Tại Ngự hoa viên hoàng cung Chu Linh quốc, một cô bé tầm 6 tuổi khoác trên mình bộ quần áo hoa lệ lạch bạch đuổi theo một thiếu niên khoảng 10 tuổi đang chạy cách cô bé không xa và luôn miệng gọi
- Mặc Thần ca ca
Đang chạy thì bị vấp té nhưng cô không khóc chỉ nằm im đấy đợi người kia đến đỡ. Đúng như dự đoán, cậu thiếu niên kia thấy cô bé ngã thì hoảng hốt lập tức chạy đến đỡ cô dậy hỏi tới tấp:
- Nguyệt nhi à, muội có sao không? Có bị thương không? Có đau không, hả? Mau nói cho huynh biết đi.
- Mặc Thần ca ca, muội không sao mà, huynh đừng lo. Nhưngaf đuổi theo huynh mãi chân muội mỏi quá, huynh cõng muội đi.
Cô bé vừa nói vừa chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy như hai viên hắc ngọc của mình nhìn cậu thiếu niên kia, cứ như nếu cậu từ chối thì cô bé sẽ khóc ngay lập tức vậy. Tuy chỉ mới 6 tuổi nhưng từng đường nét trên khuôn mặt kia lại vô cùng hoàn hảo, gương mặt phấn điêu ngọc mài, kiều diễm vô ngần, có thể thấy trong tương lai chính là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành ít ai sánh bằng. Cậu thiếu niên nhìn cô bé mà mặt đỏ tai hồng nhưng cũng không dám từ chối.
- Được rồi, tiểu công chúa muội lên đi huynh cõng muội về cung.
Cô bé nhìn cậu thiếu niên 10 tuổi có vẻ đẹp yêu nghiệt trước mắt mà lòng vô cùng vui vẻ. Cô là đích công chúa của Chu Linh quốc, luôn được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, trừ người thân của cô ra thì những người khác tiếp cận cô chỉ vì thân phận cao quý này của mình nhưng chỉ có Mặc Thần ca ca là thực sự yêu thương cô thôi. Nếu có thể thì cô hi vọng mình lớn lên sẽ không phải đi hòa thân mà sẽ gả cho huynh ấy.
Cô bé nhảy lên lưng của Mặc Thần rồi cả hai cùng nhau trở về tẩm cung của tiểu công chúa Nguyệt Băng Linh.
Đúng như Nguyệt Băng Linh mong muốn. Năm 16 tuổi, cô không lấy thân phận đích công chúa đi hòa thân. Bỏ qua những lời cầu hôn của các hoàng tử, vương gia, hoàng đế nước láng giềng, từ chối mọi sính lễ quý giá. Cô lựa chọn thành thân cùng thanh mai trúc mã của mình - Lăng Mặc Thần. Huynh ấy bây giờ đã là Phụ quốc tướng quân của Chu Linh quốc rồi. Đã là.vị tướng vang danh tứ phươg, chinh phạt khắp thiên hạ, không ai không kính nể.
Dù cho Băng Linh đối với Mặc Thần không phải là tình yêu nhưng cả hai đều tin rằng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, Mặc Thần đã đợi Băng Linh trưởng thành 10 năm rồi, đợi thêm vài năm nữa để bàn thân mình trong lòng Nguyệt nhi từ một ca ca sẽ đổi thành phu quân. Cứ tưởng cuộc sống sẽ hạnh phúc như thế nhưng bản thân sinh ra trong hoàng tộc mấy ai có thể sống hạnh phúc. Một mũi tên đã vô tình cướp đi Nguyệt nhi của Mặc Thần, cũng đã cướp đi tình yêu duy nhất trong cuộc đời chàng, chàng cũng đã mất đi hạnh phúc trong kiếp này của chàng. Câu cuối cùng mà tiểu công chúa huynh yêu nhất nói với huynh là:
- Thật xin...lỗi, Mặc Thần ca...ca, muội...phải thất...hứa với huynh rồi. Chúng...ta đành hẹn lại...kiếp sau vậy.
Nói xong câu ấy, đôi tay luôn ôm cổ chàng để chàng cõng hàng ngày cũng buông xuống. Nàng từng kiêu ngạo như thế, xinh đẹp ngạo nghễ như vậy, khi chết đi cũng cao quý và vinh quang. Nàng đi rồi cũng mang theo nguồn sống của Mặc Thần. Những chuyện sau đó Băng Linh cũng không rõ nhưng hiện tại nhìn thấy người có dung mạo giống hệt Mặc Thần chú khác nhau màu mắt đang đứng trước mặt mình cô vẫn không thể kìm lòng mà thốt lên cái tên mình đã từng quen thuộc.
- Em biết tôi sao?
