Con ngươi đen của anh nhìn bụng của Ứng Uyển Dung không hề chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Còn không nghe lời, về sau khi đi ra ngoài, ba liền chỉnh sửa cho các con một trận, không nên cứ luôn ép buộc mẹ các con như thế, biết không?”
Vẻ mặt của Cao Lãng đầy nghiêm túc nghiêm cẩn, Ứng Uyển Dung liền cười phì ra thành tiếng. Còn bọn nhỏ thì giống như là đang kháng nghị, cái bụng liền phồng lên như một cái bao.
“A, thấy chưa! Anh như thế chính là có phải muốn k1ch thích bọn trẻ hay không? Bọn trẻ bị ép buộc như vậy, còn không phải là em chịu à?” Ứng Uyển Dung trừng mắt liếc nhìn Cao Lãng một cái, ánh mắt nhu hòa nhìn xuống bụng của mình.
“Bọn trẻ nếu như còn không ngoan, anh liền không gọi bọn chúng là Bảo Bảo và Bối Bối nữa.” Cao Lãng nghiêm túc nói, người cũng ngồi xuống bên người Ứng Uyển Dung, đưa tay đè sau lưng của cô, giảm bớt cho phần eo không khỏe của cô.
“Anh xác định việc này đối với các con không phải là một tin tức tốt hay sao?” Ứng Uyển Dung lành lạnh nói, Cao Lãng liền không nói chuyện nữa
Ứng Uyển Dung thấy cái vẻ mặt bực tức của Cao Lãng, tâm tình lại thấy rất tốt, liền lắc lắc tay anh. Cô còn đang muốn nói chút gì đó, cái bụng chợt căng thẳng, trong nháy mắt sự đau đớn liền đánh úp lại. Ứng Uyển Dung nhíu mi lại, vẻ tươi cười của cô cũng không thấy đâu nữa rồi.
Cao Lãng tuy rằng buồn bực, nhưng anh vẫn một mực ở chú ý đến Ứng Uyển Dung. Anh phát hiện ra biểu cảm của Ứng Uyển Dung có gì đó không đúng, giọng nói liền nhanh hơn: “Như thế nào? Em đau bụng sao?” Cao Lãng cứ như vậy, giống như là Ứng Uyển Dung nói đau vậy, liền bế lấy cô lập tức đưa đi bệnh viện.
Ứng Uyển Dung cảm nhận được một lát, cảm thấy hẳn là không có chuyện gì, lập tức lắc đầu nói: “Đoán chừng là đi nhiều quá bị mệt rồi, em chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi thì sẽ khỏe hơn”
Cao Lãng nhìn kỹ sắc mặt của Ứng Uyển Dung một chút. Anh phát hiện ra, quả thật da mặt của cô không có hồng nhuận như vậy, lập tức đứng lên nói: “Để anh ôm cô ấy, em đi về nghỉ ngơi đi. Lần sau vẫn là nên mang xe lăn đi dạo thôi, thỉnh thoảng đi một chút là tốt rồi.”
Ứng Uyển Dung muốn cự tuyệt, nơi này nhiều người như vậy cũng quá mức đặc biệt, chỉ biết có một mình mình rồi. Chuyện xảy ra lần trước ở sân bay cô đúng là có chút bị kích động. Về sau vẫn là nhờ có bên công ty Thời Đại đã đè lại toàn bộ ảnh chụp chính diện có mặt của Cao Lãng mới yên ổn. Bằng không gương mặt này khắp cả nước đều có thể chà xoát xem không biết bao nhiêu lần.
Nhưng mà. . . Xem ánh mắt vô cùng chấp nhất của Cao Lãng, Ứng Uyển Dung cũng chỉ có thể bất đắc dĩ vươn tay ra, di@en*dyan(lee^qu.donnn), mặc cho anh ôm lấy mình. Cơ bắp căng phồng trên cánh tay cường tráng của Cao Lãng ẩn hiện dưới lớp quần áo, ngón tay của Ứng Uyển Dung lặng lẽ lần mò xuống.
Cao Lãng nói giọng khàn khàn: “Thành thật một chút đi, bằng không anh sẽ muốn hôn em đó.”
Ứng Uyển Dung nhanh chóng vùi đầu ở trong lòng anh. Ở đây có nhiều người đi qua đi lại như vậy, chỉ cần ngẫm lại, đến khi ba mẹ cô trở về trong doanh biết được việc này, khẳng định sắc mặt của ba mẹ cô sẽ có đủ màu đủ dạng, xinh đẹp cực kỳ.
