Ảnh Hậu Đến Từ Nghìn Năm Trước

Chương 18: Thanh mai trúc mã




Chương này mình viết tặng cho bạn "Nguyetlinh11".

***

Gặp phải "người quen", xem ra tâm trạng tốt hôm nay sắp bị phá hỏng hết rồi. Trên đời còn có chuyện gì trùng hợp hơn không, người mà cô nhìn thấy hiện tại lại là thanh mai trúc mã của cô - Trình Tử Đức.

Đi bên cạnh anh ta là một cô gái có vẻ ngoài cũng khá xinh đẹp, quyến rũ. Hiện là một minh tinh khá nổi tiếng đồng thời cũng là thiên kim của Ngọc Thị - Ngọc Gia Tuệ đang là bạn gái của Trình Tử Đức.

Khi anh ta đi đến gần nhận ra cô mới kinh ngạc thốt lên:

- Băng Linh, là em?

- Xin lỗi Trình thiếu, có vẻ chúng ta không thân thiết tới mức gọi thẳng tên như vậy, thế nên xin anh sau này gọi tôi là tiểu thư Angella. Cô không lạnh không nhạt mà nói với anh ta, bản thân cô cũng thật không hiểu tại sao Thượng Quan Băng Linh trước kia lại có thể nhìn trúng một người tầm thường như anh ta. Mặc dù đối với cô anh ta rất bình thường nhưng đối với người khác thì anh ta lại không như vậy. Gương mặt tuấn tú, có vẻ đào hoa, phong lưu, mũi thẳng, mắt đen khá đẹp lại là cậu chủ duy nhất của Trình gia - một gia tộc cũng vô cùng có tiếng tăm ở cái đất Thượng Hải này nhưng so với Thượng Quan gia tộc thì...quả thật là một trên trời, một dưới đất. Chỉ vì cô đã quen nhìn toàn những cực phẩm nên có lẽ Trình Tử Đức trong mắt cô thật sự quá tầm thường không có gì nổi bật.

Chắc bởi vì từ nhỏ đã được mọi người bảo bọc quá mức, chỉ có một người bạn thân là Trình Tử Đức cùng nhau lớn lên, đã quá phụ thuộc vào anh ta nên Thượng Quan tiểu thư trước kia mới một lòng xem anh ta là tất cả, bản tính cô lại quá ngây thơ, tuổi đời lại còn quá trẻ, lúc ấy cô chỉ là một thiếu nữ 16, vì vậy mà khi bị từ chối, cô ấy mới suy sụp đến vậy chăng. Đáng tiếc bây giờ đã không còn như trước rồi. Mà vị Trình thiếu này có phải là IQ quá thấp rồi không, được một người như Thượng Quan Băng Linh nhớ thương mà lại không cảm thấy may mắn, hay là anh ta cảm thấy cô ấy quá yếu đuối không có gì mới mẻ nên mới không khơi dậy cảm xúc chinh phục trong mỗi người đàn ông. Quả thật quá ngu ngốc, mới không biết quý trọng cô thiên kim ngàn vàng của Thượng Quan gia. Ba mẹ anh ta đã ra nước ngoài nhiều năm nên không biết chuyện này nếu họ mà biết có khi nào sẽ bị cậu quý tử này làm cho tức chết không đây. Đó là Thượng Quan đại tiểu thư đó.

- Em nói vậy là sao chứ. Cho dù em trách anh từ chối tình cảm của em thì cũng không thể làm như không quen biết anh chứ, còn phủ nhận tình bạn bao lâu nay của chúng ta nữa chứ. Trình Tử Đức vô cùng bất ngờ trước cách cư xử của cô, từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ lạnh nhạt với anh ta như vậy. Chỉ 4 năm đi du học sao cô có thể thay đổi nhiều như vậy chứ, thậm chí thay đổi của cô còn ngoài sức tưởng tượng của anh ta. Nhưng cô như vậy lại khiến lòng Trình Tử Đức vô cùng khó chịu.

