*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian trôi qua cuối cùng cũng đến ngày sinh nhật của Thượng Quan gia chủ. Băng Linh đã về nhà từ sáng giúp mọi người sắp xếp công việc chuẩn bị cho tiệc sinh nhật vào buổi tối. Để lại một mình Huyền Thương cô đơn, mãi đến chiều anh mới đến dinh thự Thượng Quan để đón cô đi mua quần áo. Vì trong mắt mọi người cô vẫn là một minh tinh mới nổi nên dù có nhận được thiệp mời thì cũng không thể ở ngay trong nhà Thượng Quan được. Cô muốn mặc một bộ quần áo bình thường một chút, lẫn trong đám khách đến dự sinh nhật xem xem cảm nghĩ của họ về người thừa kế nhà Thượng Quan - Thượng Quan tiểu thư thế nào.
Người được mời đến buổi tiệc này rất nhiều, cả giới thương nghiệp, chính trị đều có đầy đủ cả, một vài ca sĩ là bạn thân của Thượng Quan Hạo cũng được mời đến. Chỉ là Băng Linh không nghĩ đến Thượng Quan Quân cũng sẽ đưa cho Giang Diễm một tấm thiệp mời.
Tối đến, lúc Băng Linh và Huyền Thương mua xong dạ phục đến bữa tiệc thì cũng đã có rất nhiều khách đến rồi, cơ hội tốt để tạo lập mối quan hệ với một gia tộc lớn như Thượng Quan gia sờ sờ ra thế ai lại ngu ngốc bỏ qua, huống chi mục đích của buổi tiệc này là giới thiệu người thừa kế tương lai, bọn họ không nắm bắt cơ hội hôm nay thì định đợi tới khi nào chứ.
Băng Linh mặc một bộ dạ phục màu xanh nhạt, trễ vai, trước ngực có thêu hoa văn, tay áo rộng may bằng vải voan mỏng, váy dài chấm đất. Tuy đơn giản, không quá cầu kỳ nhưng xinh đẹp dịu dàng sánh vai cùng với Huyền Thương một bộ vest đỏ lịch lãm, anh tuấn thu hút không ít ánh nhìn từ những thiên kim, thiếu gia ở đây.
Đang đi Băng Linh chợt cảm nhận được một vài ánh mắt không mấy thiện cảm, đưa mấy nhìn theo thì phát hiện hóa ra là nhóm người Từ Mộng, Ngọc Gia Tuệ và Thẩm Lan. Cô cũng lười để ý đến bọn họ nên vẫn ung dung khoát tay Huyền Thương đi vào. Đến một bàn trống hai người ngồi xuống, một lát sau Thượng Quan Triệt và Thượng Quan Quân đến, bên cạnh Thượng Quan Quân là Giang Diễm xinh đẹp yêu kiều. Băng Linh hừ mũi khinh thường, chỉ là một thế thân thế nhưng lại ra dáng nhị thiếu phu nhân, không biết xấu hổ, so với Hạ Nguyệt Anh quả là xách dép cũng không xứng.
Giang Diễm cảm nhận được sự khinh thường của Băng Linh, tức giận ra mặt, lên tiếng nói:
- Hình như cô Angela có hiểu lầm gì đó với tôi thì phải, sao lúc nào chúng ra gặp nhau, tôi cũng cảm thấy cô có thành kiến với tôi thì phải. Nếu cô không thích tôi ở điểm gì cứ nói thẳng, tôi sẽ sửa.
Băng Linh nghe cô ta nói thì cũng đáp lại, nếu cô lặng thinh không nói cô ta lại bảo cô khinh thường cô ta đi. Dù sao cô khinh thường cô ta là thật, sợ gì ai, chỉ là hôm nay là sinh nhật bố, không phải lúc gây sự với cô ta. Cô còn nhiều thời gian giỡn với cô ta mà, chỉ cần Giang Diễm còn ở bên cạnh Thượng Quan Quân một ngày thì Băng Linh này không thiếu trò để chỉnh cô ta đâu.
- Tôi với cô vừa nhìn chính là không ưa nổi, không thích nổi. Cả người cô từ trên xuống dưới tôi đều không ưa. Từ lần gặp đầu tiên đã không ưa rồi, cô có giỏi thì sửa đi, sửa toàn bộ thì may ra tôi còn nhìn cô bằng ánh mắt dễ chịu một chút. Dù sao cô đã sửa không ít rồi, sửa thêm chục lần nữa cũng chẳng sao đâu nhỉ?
Giang Diễm nghe những lời Băng Linh nói thì tái mặt, không phải vì sợ mà là vì giận. Cô ta khẽ đưa mắt liếc nhìn Thượng Quan Quân, anh vẫn không quan tâm cô ta, chỉ chăm chú nói chuyện cùng Huyền Thương và Thượng Quan Triệt mặc kệ Băng Linh chọc tức cô ta.
