Ảnh Hậu Đến Từ Nghìn Năm Trước

Chương 105: Đính hôn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chớp mắt cũng đã đến tháng 9, mấy tháng vừa qua Băng Linh bận rộn với dự án của mình nên không có nhiều thời gian quan tâm đến Huyền Thương khiến anh cực kỳ khó chịu. Mặc dù không vui nhưng anh vẫn không ý kiến với cô vì ngày nào cô cũng tăng ca tới khuya mới về, tinh thần mệt mỏi chẳng muốn ăn uống gì mà chỉ một lòng muốn ngủ. Anh thương còn không hết sao có thể ý kiến với cô. Chỉ là hiện tại sắp tới sinh nhật anh rồi đồng nghĩa với việc hai người sắp đính hôn, cô cũng xem như một nửa vợ của anh rồi. Sau khi đính hôn có thể chọn ngày đi đăng ký kết hôn rồi đợi đến sinh nhật cô thì tổ chức hôn lễ cũng không thể không được, tâm trạng của anh cũng theo đó mà tốt lên.

Băng Linh cũng biết nên cô cũng đã cố gắng giảm lượng công việc xuống mức thấp nhất để dành thời gian chuẩn bị tổ chức tiệc sinh nhật cho anh. Tâm trạng Huyền Thương cũng vì thế mà tốt lên không ít, người vui vẻ nhất có lẽ là nhân viên của anh, mấy tháng qua anh vì bị cô bơ mà ở tập đoàn gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng hệt như người ta thiếu anh cả triệu tệ không trả vậy, hại bọn họ đến thở mạnh cũng không dám. Giờ thì tốt rồi, tâm trạng anh tốt lên bọn họ cũng không còn phải chịu đựng sự lạnh lùng boss nữa.

Tiệc đính hôn sẽ được tổ chức ở nhà lớn của Đông Phương gia. Sinh nhật của Huyền Thương là ngày 12 tháng 9 nên từ đầu tháng mọi người đã gấp rút chuẩn bị rồi. Băng Linh cũng thường xuyên chạy tới giúp Đông Phương phu nhân bày trí bởi vì cô cũng rất hiểu tính cách và sở thích của Huyền Thương. Bên cạnh việc chuẩn bị cho Huyền Thương thì việc chuẩn bị cho Băng Linh cũng quan trọng không kém. Dù sao hôm đó hai người cũng là nhân vật chính, đâu thể chỉ chăm chút cho một mình Huyền Thương không.

Mặc dù Huyền Thương và Băng Linh gần đây không tham gia hoạt động nghệ thuật nhưng sức ảnh hưởng của hai người cũng không vì thế mà giảm sút. Ngược lại nhờ dự án vừa rồi mà Băng Linh lại được thêm một phen lên trang nhất các tờ báo kinh tế. Fan của cô cũng vì thế mà đông đảo hơn. Tin tức hai người sắp tổ chức đính hôn cũng được rất nhiều người quan tâm, lượng tìm kiếm thông tin của hai người trên mạng xã hội cũng vì thế mà tăng lên không có dấu hiệu giảm sút.

Gần nửa tháng chuẩn bị rốt cuộc cũng tới sinh nhật của Huyền Thương. Từ sớn đại sảnh nhà Đông Phương đã nườm nượp khách, tất cả đều là thế gia danh môn có quan hệ mật thiết với gia tộc, cũng có đối tác làm ăn lâu năm của tập đoàn. Ngoài ra cũng có rất nhiều bạn bè thân thiết của Huyền Thương trong giới nghệ sỹ, bạn bè trong thương trường, bạn từ nước ngoài về,... Băng Linh thì không có nhiều bạn chỉ vài người học chung đại học cộng thêm Dương Mẫn Thi, Ngọc Khánh và Tử Lan cũng gạt bớt công việc của thương hiệu để về nước tham dự. Sở Mặc Thần và Olearn cũng đến.Trong đại sảnh nhà Đông Phương, Đông Phương lão gia ngồi một góc trên sofa trò chuyện với những người bạn cũ của mình. Còn Đông Phương gia chủ và phu nhân thì tiếp khách và trò chuyện với mọi người. Khi người của Thượng Quan gia đến thì hai người bỏ khách khứa ra sau mà đi đến tiếp đón nồng nhiệt.