Ứng Uyển Dung hoàn toàn đã quên mất rằng, lúc trước mình đã từng gây ồn ào như thế nào. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Bây giờ ở trong nước, trên dưới có ai mà không biết rằng hai người bọn họ thích cái việc thể hiện tình cảm của mình như thế nào. Trừ phi ở những thôn xóm nhỏ không có mạng viễn thông!
Vào buổi trưa hôm nay, Ứng Uyển Dung đã cảm thấy bụng của mình mơ hồ có chút đau đau, nhưng mà khoảng cách thời gian cũng lâu cô, cho nên cô cũng không lưu ý lắm. Lại còn cách khoảng thời gian dự sinh mà bác sĩ đã nói còn đến nửa tháng nữa. Cho nên, Ứng Uyển Dung liền cũng không nghĩ ngợi đến phương hướng nào khác nữa.
Chưa ăn thịt heo những cũng đã từng thấy heo chạy. Những chuyện đó mặc dù ở trên ti vi cũng có, @MeBau*diendan@leequyddonn@ nhưng nhất định là có phần nào đó khoa trương đi. Nhưng mà qua những bạn bè đã từng sinh nở của Ứng Uyển Dung, thì ấn tượng của cô chính là phi thường đau, vô cùng đau!
Thẳng đến nửa đêm thì một hồi đau đớn ập đến càng ngày càng dày hơn, làm cho Ứng Uyển Dung bắt đầu đứng ngồi không yên, làm thế nào cô cũng không thể ngủ an ổn được. Ứng Uyển Dung lau cái trán đầy mồ hôi, cả người cô bị lạnh vì mồ hôi túa ra đầy người.
Ứng Uyển Dung lấy ngón tay chọc nhẹ một cái vào Cao Lãng. Đôi con ngươi đen của Cao Lãng trong phút chốc liền mở ra. dinendian.lơqid]on, Chớp mắt một cái, anh quay đầu lại mới nghe thấy lời nói của Ứng Uyển Dung hơi chần chờ: “Em hình như sắp sinh rồi…”
Bỗng chốc trở nên gà bay chó sủa…,Khụ, khụ. đây là cảm giác của Ứng Uyển Dung.
Là người luôn luôn nhìn thấy Thái Sơn có bị sập trước mặt mà mặt vẫn không không biến sắc (*), thoáng cái Cao Lãng đã bật đèn lên. Những biểu cảm kinh ngạc, vui mừng, lo lắng, nôn nóng cứ thay nhau xuất hiện trên mặt anh. Trong nháy mắt Cao Lãng bật người xuống dưới giường, một phút sau quần áo đã mặc xong. Ba phút sau Ứng Uyển Dung cũng đã được anh thu thập thỏa đáng, mang theo túi đồ mà cô đã sớm chuẩn bị sẵn rồi. Sau đó Cao Lãng liền ôm Ứng Uyển Dung đi ra ngoài.
(*) Ý nói Cao Lãng là người luôn luôn bình tĩnh trước mọi biến động lớn nhỏ của sự việc.
“Đợi một chút, đợi một chút đã.” Ứng Uyển Dung không thể không nói một câu: “Em đói bụng rồi, trước anh hãy nấu chè cho vào đó vài cái trứng luộc, để cho em ăn đã rồi hãy đi.”
Cao Lãng thoáng ảo não một chút. Ngày trước, mẹ cũng đã nói với anh rất nhiều lần rồi. Khi nào sắp đi đến bệnh viện thì trước mau nấu chè trứng luộc để cho Uyển Dung ăn, chỉ vì sốt ruột quá mà anh liền đã quên.
“Em trước hãy ngồi chờ anh một chút…, thật đáng trách, anh thế nào mà lại quên phắt đi mất.” Cao Lãng cất cẩn thận đồ vật cho Ứng Uyển Dung xong xuôi, sau đó đi đến phòng bếp bật bếp luộc trứng. Anh thoáng cái liền thả vào đó sáu quả trứng, bỏ thêm một ít đường trắng nấu lên.
Một thoáng sau đã nấu xong, Cao Lãng bưng ra cho Ứng Uyển Dung, bảo cô ăn trước, rồi liền nhanh chóng như một trận gió chạy bay ra ngoài.
Chờ Ứng Uyển Dung ăn xong, Cao Lãng cũng đã cho ô tô ngừng ở bên ngoài cửa rồi. Chỗ tay lái có Trâu Khải đang ngồi. Cao Lãng từ trên chỗ ghế phó lái đi xuống, đỡ cô vợ nhỏ của mình ra xe sau đó cùng ngồi lên ở ghế sau.
