Ảnh Hậu Đến Từ Nghìn Năm Trước

Chương 66: Món quà đầu tiên




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy ngày tiếp theo cứ trối qua yên bình như thế. Cũng đã tới lúc buổi đấu giá diễn ra rồi. Băng Linh và Huyền Thương cũng đã lên đường đi đến địa điểm tổ chức đấu giá. Huyền Thương đi cùng với Tạ Phong còn Băng Linh thì đi chung với Trần Minh.

Hai người đến nơi, chọn vị trí ngồi cạnh nhau, Tạ Phong và Trần Minh thì ngồi hai bên. Khoảng 15" sau thì buổi đấu giá bắt đầu. Băng Linh cũng đã được Huyền Thương kể về một vài sở thích của các thành viên trong gia đình anh đặc biệt là ông nội anh nên cô cứ dựa vào đó mà đấu giá thôi. Chọn xong rồi, Băng Linh và Huyền Thương định ra về nhưng món đồ đấy giá tiếp theo kia đã thu hút Băng Linh. Người MC nói đây là một miếng ngọc bội cổ từ hàng ngàn năm trước rồi nhưng nó vẫn giữ được vẻ ngoài cao quý và xinh đẹp của mình. Chính xác hơn là hai miếng bạch ngọc được điêu khắc tinh tế ghép thành một khối hoàn chỉnh, là ngọc bội tình nhân dành cho những cặp đôi yêu nhau làm tín vật định tình thời xưa.



Tương truyền rằng đó là tín vật mà đại tướng quân đã tặng cho công chúa để đính ước thuộc một vương triều nào đó. Băng Linh nghe MC giới thiệu về lai lịch của cặp ngọc kia thì trong đầu cô hiện lên vài hình ảnh vô cùng quen thuộc, cô quay người lại nhìn cặp ngọc kia. Quả nhiên, đó là món quà đầu tiên mà Mặc Thần ca ca đã tặng cho cô trong chiến thắng đầu tiên của mình. Năm ấy, Mặc Thần ca ca cùng thái tử ca ca cùng nhau xuất chinh đánh giặc, khải hoàn trở về, phụ hoàng ban thưởng cho anh ấy, anh ấy chỉ chọn cặp bạch ngọc kia tặng cho Băng Linh một miếng còn mình giữ miếng còn lại, đó là vật tượng trưng cho lời hứa của hai người. Về sau trước lúc chết, cô đã đưa lại miếng ngọc đó cho Mặc Thần ca ca để anh ấy cất giữ, không ngờ bây giờ lại có duyên tìm thấy cặp ngọc này. Mặc dù quà của Mặc Thần ca ca cô đã chuẩn bị rồi nhưng mà tặng thêm cặp ngọc này cho anh ấy cũng tốt. Bằng mọi giá cô phải có được cặp ngọc này. Huyền Thương thấy Băng Linh thất thần nhìn món đồ kia thì nghi ngờ nó có ý nghĩa đặc biệt gì đó. Anh nghe qua lai lịch của nó thì có vẻ đây là vậy tượng trưng cho một tình yêu đẹp, anh đang nghĩ có nên đấu giá nó tặng cho Băng Linh không thì thấy cô đã trở lại vị trí của mình và cho Trần Minh đấu giá cặp ngọc kia.

- Băng, em muốn mua cặp ngọc kia sao?

- Dạ!

- Để tặng sao?

- Vâng, em định tặng nó cho Mặc Thần ca ca. Tháng 8 là sinh nhật anh ấy.

- Vậy sao?

Nghe cô nói như vậy thì Huyền Thương cảm thấy mất mát, hóa ra cô ấy muốn tặng cho Sở Mặc Thần.Cặp ngọc đó tượng trưng cho tình yêu mà, tại sao cô ấy lại muốn tặng cho anh ta chứ. Rốt cuộc trong lòng Băng Linh, Sở Mặc Thần có vị trí như thế nào chứ.

Băng Linh nhận ra tâm trạng Huyền Thương xảy ra biến hóa, cô quay qua nhìn anh giải thích.

- Thương, anh đừng hiểu lầm. Em tặng Mặc Thần ca ca món quà này là hi vọng anh ấy sẽ sớm tìm được tình yêu đích thực của đời mình và tặng một nửa miếng ngọc cho người đó. Còn chúng ta vốn dũ không cần phải đính ước gì hết, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ là của nhau mà cần gì những món quà mang tính tượng trưng này chứ. Vả lại cặp ngọc màu có ý nghĩa rất quan trọng với Mặc Thần ca ca, khi nào có cơ hội em sẽ kể anh nghe.

- Được rồi, Băng, anh tin em, tin vào tình yêu của chúng ta. Anh biết giữa em và Sở Mặc Thần có một mối quan hệ đặc biệt khó mà thay đổi được, anh rất hiếu kỳ nhưng anh muốn em chính miệng kể cho anh nghe, nếu em đã không muốn anh sẽ không ép em.