Thượng Quan lão gia cùng con trai, con dâu và 3 thằng cháu đi đến Đông Phương gia dự lễ đính hôn của cháu gái nhưng gương mặt lại chẳng có chút cảm xúc nào, vẫn lạnh lùng như năm nào còn làm tổng tư lệnh. Con trai và con dâu đành bó tay với tính cách của ông cụ, chỉ có ở trước mặt cháu gái ông mới thật sự lộ ra sự dịu dàng của mình thôi. Ngoại trừ ông cụ thì 5 người còn lại khi thấy vợ chồng Đông Phương đi đên thì cũng mỉm cười chào hỏi, chỉ có Giang Diễm đang đứng bên cạnh Thượng Quan Quân là không biết nên cư xử thế nào. Khó khăn lắm cô ta mới xin được Thượng Quan Quân cho đi đến đây để báo chí có đề tài để viết. Không ngờ buổi tiệc này lại lớn như vậy, ngoài sức tưởng tượng của cô ta.

Người lớn hai nhà đang nói chuyện cô ta không thể xen vào cũng không biết nói gì? Hơn nữa bọn họ vốn dĩ không ưa gì cô ta, xem cô ta như không khí. Nếu Giang Diễm không nhận ra thái độ ác cảm của bọn họ dành cho mình thì cô ta đã không ở bên cạnh Thượng Quan Quân lâu vậy rồi.

Cô ta đành nhẫn nhịn chờ bọn họ chào hỏi xong vậy. Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, khoảng mười mấy phút sau thì khách khứa cũng đến đủ, giờ bắt đầu tiệc cũng đã đến. MC đã bắt đầu lên tiếng khai tiệc.

Đầu tiên anh ta giới thiệu sơ qua mục đích buổi tiệc rồi hết lời khen ngợi Huyền Thương và Băng Linh sau đó là mời hai người xuống. Ngay khi MC nói xong, tất cả đèn đều đồng loạt tắt hết, chí có một bóng đèn chỉ lên tầng hai mà thôi. Tại nơi bóng đèn chiếu sáng, Huyền Thương đang cầm tay Băng Linh từ từ đi xuống cầu thang, hai người đi tới đâu đèn chiếu tới đó. Ánh đèn mờ ảo soi sáng bóng dáng hai người nhưng không thể giúp mọi người phía dưới nhìn thấy được dung mạo hai người. Mãi đến khi cả hai đã bước lên sân khấu thì tất cả đèn mới được bật lên. Theo đó mọi người cũng thấy được dáng vẻ của Huyền Thương và Băng Linh. Một đôi tiên đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, không ai hợp hơn người kia hơn người còn lại.

Băng Linh hôn nay mặc một bộ váy công chúa màu trắng, dài chấm đất và xòe rộng. Phần áo được thêu hoa văn cực kỳ tỉ mỉ. Trông cô hệt như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.



Huyền Thương hôm nay cũng anh tuấn lịch lãm hơn ngày thường. Một bộ Âu phục màu trắng được đặt may riêng càng làm tôn lên khí chất lạnh lùng trong trẻo không vướng bụi trần của anh. Khóe miệng luôn mỉm cười đầy hạnh phúc càng khiến anh càng thêm đẹp trai. Hôm nay Băng Linh là một nàng công chúa thì Huyền Thương lại chính là bạch mã hoàng tử của nàng công chúa này.

