*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước khi đi ăn tối cùng Đông Phương Huyền Thương thì cô cần phải thay đồ trước đã.
- Anh ở đây đợi tôi ra xe lấy đồ vào nhà vệ sinh thay xong rồi chúng ta sẽ đi, được không?
- Không cần phải thế đâu, cô mặc như thế này cũng được mà!
- Anh thấy được nhưng tôi thì không. Tôi dù sao cũng là đi ăn tối với Will đế vạn người mê, có thể ăn mặc như thế này sao. Vì là đi Bar nên cô không mặc quần áo như thường ngày, cô chỉ mặc một chiếc quần đùi đen bó, áo phông rộng, giày thể thao màu đen, tuy tất cả đều là hàng hiệu nhưng vẫn là không thể mặc như vậy đi ăn nhà hàng nha. Bản thân cô vốn rất cẩn thận nên trong xe lúc nào cũng có ít nhất hai bộ váy để cô thay phòng khi cần thiết, hiện tại có thể dùng rồi.
- Anh cứ xuống tầng 1 chờ tôi đi. Tôi thay đồ xong sẽ đến mà.
Nói rồi cô chạy xuống bãi đỗ xe để lấy đồ mà không nhận thấy có một ánh mắt sâu thăm thẳm luôn nhìn cô từ tầng 4 mãi cho đến khi cô đi mới chịu dời ánh mắt, còn anh cũng không thể khuyên cô nên đành xuống đại sảnh tầng 1 đợi cô vậy, nói chính xác hơn là khu vực gần chỗ đõ xe. Anh cũng đã cho thuộc hạ lui xuống hết rồi, anh không muốn buổi tối của hai người có kẻ thứ ba chen vào làm mất tự nhiên, nếu có theo để bảo vệ thì chỉ cần âm thầm đi theo sau là được rồi.
Khoảng 15" sau, Đông Phương Huyền Thương nghe tiếng giày cao gót vang lên đang đi về phía mình thì anh quay ra sau lưng để nhìn. Không nhìn thì thôi vừa nhìn ánh mắt anh đã không thể dời đi chỗ khác rồi, trong ánh mắt ấy cũng chẳng chứa đựng hình ảnh gì nữa ngoại trừ bóng dáng mảnh khảnh của cô gái mà anh yêu nhất. Cô khoác trên mình một chiếc váy đuôi tôm màu xanh da trời nhạt, kiểu cúp vai, tay áo không quá dài, phần vải ở tay áo có ren, tà áo nhiều lớp xòe rộng. Đôi giày thể thao vừa nãy đã được thay bằng một đôi giày cao gót cùng tông màu.
Bộ váy càng tôn lên nét đẹp hiếm thấy của cô, hiện tại cô trông vô cùng cao quý và xinh đẹp một cách ngạo nghễ, cao quý, không còn là một cô gái cá tính như lúc nãy. Ngay cả ánh trăng ngoài kia cũng không thể xinh đẹp, nổi bật hơn cô. Sau vài phút bần thần, anh đã dần bình tĩnh thì nhìn thấy Băng Linh đã ở ngay trước mắt mình.
- Chúng ta đi thôi.
Huyền Thương vô cùng ga lăng đưa tay mời cô, sau khi cảm nhận được bàn tay ấm áp, mịn màng kia đặt vào tay mình thì anh nắm chặt và dẫn cô đi đến vị trí xe của mình. Chiếc xe lăng bánh đến một nhà hàng sang trọng - nơi chỉ dành cho tầng lớp thượng lưu.
***
Tại nhà hàng
- Chào mừng Huyền thiếu và tiểu thư đến nhà hàng. Mời hai vị đi theo tôi.
Tiếp tân vô cùng lịch sự chào hai người và đưa hai người đến vị trí của mình. Có lẽ Huyền Thương thường xuyên tới đây dùng bữa lắm thì phải vì cô thấy thái độ của họ không có gì là ngạc nhiên khi một nhân vật có danh tiếng lớn như anh tới đây cả mà nếu có thì cũng là ngạc nhiên vì hôm nay anh dẫn theo phụ nữ mà người đó là cô.