Sở Mặc Thần biết Thượng Quan Băng Linh nhưng anh không ngờ cô lại biết tên của mình. Là cô ấy biết anh hay chỉ là nhìn thấy anh giống một ai đó. Nhưng cô gọi anh là Mặc Thần ca ca, chưa từng có ai gọi anh như vậy nhưng cô gái này gọi anh như vậy lại khiến anh cảm thấy thân thuộc như thế, giống như đã từng có người gọi anh như vậy rất nhiều năm rồi. Có điều trước đó hai người chưa từng gặp nhau, cảm giác này từ đâu mà có? Cho đúng đối với cô gái này có chút gì đó không nói được. Cảm thấy cô rất đặc biệt rất thú vị, anh chưa từng thấy cô gái nào như cô vậy. Ngày ấy anh tại Bar Midnight nhìn thấy cô ra tay với bọn lưu manh kia không chút nhân nhượng, thậm chí nhìn còn lưu manh hơn bọn kia ấy vậy mà khi nhìn thấy các anh trai mình cùng Đông Phương Huyền Thương thì lại thay đổi 180 độ, từ một nữ ma đầu trở thành một tiểu bạch thỏ dịu dàng ngoan ngoãn. Anh chứng kiếm tất cả không khỏi mỉm cười nhìn cô. Khi thấy cô thay đồ thì anh lại không khỏi ngẩn người vì vẻ đẹp cao quý của cô, nhưng khi biết cô đi ăn cùng Đông Phương Huyền Thương thì lòng lại dâng lên cảm giác khó chịu không biết vì đâu mà có. Hôm nay tận mắt nhìn thấy cô gần như vậy, vô cùng chân thật anh lại nổi lên ý nghĩ muốn giữ cô cho riêng mình nhưng anh biết mình không có khả năng, bản thân cô có lẽ đã yêu người kia sâu đậm với tính cách của cô thì anh nghĩ đã yêu một người thì chính là trọn đời. Nhưng anh vãn muốn thử một lần, dù không thể trở thành tình yêu kiếp này của cô nhưng ít nhất, ít nhất có thể trở thành một người quan trọng trong cuộc đời cô. Bản thân Mặc Thần không hề biết từ khi Băng Linh nhìn thấy anh thì anh đã trở thành một trong những người quan trọng nhất trong cuộc đời này của cô.
- Không, không hẳn là không quen. Có lẽ em hiểu anh rất rõ nhưng anh không hiểu em thôi. NHƯNG MÀ LÚC NÃY ANH RA TAY MẠNH QUÁ ĐẤY, BÂY GIỜ CỔ NGƯỜI TA MUỐN LỆCH LUÔN NÀY. XIN LỖI ĐI.
Cô muốn lảng sang chuyện khác nên đành mới lấy cái cớ này đây. Đúng thật là đau quá đi, anh ấy đúng thật không biết thương hoa tiếc ngọc là gì sao. Kiếp trước rõ ràng là rất cưng chiều mình mà, không lẽ đầu thai tính cách cũng thay đổi rồi.
- Thật xin lỗi, không ngờ lại làm em đau đến như vậy. Nhưng rõ ràng là tôi đã ra tay rất nhẹ rồi, mặc dì không phải nhẹ nhất. Tôi thấy thân thủ của em cực kỳ tốt sợ đánh nhẹ quá em không bất tỉnh. Còn nữa, tên đầu đủ của tôi là Sở Mặc Thần, em cũng có thể gọi là Mặc Thần ca ca như vừa nãy, tôi không ngại.
Vừa nói Mặc Thần vừa đưa tay xoa gáy của Băng Linh giúp cô giảm đau, cúi xuống nhìn thì đúng thật là hơi đỏ. Bản thân lần đầu tiếp xúc với con gái nhưng anh lại không bài xích hoặc có lẽ bản thân anh không hề bài xích Băng Linh. Băng Linh cảm nhận độ ấm từ bàn tay của Mặc Thần, ban đầu có hơi giật mình một chút nhưng về sau thì bình thường. Kiếp trước hai người chỉ thiếu một chút là thành phu thê, lại lớm lên cùng nhau, ở bên nhai mười mấy năm, chỉ trừ động phòng với hôn nhau còn lại không có chuyện gì là chưa trải qua.
- Em chấp nhận lời xin lỗi của anh đấy.
Bây giờ cái gì cô cũng không quan tâm, vừa vượt qua cú shock nhìn thấy vị hôn phu kiếp trước của mình, quá bất ngờ, bản thân cần tĩnh tâm lại. Nhưng cô vẫn.cảm thấy rất có lỗi, chẳng lẽ kiếp này cô lại một lần nữa thất hứa với Mặc Mặc Thần các sao. Bây giờ cô đã yêu Huyền Thương mất rồi. Giá như cô gặp lại Mặc Thần ca ca trước thì có khi nào mọi chuyện đã khác không. Nhưng không có giá như bởi vì mối tình kiếp này của Băng Linh đã.bắt đầu từ 4 năm trước rồi, ngay từ lúc cô và Huyền Thương gặp nhau tại sân bay, Mặc Thần đã thua từ 4 năm trước rồi.
Nhìn thấy cô gái nhỏ trước mắt đột nhiên rơi vào trầm lặng, Mặc Thần nghĩ có lẽ cô mệt nên để cô nghĩ ngơi đã:
- Nếu mệt thì em nghĩ ngơi đi. Tỉnh dậy rồi, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.
- Được