Hai người vừa xuất hiện đã thu hút tầm mắt của tất cả mọi người. Cả đại sảnh rộng lớn bổng chốc im lặng, chỉ khi MC lên tiếng thì không khí mới trở lại bình thường. Huyền Thương và Băng Linh chuẩn bị trao nhẫn đính ước cho nhau. Huyền Thương đã đặt người làm riêng một cặp nhẫn có một không hai cho anh và Băng Linh. Cặp nhẫn được làm bằng vàng và nạm kim cương đỏ cực kỳ quý. Những viên kim cương được cắt một cách tỉ mỉ nạm vào hai chiếc nhẫn, chiếc nhẫn của Huyền Thương thì có chữ ‛ Băng ’, còn chiếc nhẫn của Băng Linh thì có chữ ‛ Thương ’. Khi nhìn thấy cặp nhân này Băng Linh không nén nổi hạnh phúc và sự ngạc nhiên của mình. Trước khi bước xuống anh đã cho cô xem nhẫn rồi nếu không biểu cảm của cô hiện tại sẽ không khác mấy vị khách phía dưới đâu: ngơ ngác, ngây ngô vì sự xinh đẹp và xa hoa của chúng.

Hình ảnh của cặp nhẫn được chiếc tivi lớn phía sau hai người chiếu cho mọi người xem khiến bọn họ hít vào một ngụm khí lạnh. Không ngờ Đông Phương thiếu gia lại chơi lớn như vậy, vì mỹ nhân mà không tiếc tiền mua kim cương đắt giá để nạm vào nhẫn.

Hai người trao nhẫn cho nhau xong thì hôn nhau một cái, phía dưới mọi người vỗ tay như sấm, hai bà mẹ thì rươm rướm nước mắt vui mừng cho hai đứa con của mình. Còn phía trên sân khấu, Huyền Thương trao nhẫn xong thì cầm lấy micro của MC và nói vài lời với mọi người:

- Hôm nay rất cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian đến tham dự buổi tiệc này. Ngày hôm nay là sinh nhật tôi cũng là ngày đính hôn của tôi và người con gái mà tôi yêu nhất, mặc dù chưa phải ngày kết hôn nhưng cũng xem như cô ấy đã là con dâu nhà chúng tôi rồi, tôi đối với chuyện này rất hạnh phúc và tôi muốn chia sẻ niềm vui này với mọi người. Chúc mọi người sẽ có một buổi tối vui vẻ, cảm ơn!

Anh nói xong thì phía dưới tiếp tục vang lên một hồi vỗ tay. Huyền Thương dẫn Băng Linh đi xuống, hướng đến vị trí của trưởng bối hai nhà mà tới. Thượng Quan lão gia nhìn thấy cháu gái mình đến thì cũng không còn lạnh lùng nữa. Mọi người cũng kéo hai người ngồi xuống nói chuyện. Đông Phương phu nhân thân mật kéo tay cô, vừa nhìn cô vừa xuýt xoa:

- Tiểu Linh hôm nay xinh thật đó. Thật không biết lúc làm cô dâu thì sẽ đẹp đến thế nào nữa đây.

- Bác gái quá lời rồi.

- Quá lời gì chứ, đây là sự thật mà. Còn nữa đã đính hôn rồi mà còn bác gái, gọi một tiếng mẹ xem nào.

- Dạ...!

- Gọi mẹ!

Bên kia mọi người thấy Băng Linh khó xử cũng chỉ biết cười trêu ghẹo, cô đành quay sang Huyền Thương cầu cứu. Anh đối với yêu cầu của mẹ mình mừng còn không hết, ngu đâu mà nói giúp cô. Thượng Quan phu nhân đành lên tiếng nói với con gái:

- Tiểu Linh à, một tiếng mẹ này sớm muộn gì cũng phải gọi. Con gọi sớm một chút cũng tốt, đỡ sau này kết hôn rồi còn ngượng ngùng.

- Đến mẹ con cũng đã nói vậy rồi, con còn ngại nữa sao?