Sau khi đã an vị chỗ ngồi, cô mới hỏi anh:
- Anh có phải thường xuyên đến đây lắm hay không. Ở đây nếu muốn vào thì cần phải có thẻ hội viên thì phải.
- Đúng vậy, vì nhà hàng này có thể cho chúng ta thưởng thức hương vị ẩm thực của rất nhiều quốc gia khác nhau chứ không phải là một nước như những nhà hàng khác. Cô có muốn làm một thet hội viên không, vậy thì sau này có thể đến đây bất cứ lúc nào.
- Vậy cũng được, cảm ơn anh.
- Quản lý, giúp tôi làm cho vụ tiểu thư này một tấm thẻ hội viên.
- Vâng thưa Huyền thiếu, nhưng tôi cần biết danh tính của tiểu thư để hoàn thành thẻ ạ.
- Tiểu thư của Thượng Quan gia tộc, Thượng Quan Băng Linh, công chúa Anh quốc.
Anh nói thẳng danh tính của cô cho quản lý nhà hàng biết, cô có thể nhận thấy một sự kinh ngạc không hề nhỏ trong mắt vị quản lý kia, nhưng đó không phải chuyện cô muốn quan tâm.
- Vâng, tôi sẽ hoàn thành thẻ hội viên cho tiểu thư ngay, hai vị cứ tự nhiên gọi món đi ạ, tôi đi trước chúc ngon miệng.
Vị quản lý kia trước khi rời đi cũng không quên kêu cấp dưới đến phục vụ hai người chu đáo.
- Cô muốn ăn gì?
Đông Phương Huyền Thương cầm một cái Menu đưa cho cô.
- Đây dù sao cũng là lần dầu tôi đến đây, vẫn chưa hiểu rõ hương vụ món ăn như thế nào, hay anh cứ gọi dùm tôi luôn đi.
- Được rồi.
Sau đó anh nói cho phục vụ ghi một loạt danh sách các món ăn, càng nghe cô càng bất ngờ, không ngờ...
- Sao anh hiểu rõ thói quen ăn uống của tôi thế, tôi không nhớ là mình có nói cho anh nha.
- Chúng ta dù sao cũng đã ăn chung với nhau, tôi sao có thể vô tâm đến mức không biết khẩu vị của cô chứ, dù sao cũng không quá khó để nhớ. Cô không thích ăn hành, cà rốt, không thể ăn được thịt mỡ, không thích ăn béo, thích ăn cay... Món cô thích nhất là cháo hải sản có đánh thêm trứng gà, đúng không?
Nơi gì chứ mọi chuyện liên quan đến cô, anh đều nhớ rõ không xót một thứ.
- Không sai một chữ, không ngờ anh lại hiểu rõ thói quen của tôi đến vậy, quá bất ngờ rồi.
Cô hiện đang rất vui, không ngờ anh lại để ý đến cô như vậy, còn bản thân cô có phải quá vô tâm rồi hay không, ngay cả một chút sở thích của anh cũng không biết.
- Thôi chúng ta ăn đi.
- Được, tôi nhất định không phụ sự quan tâm của anh.
Sau khi ăn xong, hai người cùng thưởng thức một chai rượu vang cực kỳ quý, vô cùng đắt tiền nhưng đối với hai người này chắc cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi. Nhà hàng này quả là dành cho giới thượng lưu, nó rất khác với những nhà hàng khác. Chẳng hạn như hiện tại, nhà hàng đang chơi một bản nhạc piano vô cũng lãng mạn, có nhiều cặp đôi đã không kìm được mà đã bắt đầu nhảy múa cùng nhau rồi.
- Có hứng thú cùng tôi khiêu vũ một điệu không.
***
Có ai hóng nụ hôn đầu không?