Giang Diễm hít thở một hơi dài bình ổn cơn giận đang trào dâng trong lòng, nếu bọn họ đã không quan tâm đến hai người nói gì, vậy thì cô chọc tức cô nhóc này một chút cũng không vấn đề gì.
- Angela cứ nói đùa, tôi và cô đều là cùng một loại người, đều là diễn viên nên cô chắc hiểu rõ những người như chúng ta kị nhất là nhắc đến chỉnh sửa. Angela lại cứ bảo tôi sửa là đang làm khó tôi sao.
- Bố mẹ tôi dạy rằng, trẻ nhỏ thì không nên đùa quá trớn với trưởng bối, cô đối với tôi cũng xem như bậc trưởng bối rồi. Như vậy thì sao tôi dám đùa với cô được. Còn nữa, cô nói tôi và cô cùng là một loại người, vậy là sai rồi, tôi và Giang tiểu thư cùng lắm là làm cùng một nghề, ngoài ra chẳng có liên can gì cả, thế sao gọi là cùng một loại người được. Giữa hai chúng ta có khác biệt rất lớn đó, điển hình như tôi sẽ không bao giờ làm thế thân cho kẻ khác vậy.
- Cô...
- Angela, em đói chưa.
Đang lúc Giang Diễm định lên tiếng thì Huyền Thương đột nhiên quay qua hỏi Băng Linh một câu đói chưa khiến Giang Diễm không thể nói tiếp, nghẹn tức đến đỏ bừng mặt. Mà Băng Linh nghe Huyền Thương hỏi cũng cảm thấy đói bụng, từ chiều giờ lo giúp mẹ trang trí tiệc rồi đi mua dạ phục vẫn chưa kịp ăn gì. Bây giờ mới thấy đói, đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn Huyền Thương. Anh yêu thương vuốt tóc cô bảo cô đi kiếm gì đó ăn đi, dù sao tiệc vẫn còn dài. Băng Linh nghe lời liền rời đi, bỏ lại Giang Diễm đang tức giận trừng mắt nhìn cô.
Thượng Quan Quân nhận ra cảm xúc của cô ta bèn khẽ ho bảo cô ta chú ý, anh để mắt đến cô ta vì gương mặt của cô ta nhưng không có nghĩa cô ta đủ tư cách tức giận với em gái anh. Anh lên tiếng trước để cô ta tránh việc phải chịu cơn giận của Thượng Quan Triệt, anh tuy tức giận với cô ta nhưng sẽ không làm gì cô ta vì gương mặt ấy nhưng Triệt thì khác, nếu động đến em gái bọn họ, Triệt sẽ là người tàn nhẫn nhất. Giang Diễm thức thời thu lại ánh mắt. Sau đó nói vài câu với Thượng Quan Quân rồi rời đi, dù sao nơi đây là nơi đàn ông nói chuyện, cô ta không tiện ở lâu vả lại dường như ánh mắt Thượng Quan đại thiếu nhìn cô ta có thêm vài phần hung ác tàn nhẫn, mặc dù không hiểu tại sao anh ta lại nhìn cô như vậy nhưng rời đi có lẽ sẽ an toàn hơn.
Bên kia, Băng Linh đang say sưa thưởng thức đồ ăn vừa nghe những lời bình luận của khách đối với Thượng Quan tiểu thư là cô đây. Nghe từng lời những người tự cho mình là cao quý đây, Băng Linh không khỏi khinh thường. Chẳng qua cha mẹ nào cũng muốn con trai mình cố gắng ghi điểm trong mắt cô, được cô để ý đến rồi tìm cách có được hậu thuẫn từ gia tộc Thượng Quan. Không thì cũng là mượn con gái tìm cách quyến rũ một trong ba vị thiếu gia nhà Thượng Quan. Dù sao ba người anh này ai cũng là cực phẩm trong cực phẩm, không muốn để ý cũng khó.
Băng Linh đang thưởng thức đồ ăn thì vị Trịnh Tử Dịch đi đến.
- Đã lâu không gặp, nhìn em thế này chắc hẳn sống tốt lắm nhỉ.
- Tất cả đều tốt cho đến khi anh xuất hiện, đồ ăn cũng mất ngon.
Vừa nói xong cũng thả đĩa đồ ăn đang cầm trên tay lên bàn, mất cả ngon.
Trịnh Tử Dịch thấy thái độ của cô như vậy thì nhíu mày, định nói tiếp thì nghe cô nói tiếp.
- Hình như...vợ anh đang tìm anh đấy. Không ngờ anh cũng có giá đấy chứ, có thể khiến thiên kim Ngọc thị lo được lo mất thế kia.
Vừa nói vừa đưa mắt nhìn Ngọc Gia Tiên đang từ từ đi đến phía cô và Trịnh Tử Dịch.
Anh ta cũng quay lưng ra nhìn thoáng nhíu mày.