Băng Linh thật sự hết cách từ chối, đành nhìn Đông Phương phu nhân gọi:

- Dạ, thưa mẹ!

- Như vậy chẳng phải rất tốt hay sao?

Đông Phương phu nhân nghe được điều mình muốn thì thỏa mãn mà cười. Còn Băng Linh thì ngượng chín mặt, Huyền Thương thấy cô như vậy thì thương đành tìm cớ dẫn cô đi đến chỗ khác. Băng Linh được anh đưa ra cục diện đầy ngượng ngùng thì gương mặt cũng không đỏ nữa, trở lại thần thái lạnh lùng thường ngày, chỉ có Huyền Thương biết khi hai người rời khỏi tầm mắt của trưởng bối hai nhà thì anh bị cô véo một cái ngay eo đau gần chết nhưng gương mặt vẫn phải tỏ ra tươi cười.

Hai người đi đến bàn chỗ ba anh trai của Băng Linh đang ngồi, ngồi chung với ba người còn có Sở Mặc Thần, Olearn, Trần Minh, Mạc Hoàng, Tạ Phong, Giang Diễm, Dương Mẫn Thi, Tử Lan và Ngọc Khánh. Mọi người đang trò chuyện rất vui vẻ. Cô tinh mắt nhận thấy mối quan hệ giữa Mẫn Thi với Trần Minh có một sự tiến triển lớn, xem ra hai người sắp về chung một nhà rồi. Bọn họ thấy Băng Linh và Huyền Thương đi đến thì vội chừa ra hai cái ghế trống cho hai người ngồi. Băng Linh vốn dĩ đang vui nhìn thấy Giang Diễm thì tâm trạng tụt xuống một nửa. Thượng Quan Quân nhìn thấy biểu cảm của cô nên đã bảo Giang Diễm đi chỗ khác.

Băng Linh ngồi vào chiếc ghế được Huyền Thương giúp cô kéo ra, sau đó nhìn Thượng Quan Quân nói:

- Anh à, em không hi vọng nhìn thấy cô ta trong ngày hôn lễ của mình đâu.

- Anh biết, hôn lễ của em anh cũng không định dẫn cô ta tới.

- Hôn lễ thì không định dẫn nhưng anh lại dẫn đến trong tiệc đính hôn. Cũng may hôm nay chị Nguyệt Anh không tham dự nếu không anh phải độc thân thêm vài năm nữa rồi.

- Ý em là sao?

- Mấy hôm trước em có nói chuyện với chị ấy, em muốn mời chị ấy tham gia tiệc đính hôn nhưng chị ấy có buổi biểu diễn quan trọng nên không về nước được. Em đã bắt chị ấy hứa là phải về tham dự hôn lễ rồi, người ta cũng đã đồng ý. Ngày hôm đó là có hội mà em vất vả lắm mới giúp anh có được, anh làm sao thì làm phải mang con dâu về cho bố mẹ. Em đã giúp anh như vậy rồi mà anh còn không biết tận dụng thì anh ở một mình suốt đời là vừa.

- Biết rồi, cảm ơn em gái!

Mọi người nghe cuộc đối thoại của hai anh em cũng chỉ biết lắc đầu. Đường đường là một bang chủ hắc đạo mà ngay cả tìm vợ cũng phải mượn tay em gái. Rốt cuộc Hạ Nguyệt Anh lợi hại thế nào mà khiến cho một Thượng Quan Quân ngang ngược cũng phải chịu thua, một cô gái thế nào mà có thể chiếm giữ trái tim một người đàn ông như Thượng Quan Quân suốt 15 năm. Là do cô gái ấy quá tuyệt vời hay do Thượng Quan Quân quá si tình.