- Bạn, anh nghĩ thân phận của anh xứng đáng, có phải anh đánh giá bản thân mình quá cao rồi phải không. Nếu lúc trước có làm gì khiến anh hiểu lầm thì Trình thiếu cho tôi xin lỗi. Hiện tại tôi đã khác 4 năm trước rồi, Thượng Quan Băng Linh bây giờ mới thật sự phù hợp với thân phận của mình. Bản thân tôi có phải cũng nên tìm một người có thân phận phù hợp để sánh duyên cùng nhau, tôi nói anh thấy có đúng không Trình thiếu. Đâu phải ai cũng có thể muốn là được làm quen với tôi đâu, thân phận tôi anh biết rõ mà. Anh ta không biết hai từ " xấu hổ " viết như thế nào sao mà còn dám nói như vậy. Nghĩ bản thân mình cao quý tới đâu mà đòi làm bạn với cô sau những gì đã làm với cô ấy nhưng...có phải cô nên cảm thấy may mắn vì nhờ vậy mà cô mới có thể tìm thấy người cô yêu hay không, tìm được mục tiêu để giúp cô sống thật hạnh phúc ở thế giới này hay không.

- Băng...à không Angella, em quả thật thay đổi quá nhiều rồi. Cô càng nói, anh ta càng cảm thấy khó chịu, quả thật anh ta cảm thấy không thích một chút nào cứ như thứ luôn thuộc về mình, thứ mà mình cảm thấy nó không quan trọng, lúc mất đi rồi mới nhận ra nó đáng quý như thế nào, mới biết bản thân mình không...nỡ đánh mất như thế nào.

- Nè, cô đừng quá xem thường người khác nha. Cô nghĩ bản thân mình là ai mà dám nói như vậy với Trình đại thiếu gia chứ. Cô có tin là ngay lập tức gia đình cô sẽ ra đường ở vì những lời nói ngu ngốc của cô hay không. Ngọc Gia Tuệ tiểu thư cuối cùng cũng đã lên tiếng nói lời "vàng ngọc" rồi. Trong giọng nói cô ta bộc lộ rõ sự ganh tỵ, khinh thường và cao ngạo. Ganh tỵ với dung mạo của Băng Linh, khinh thường Băng Linh cô không có mắt vì dám xem thường Trình Tử Đức và Ngọc Gia Tuệ cô, cao ngạo với Băng Linh vì nghĩ cô ta cao quý hơn cô.

- Ngọc tiểu thư, cô nói vậy sao được chứ tôi cũng không có nói gì quá quắt nha. Nhưng Ngọc tiểu thư lại nói muốn gia đình tôi ra đường thì phải xem Ngọc gia có khả năng đó hay không, hay là trước khi khiến tôi và gia đình mình phải hối hận khi chọc đến cô thì sợ là Ngọc gia đã bị xóa sổ khỏi thành phố này rồi đấy. Cô lạnh giọng nói với cô ta, ánh mắt phát ra tia sát khí khiếp người, không biết tự lượng sức mình.

- Cô... Cô ta vẫn chưa kịp nói gì thì đã bị Trình Tử Đức kéo tay lại rồi, hơn ai hết anh ta là người hiểu rõ thế lực của Thượng Quan gia, nhưng gia đình của cô quyền lực tới đâu, thâm sâu khó dò cỡ nào anh ta vẫn chưa biết được đâu. Cái mà Trình Tử Đức biết chỉ là một miếng băng nổi trên mặt hồ mà thôi.

Đôi mắt đang tỏa ra sát khí dày đặc của Băng Linh khi nhìn thấy một bóng hình quen thuộc ở gần cổng khách sạn đang từ từ tiến lại thì sát khí của cô đã được thu miễn lại, trong mắt cô giờ này chỉ còn lại sự ôn nhu, dịu dàng dành cho người thương mà thôi. Trình Tử Đức nhìn thấy ánh mắt ấy của cô thì vô cùng sững sờ, dẫu biết là cô đang đeo lens nhưng ánh mắt ấy quả thật quá đẹp, khiến người khác bị hút hồn, không thể thoát ra được khiến tim của anh ta một thoáng lỡ nhịp. Nhưng ánh mắt này của cô từ lâu đã không dành cho anh ta mà là một người khác, khi Trình Tử Đức quay lại nhìn thì lại càng thêm sững sờ.

Không ai khác người đó lại chính là...

***

Đoán đi