- Rồi sẽ có lúc em cho anh biết mọi chuyện, em không muốn giấu anh bất cứ điều gì chỉ là hiện tại không phải thời điểm tốt nhất.

- Anh sẽ chờ.

Những tưởng đấy giá cặp này sẽ rất dễ dàng nhưng bây giờ mới nhận ra không dễ chút nào. Ngoài Băng Linh thì cũng có một người rất có hứng thú với cặp ngọc này, đã ra giá với Băng Linh nãy giờ rồi. Con số đã lên đến mấy triệu nhân dân tệ rồi. Cũng may người kia cũng chịu bỏ cuộc rồi. Có điều dù người đó không bỏ cuộc thì Băng Linh vẫn sẽ đấu tới cùng, thứ cô đã để ý sao có thể để nó thoát khỏi tay. Sau khi tiếng búa thứ ba vang lên minh chứng cho việc cặp ngọc kia đã thuộc về quyền sở hữu của Băng Linh thì nhân viên liền mang cặp ngọc ấy bỏ vào trong một cái hộp rất đẹp mang đến giao cho Trần Minh - Người nãy giờ theo lệnh Băng Linh mà ra giá. Anh trịnh trọng giao cho Băng Linh, cô mở hộp ra nhìn, vừa hồi tưởng lại quá khứ vừa dùng tay mình niết nhẹ hai miếng ngọc. Cô cất chiếc hộp vào túi xách của mình rồi khoác tay Huyền Thương chuẩn bị rời khỏi thì một cô gái chạy đến trước mặt cô.

- Xin lỗi vị tiểu thư này, tôi rất thích cặp ngọc kia của cô, không biết chúng ta có thể thương lượng môt chút không.

Băng Linh đưa mắt đánh giá cô gái này. Là một mỹ nhân rất xinh đẹp, một vẻ đẹp vô cùng ấm áp và dịu dàng, đặc biệt là đôi mắt kia, chỉ cần nhìn thẳng vào nó thì dù là người lạnh lùng tới đâu cũng sẽ trở nên ấm áp thôi. Nhìn những vệ sỹ phía sau cùng với cách ăn mặc và khí chất thì đây có lẽ là một thiên kim tiểu thư nào đó. Băng Linh cảm nhận được cô gái này không có ác ý, người có thể thích và hiểu ý nghĩa của cặp ngọc này ắt hẳn không phải kẻ tầm thường dung dị. Đáng tiếc cặp ngọc này cô không thể bán mặc dù cô cũng rất có thiện cảm với cô gái này.

- Thật xin lỗi tiểu thư, cặp ngọc này có ý nghĩa đặc biệt với tôi. Vì vậy nên tôi không thể bán nó cho cô rồi.

- Mặc dù tôi rất thích cặp ngọc này nhưng nếu nó có ý nghĩa đặc biệt với cô thì tôi cũng không thể mặt dày mày dạn xin cô được. Nhưng mà chúng ta có thể gặp nhau cũng xem như có duyên rồi, vậy thì chúng ta có thể làm quen chứ. Tôi cảm thấy rất thích cô nha mặc dù đây là lần đầu chúng ta gặp nhau.

- Được thôi, tôi cũng cảm thấy rất thích cô nha. Xin tự giới thiệu, tôi là Thượng Quan Băng Linh, cô có thể gọi tôi là Băng Linh hoặc gọi tên tiếng anh của tôi cũng được, Angela.

- Thượng Quan, sẽ không phải là tiểu thư trong truyền thuyết của Thượng Quan gia chứ?

- Là tôi!

- Không ngờ cô lại là Thượng Quan tiểu thư.

- Tôi còn chưa biết tên của cô đó.

- Tên tiếng Trung của tôi là Ngạo Đan Vy, còn tên tiếng anh của tôi là Wanida, hân hạnh được làm quen.

- Chờ đã, Ngạo tiểu thư, anh trai cô có phải là Ngạo Đan Khương - chủ tịch tập đoàn Ngạo thị ở Mỹ không?

Huyền Thương đứng một bên khi nghe Đan Vy giới thiệu thì hỏi một câu như vậy. Cũng không thể trách anh bất nhờ như vậy được, Ngạo thị là một tập đoàn kinh doanh trong nhiều lĩnh vực nhưng được chú trọng nhiều nhất là mảng du lịch vừa thành lập cách đây vài năm nhưng lại phát triển với tốc độ chóng mặt mà chủ tịch đương nhiệm lại còn rất trẻ, nghe nói anh ta vô cùng yêu thương cưng chiều một cô em gái. Người đó có lẽ là Ngạo Đan Vy này chăng, Huyền Thương từng qua Mỹ vài năm trước, đã nghe không ít về Ngạo thị và vị chủ tịch tuổi trẻ tài cao kia, hai người từng quen biết và cũng hợp tác không ít lần nhưng Huyền Thương chưa từng gặp Ngạo tiểu thư bao giờ, cô gái này rất có thể là Ngạo tiểu thư kia.