Mọi người ngồi lại với nhau nói chuyện quên trời quên đất. Mà chủ đề được đề cập nhiều nhất chính là dự án đang thi hành do Băng Linh đề xuất. Đều là người thông minh nên bọn họ hiểu được dự án này nhất định thành công vang dội, ai ai cũng muốn mình có một phần trong đó. Tranh nhau đặt trước một phòng khi vừa khánh thành xong. Băng Linh cũng vui vẻ chấp nhận, đều là bạn bè với nhau cả, còn để ý chút chuyện đó sao?

Được một lúc thì Băng Linh đi vào nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh không có nhiều người nhưng bên ngoài lại có một cảnh tượng khiến Băng Linh chú ý. Dường như có hai cô gái đang xảy ra chút xung đột thì phải. Băng Linh đến gần hơn một chút thì thấy được một trong hai người là Giang Diễm còn người kia là... Khi Băng Linh nhận ra cô gái đó là ai thì liền bước nhanh hơn đến chỗ hai người.

Lúc Băng Linh tới gần hai người không hề phát hiện, mà khi đó Giang Diễm đang mất kiểm soát chuẩn bị giơ tay đánh người, còn cô gái nọ thì một bộ dáng quật cường, ánh mắt khinh thường nhìn Giang Diễm hệt như đang nhìn người điên. Khi tay của Giang Diễm đang chuẩn bị đánh xuống, cô gái kia cũng chuẩn bị đáp trả thì Băng Linh đã nhanh hơn một bước chặn lấy tay cô ta và hất ra sau, Giang Diễm mất đà té xuống. Băng Linh hừ một tiếng khinh thường quay sang cô gái kia nói:

- Xin lỗi Vy Vy, cô không sao chứ?

Cô gái đó là tiểu thư Ngạo thị - Ngạo Đan Vy. Người mà Băng Linh đã gặp trong buổi đấu giá lúc mua quà cho Sở Mặc Thần nhân dịp sinh nhật, hai người thích cùng một món đồ nhưng Băng Linh đã mua được. Về sau hai người có trò chuyện với nhau và cảm thấy rất hợp nên đã trở thành bạn bè. Mấy hôm trước Băng Linh có gọi mời cô ấy đến dự buổi tiệc này có điều khi đó Đan Vy đang ở Mỹ, Băng Linh không ngờ cô ấy lại bay về nước tham dự. Điều này khiến cô rất cảm động, chỉ là không nghĩ đến khách quý của cô suýt bị Giang Diễm đánh, may mà cô tới kịp. Còn về phía Đan Vy, thấy người đến là Băng Linh thì rất vui vẻ vì hai người đã lâu không gặp. Đối với chuyện vừa xảy ra thì cũng bỏ sau đầu vì không muốn khiến Băng Linh khó xử. Cô nhìn sang Giang Diễm đang ngơ ngác đứng phía sau Băng Linh sau đó nhìn Băng Linh dịu dàng nói:

- Cô yên tâm, cô ta chưa kịp làm gì tôi đâu. Vả lại tôi cũng không phải người dễ ăn hiếp.

- Vậy thì may quá, đã khiến cô chê cười rồi. Nhưng sao cô ta lại muốn đánh cô.

- Là do tôi bất cẩn va phải cô ấy. Tôi có nói xin lỗi rồi nhưng dường như cô ấy vẫn không hài lòng còn nói tôi làm bẩn váy của cô ấy và muốn tôi đền bộ váy khác.

- Đê tiện như vậy sao? Chuyện này để tôi giải quyết.

- Có ổn không? Hình như cô ấy là người của anh trai cô, vì tôi mà hai anh em cô xảy ra mâu thuẫn thì không hay cho lắm.

- Yên tâm đi Vy Vy, trong lòng anh hai tôi thì một thế thân sao có thể có trọng lượng hơn đứa em gái này được. Cô ta chẳng qua chỉ nghĩ có anh trai tôi làm chỗ dựa mới không sợ mà ăn hiếp cô, đã vậy tôi phải cho cô ta thấy vị trí của mình thực sự là ở đâu.