Tuy rằng sắc môi của Ứng Uyển Dung bị tái nhợt, nhưng nhìn tinh thần thì vẫn là rất tốt. Thấy Trâu Khải, Ứng Uyển Dung thuận miệng chào hỏi: “Hơn nửa đêm còn làm phiền anh đến lái xe, thật sự ngượng ngùng.”
Trâu Khải đạp xuống chân ga trả lời: “Hiếm khi nhìn thấy Cao Lãng lại khẩn trương đến như vậy, lái xe cũng không coi vào đâu hết. Em dâu, em không sao chứ? Cứ yên tâm đi. Một lát nữa anh đi làm thủ tục, để lại Cao Lãng ở cùng với em. Sáng mai khi chú và dì, hai người bọn họ chạy tới đây thì anh sẽ đi đón, em đừng lo lắng!”
Ứng Uyển Dung gật gật đầu, xem ra là vừa rồi Cao Lãng đã xin nhờ Trâu Khải rồi. Cô còn đang muốn nói thêm câu gì nữa, thì cái bụng lại lập tức căng thẳng. Ứng Uyển Dung nắm chặt lấy tay của Cao Lãng, trên trán mồ hôi bỗng chốc nhỏ giọt rơi xuống.
Cao Lãng mày nhíu lại thành chữ Xuyên (川), môi mỏng mím chặt lại. Trong ánh mắt của anh chợt thoáng qua sự lo lắng sâu sắc. Cao Lãng thật sự không sao nhịn được nữa, liền nói với Trâu Khải: “Lái nhanh lên một chút, Uyển Dung đã đau lắm rồi.”
Trâu Khải cũng không nói cái gì cùng với cái người sắp sửa được lên chức làm ba ba kia nữa. Anh lái xe cũng đã rất nhanh rồi, có nhanh nữa cũng không thể nào có thể được. Chỉ trong nháy mắt xe liền đến bệnh viện rồi.
Nửa giờ sau xe dừng lại ở cửa bệnh viện. Bác sĩ y tá cũng đã ở chờ ở đó rồi, tiếp nhận sản phụ xong liền đẩy người đi đến phòng dưỡng thai. Cao Lãng nghĩ muốn đi theo vào liền bị y tá mắng cho một trận.
“Vị người nhà sản phụ, nơi này anh không thể vào theo được đâu. Ở bên trong đều là sản phụ cả, anh đi vào trong đó liệu có thích hợp hay không?”
Y tá nói xong liền quay đầu bước đi rồi. Trâu Khải vỗ vỗ lên vai Cao Lãng, ý bảo anh trước hết cứ ngồi xuống đã. Bất quá nhìn anh lúc này cũng thấy, tạm thời phỏng chừng Cao Lãng cũng không có cách nào nghỉ ngơi được rồi.
“Ngồi xuống chờ đi, cậu cứ đứng như vậy cũng không phải là chuyện tốt đâu! Đứa nhỏ sinh ra không thể không có người ôm được phải không? Cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, biết không?” Trâu Khải ngụy biện một đống, lại vừa đúng, có thể điểm trúng uy hiếp Cao Lãng.
Cao Lãng bĩu môi liền ngồi xuống ở một bên, lưng thẳng tắp. ÁNh mắt của anh nhìn chằm chằm vào cửa chính, không hề chớp mắt. Đã có y tá bắt đầu thúc giục đi đến chỗ giao phí điền tờ khai rồi. Đưa Phật thì phải đưa đến Tây Thiên. Bản thân Trâu Khải tự mình đi làm thủ tục.
Hai người ngồi ở cửa suốt một đêm. Trâu Khải cũng đã dựa vào tường ngủ say rồi. Đến thời điểm trời tờ mờ sáng, Trâu Khải mới phát hiện Cao Lãng vẫn giữ nguyên cái tư thế ngồi kia.
Xoa xoa cái mặt một lúc, anh đi xuống dưới lầu mua hai chai nước, đưa cho anh một lọ, hỏi: “Vẫn còn chưa sinh ra hay sao? Bác sĩ có ra nói chuyện gì hay không?”
Cao Lãng mím môi, một đêm không nói chuyện giọng nói của anh cũng có chút khàn khàn, “Y tá nói còn đang chờ sinh. . . Tình huống không tốt lắm.”
Trâu Khải uống một ngụm nước thiếu chút nữa thì bị sặc, liền vội hỏi chuyện là thế nào.