Ngọc Gia Tuệ đi đến đứng cạnh chồng cô ta, Ngọc Gia Tuệ khoác tay Trịnh Tử Dịch, nhìn Băng Linh cất giọng khinh thường nói.
- Angela cô sao đây. Chẳng lẽ Will đế không ở bên cạnh một lúc liền đi kiếm đàn ông khác rồi sao, ngay cả người đã có vợ cũng không buông tha.
- Ngọc tiểu thư à không nên gọi là Trịnh thiếu phu nhân mới đúng, cô cũng không xem thử là ai tìm ai trước. Ở đây lắp nhiều camera lắm đấy, tùy tiện mở một cái xem là biết liền. Cô nghĩ chồng cô là ai, bạch mã hoàng tử hay gì mà có giá đến vậy, mắt cô cũng không nhìn kỹ xem giữa Will đế và chồng cô ai hơn ai. Mắt cô có vấn đề nhưng tôi thì không, giữa Will đế và người đàn ông này tôi còn cần phải chọn sao, chỉ có cô vẫn xem hòn đá thành ngọc quý mà cất giữ thôi. Bản thân mình đã nông cạn còn lên mặt dạy đời người khác sao. Chẳng trách hai người lại về chung một ổ. Dù sao thời gian của tôi cũng rất quý, không rảnh ở đây tiếp chuyện hai vị, tôi cũng sợ ảnh hưởng tới IQ và khả năng nhận thức của mình vậy nên đi trước đây.
Nói xong Băng Linh liền bỏ đi một mạch, bỏ lại Ngọc Gia Tuệ với ngọn lửa tức giận đang cháy phừng phực với Trịnh Tử Dịch gương mặt không thể khó coi hơn được nữa.
Băng Linh nhìn đồng hồ có lẽ cũng đã sắp tới lúc bố cô lên phát biểu rồi nên lặng lẽ lên phòng mình.
Khoảng gần nửa tiếng sau, Thượng Quan gia chủ cùng phu nhân lên bục phát biểu, nói vài lời với khách khứa và cuối cùng là giới thiệu con gái duy nhất của ông - người thừa kế của Thượng Quan gia. Ông nói xong liền đưa mắt nhìn hướng cầu thang, mọi người cũng nhìn theo.
Chỉ thấy người đang bước xuống một thân dạ phục đỏ thắm, từng hoa văn thêu bằng vàng như ẩn như hiện theo từng bước chân của cô. Xinh đẹp, quyến rũ, khí chất vừa cao quý vừa ngạo mạn như một con phượng hoàng, không phải Thượng Quan Băng Linh thì là ai.
Đợi khi Băng Linh đi đến bục phát biểu, ánh đèn chiếu vào người cô, mọi người nhìn thấy được dung mạo của cô thì bất ngờ không thôi. Không ai nghĩ đến một nữ minh tinh mới nổi, không ít tai tiếng kia lại là tiểu thư độc nhất của nhà Thượng Quan và cũng là người thừa kế của gia tộc này. Mọi người đều bất ngờ với chuyện này nhưng bất ngờ nhất phải là đám người Từ Mộng và Giang Diễm.
Bất ngờ chưa dừng lại ở đó, sau khi giới thiệu con gái mình với quan khách xong, Thượng Quan gia chỉ còn nói thêm:
- Mục đích buổi tiệc hôm nay không chỉ để mừng sinh nhật tôi, giới thiệu viên minh châu mà tôi yêu thương cưng chiều nhất với mọi người mà tôi còn muốn thông báo với mọi người một chuyện là con gái tôi sẽ đính hôn cùng thiếu gia nhà Đông Phương - Đông Phương Huyền Thương. Hai đứa sẽ tổ chức lễ đính hôn vào tháng 9 tới đây, vào ngày sinh nhật của Đông Phương thiếu gia và hôn lễ sẽ được tổ chức vào tháng 12 cuối năm, vào ngày sinh nhật của con gái tôi. Rất mong mọi người sẽ đến tham dự, xin cảm ơn.
Sau những lời phát biểu của ông, không khí buổi tiệc như vỡ òa, các vị phu nhân định cho con trai mình ghi điểm với Thượng Quan tiểu thư thì vỡ mộng, hôn phu của người ta là người thừa kế của Đông Phương gia tộc, bọn họ sao có thể sánh nổi chứ, bọn họ vẫn chưa muốn vì một phút nông nỗi của mình mà trả giá bằng sự sống còn của cả gia đình.
Từ Mộng bên kia một phần vì bất ngờ với thân phận của Băng Linh nhưng hơn hết là sự tức giận với cô. Rõ ràng đã có hôn ước với Đông Phương Huyền Thương vậy tại sao còn đùa giỡn với tình cảm của William chứ. Dù cô có là Thượng Quan tiểu thư đi nữa thì Từ Mộng này cũng không thể bỏ qua cho cô vì đã dám đùa giỡn với William.