Nói xong Băng Linh quay ra sau nhìn Giang Diễm, nói:

- Cô đừng nghĩ anh hai tôi đưa cô đến đây thì cô không cần phải sợ ai. Có gan ức hiếp khách của tôi thì phải có gan chịu hậu quả. Cô muốn cô ấy đến cho cô một bộ váy mới sao, nực cười. Cô nghĩ bản thân mình xứng chắc, bộ váy cô đang mặc chẳng phải là tiền anh tôi bỏ ra hay sao? Cho dù bây giờ tôi cởi bộ váy này ra để cô chỉ mặc đồ trong đi về nhà thì cô nghĩ anh hai tôi sẽ có ý kiến với cách làm của tôi sao? Nhưng mà hôm nay là ngày vui của tôi nên tôi sẽ không để cái thân thể toàn mùi silicon của cô phá hỏng đâu. Nếu còn thông minh thì cút khỏi đây đừng để tôi nhìn thấy cô thêm một lần nào nữa trong bữa tiệc này, không thì tôi không biết ngày mai báo chí sẽ viết gì về cô đâu. À, còn chuyện này nữa, cô có thể dập tắt ý định bước vào cửa lớn nhà Thượng Quan rồi đấy. Con dâu đích thực nhà Thượng Quan sắp trở về rồi, người thật sắp về thì thế thân còn ý nghĩa gì nữa. Bản thân mình là than chì thì đừng vọng tưởng có giá trị như kim cương. Dù được cấu tạo từ một chất nhưng hình dáng, bản chất, giá trị thì khác nhau một trời một vực đấy. Cũng giống như cô và chị dâu tôi vậy, bề ngoài gần giống nhau nhưng một người ở trên trời, một người ở dưới đất. Một người ở trong tim, còn một người đến tư cách làm ấm giường cũng không có.

Băng Linh nói xong liền xoay người dẫn Ngạo Đan Vy rời đi. Không thèm nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Giang Diễm phía sau. Trong đầu của cô ta luôn vọng lại một câu nói của Băng Linh là ‛ Con dâu đích thực nhà Thượng Quan sắp trở về rồi ’. Cô ấy sắp về rồi vậy cô ta phải làm sao đây, làm sao đây?

Phía bên này Giang Diễm đang rối rắm thì Băng Linh và Đan Vy lại là một bầu không khí khác:

- Băng Linh à, lúc nãy cô ngầu thật đó. Nói mà khiến cho cô gái đó cứng họng luôn.

- Đối phó với những hạng người đó đương nhiên phải thẳng tay mạnh miệng rồi. Lịch sự quá thì bọn họ không thấm vào đâu.

- Sau này tôi sẽ học cách trị tiểu tam như cô.

- Đợi cô có người yêu đi rồi tôi sẽ dạy!

- Cô thật là, đang chê tôi ế đó hả?

- Tôi không có nói, là cô tự nhận mà.

- Aaaa, Băng Linh, cô thật là xấu tính, ỷ mình sắp lấy chồng rồi là có thể tùy tiện nói người ta ế sao.

- Thôi được rồi, không đùa nữa, tôi đưa cô đến chỗ anh trai và bạn tôi, giới thiệu với họ. Ở đó có vài người độc thân không biết có vừa mắt Vy Vy không?

- Cô lại ghẹo tôi nữa rồi.

- Tôi chỉ muốn sớm được ăn đám cưới của mọi người thôi mà.

- Đâu nhất thiết phải là tôi chứ.

- Tôi xem như nhỏ nhất nhưng lại là người kết hôn đầu tiên. Tôi cũng phải giúp mọi người có bến đỗ cho mình chứ, tương lai bảo bảo của tôi cũng có bạn chơi cùng.

- Chưa gì đã tính đến chuyện con cái rồi.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện mãi cho tới khi hai người đến bàn mà Huyền Thương và mọi người đang ngồi.