- Đúng, anh biết anh trai tôi sao? Mà anh là ai?

- Tôi là Đông Phương Huyền Thương - vị hôn phu của Băng. Tôi và anh của cô có vài lần hợp tác với nhau nên kể ra cũng có chút quen biết.

- Anh là vị hôn phu của Angela mà cô ấy lại là Thượng Quan tiểu thư vậy anh chỉ có thể là người cỉa gia tộc Đông Phương kia thôi, chẳng trách hai người lại đẹp đôi tới vậy. Chúc mừng.

- Thương, anh nói cái gì vậy chứ, chúng ta còn chưa đính hôn mà.

- Ngày ra mắt gia đình hai bên cũng đã định rồi, đính hôn hay chưa thì sao chứ, cũng chỉ là thời gian thôi mà. Em làm vợ anh là chuyện đã định, không có thế lực nào có thể thay đổi đâu.

- Hứ, Đan Vy à, tôi phải đi rồi, tạm biệt cô nha. Hẹn gặp lại.

- Tạm biệt, hẹn gặp lại.

***

Băng Linh và Huyền Thương trở lại biệt thự của Băng Linh. Mặc dù là đi đóng phim nhưng có lẽ hai người này khá là rảnh rỗi. Cũng đúng thôi vì hai người họ sinh ra là để đóng phim mà. Đều thuộc phái thực lực nên chỉ cần quay một lần là xong vì thế nên nhưng cảnh quay của cả hai hoàn thành rất nhanh, thời gian rảnh cũng khá nhiều. Còn những người khác, cảnh quay bình thường cũng phải quay tới ba, bốn lần mới đạt được hiệu quả tốt nhất thì những cảnh khó hơn thì khỏi phải nói. Trong đoàn làm phim thì Băng Linh và Huyền Thương là rảnh nhất, sau đó là Phan Thành Thiên, Dương Mẫn Thi cũng chẳng thua kém gì, mặc dù đây là bộ phim đầu tay của cô nhưng nhờ sự giúp đỡ của bạn thân nên cô cũng hoàn thành các cảnh quay khá nhanh, thời gian còn lại thì chạy đi theo đuổi kẻ EQ tỉ lệ nghịch với IQ - Trần Minh. Nhưng có vẻ chuyện này chẳng dễ dàng gì.

Sau khi về nhà, Băng Linh đem đồ đấu giá được lên phòng cất rồi xuống phòng khách ngồi tâm sự với Huyền Thương.

- Haizz, đúng là mệt thật đó nhưng mà cũng khá vui.

- Em đấu giá nhiều đồ như vậy làm gì chứ? Đừng nói là em sẽ tặng hết cho ông của anh nha.

- Tất nhiên rồi, vả lại anh nói như vậy cũng không đúng nha. Em chỉ đấu giá đồ mình thích thôi mà, có gì sai chứ. Vả lại em xem như cũng có chút của cải, mua mấy món đồ này có sao đâu. Em không có tiền mà mua nhiều như vậy, anh mắng còn được chứ như vậy thì anh không thể mắng em nha.

- ...!!!

CÓ CHÚT CỦA CẢI! Gia tộc Thượng Quan của em mà nói là có chút của cải thì những gia tộc như Từ gia, Thẩm gia, Ngọc gia...đã đi bán tạp hóa hết rồi.

- Băng à, em khiêm tốn quá rồi.

- Không dám, không dám.

- À, mà hai ngày sau em có rảnh không.

- Ưm,...hình như có, cảnh quay của em không còn nhiều nữa, hầu như đã hoàn thành hơn 2/3 rồi, thời gian tới em khá là nhàn rỗi, sao vậy, định bắt cóc em đi đâu sao?

- Dẫn em đi chơi có được không? Chẳng phải đến lúc anh nên thực hiện lời hứa của mình với em rồi sao?

- Đi chơi sao, ý hay đó, anh muốn đi đâu?

- Em thích đi đâu thì chúng ta đi đó.

- Vậy đi công viên trò chơi đi.

- Em chắc chứ, không muốn đi Provence, Trùng Khánh, đảo Hawai, đảo Maldives hay biển Caribe hả.

- Đâu cần đi xa như vậy, mấy nơi như vậy nên để đến lúc chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi. Bây giờ em chỉ muốn đi chơi những trò cảm giác mạnh ở công viên trò chơi thôi.

- Hưởng tuần trăng mật, được là em nói đó nha, sau này chúng ta sẽ đến đó hưởng tuần trăng mật, anh sẽ đưa em đến tất cả những nơi em thích. Còn hai ngày sau, anh sẽ đến đón em đi chơi ở công viên trò chơi lớn nhất Bắc Kinh.

- Được.

- Vậy hôm đó anh sẽ đến đón em vậy.

- Em đợi anh đến đón. Còn bây giờ chúng ta nấu cơm thôi, em đói rồi.

- Chúng ta cùng nhau nấu!

***