Vũ Minh Nguyệt cảm thấy đau đầu, giác quan của mẹ cô không thể nào đùa được đâu.
Mặc dù cô vẫn chưa đồng ý làm bạn gái của Âu Dương Tư Duệ, nhưng hai người hiện tại sống chung thế này, nếu mà mẹ cô biết được cũng sẽ thấy mập mờ.
"Không ạ, làm gì có chứ, con vẫn đang lo học muốn chết đây!" Vũ Minh Nguyệt sợ mẹ nghĩ nhiều, cô lập tức nói dối.
"Vậy thì tốt! Thôi, giờ mẹ phải lên chuyên cơ rồi, chiều gặp lại con, mẹ có đem nhiều đồ ăn cho con lắm đấy!" Mẹ Vũ Đình nghe xong hài lòng nói.
"Vâng, con cảm ơn mẹ!" Vũ Minh Nguyệt gượng gạo đáp.
"..." Điện thoại vừa tắt, Vũ Minh Nguyệt liền thở dài thườn thượt, chiều nay cô biết làm sao đối phó với mẹ đây.
Trong lúc cô còn đang cảm thấy rối bời, thì một cánh tay từ phía sau vươn tới ôm lấy eo cô, động tác nhẹ nhàng siết cô vào lòng.
Âu Dương Tư Duệ ghé sát tai cô, anh thì thầm.
"Làm sao rồi, đang lo lắng mẹ em đến đây nhìn thấy anh sẽ hiểu lầm?"
Vũ Minh Nguyệt lúc này mới ý thức được, cô vội vàng tránh khỏi vòng tay anh.
"Còn không phải vậy sao? Bây giờ giữa hai người chúng ta là gì chứ, thanh mai trúc mã từ bé?"
"Không phải, anh muốn em làm bạn gái của anh!" Âu Dương Tư Duệ khóe môi khẽ cong lên, anh thật tâm nhìn cô đáp.
"Em đã đồng ý lúc nào chứ? Anh đừng nghĩ em dễ dãi như vậy, chẳng qua anh là bị thương vì em, cho nên em mới miễn cưỡng chăm sóc anh!" Vũ Minh Nguyệt bĩu môi nói.
Dù rằng cô tha thứ cho anh, nhưng cô sẽ không dễ dàng chấp nhận lời tỏ tình của anh.
Cô muốn anh cũng giống như cô ngày xưa, để biết được cảm giác khi ấy của cô khó chịu đến nhường nào, cảm giác muốn nhưng không thể có được.
"Ừm, anh hiểu rồi!" Âu Dương Tư Duệ gật đầu ra vẻ đã hiểu rõ.
"Vậy giờ anh sẽ không làm phiền hay khiến em miễn cưỡng nữa, anh sẽ về Pháp."
"Anh về ngay bây giờ sao? Nhưng vết thương của anh..." Vũ Minh Nguyệt ban nãy cứng miệng là thế nhưng tất cả cũng chỉ có như vậy, nghe anh nói muốn đi liền lộ ra vẻ sốt sắng không yên.
"Không sao, anh tự biết sức khoẻ của mình thế nào mà!" Âu Dương Tư Duệ xoa đầu cô đáp.
"Anh sẽ không để em cảm thấy khó xử!"
Vũ Minh Nguyệt muốn nói gì đó giữ anh lại, nhưng nghĩ đến mẹ Vũ Đình cô lại thôi.
"Vậy anh đi cẩn thận!"
"Ừm."
Âu Dương Tư Duệ gật đầu ừ nhẹ, anh quay người chuẩn bị về phòng sắp xếp lại đồ vật của mình.
Có điều đi được vài bước động tác của anh dừng lại, anh cúi đầu mỉm cười, rồi lại lui về sau.
"Thật nhẫn tâm, em vậy mà không thèm cản anh lại!"
"Sao ch..." Vũ Minh Nguyệt còn đang muốn cãi lý với anh, thì lại bất ngờ bị anh cưỡng hôn thêm lần nữa.
Bàn tay to lớn của anh giữ chặt lấy hông cô, một tay cẩn thận nâng nhẹ cằm cô lên, sau đó liền dán môi anh lên môi cô.
Âu Dương Tư Duệ là hôn đến nghiện rồi, nhìn thấy cô thì anh liền không nhịn được, mặt anh bây giờ chắc dày còn hơn cả mặt đường.
Vũ Minh Nguyệt lại bị anh hôn đến thành quen, cô đứng trước anh lúc nào cũng là bộ dáng thua thiệt như vậy, mãi không thể thắng nổi.
Bao nhiêu bản lĩnh khi nãy liền biến đi đâu mất cả rồi, chỉ còn lại một Vũ Minh Nguyệt yêu thích Âu Dương Tư Duệ đến ngốc nghếch.
Một phút trôi qua, anh cuối cùng cũng chịu buông cô ra, ngón tay thon dài tinh tế chạm nhẹ lên môi cô, lời lẽ trêu đùa nói.
"Em vẫn chưa đồng ý làm bạn gái của anh mà, lần sau nhất định phải tránh đi, bằng không anh còn nghĩ rằng em đã đồng ý!"
"Anh..." Vũ Minh Nguyệt nhận ra ý tứ của anh, cô tức giận muốn xì khói nhưng không thốt nên lời.
"Ừm, anh đi dọn đồ đây!" Âu Dương Tư Duệ bộ dáng ngứa đòn nói, lúc này anh mới chịu quay lưng trở về phòng thu dọn đồ.
"Âu, Dương, Tư, Duệ! Quỷ háo sắc nhà anh, mau đứng lại cho em!" Vũ Minh Nguyệt cảm thấy bản thân đột nhiên lép vế trước anh, cô không cam tâm gầm lên, người có quyền lên mặt vào lúc này là cô chứ không phải anh.
...
Biệt thự Lục gia.
Lam Tiểu Nhã lúc này vẫn còn đang ở đây, Vũ Minh Nhật vì thấy cô đáng thương nên đã để cô ở lại thêm một thời gian nữa.
Còn anh thì quay về Nam Vương sắp xếp việc học của mình, cũng như giúp cô xem thử Tô Đàm Vân là đang làm cái gì.
Ở đây cũng được một thời gian, Lam Tiểu Nhã hiện tại đã quen làm việc nhà, đồ đạc của Lục gia không còn bị cô mang ra thử độ bền cứng nữa.
Mọi thứ đều trở nên quen thuộc, chỉ có Puma là cô không dám đến gần, chỉ cần nơi nào có nó sẽ không có cô.
Hôm nay là ngày hai cô con gái nhỏ của Lục Thần Vũ trở về, cho nên từ sớm người hầu đã lục đục chuẩn bị.
Mà Lam Tiểu Nhã cũng không phải ngoại lệ, cô cũng giống như bọn họ, dậy sớm để làm việc, chuẩn bị chào đón hai cô công chúa nhỏ quay về.
Lục Tư Yên và Lục Tư Nhiên là chị em song sinh, cũng là em gái ruột của Minh Nhật và Minh Nguyệt.
Từ nhỏ hai đứa trẻ đã được đưa về Lục gia, còn phải chăm chỉ học hành ở ngôi trường dành riêng cho gia đình, mà cách vài tháng mới quay về nhà một lần.
Lam Tiểu Nhã cũng không biết hai cô bé, vì cô vẫn chưa gặp qua lần nào, hôm nay chính là lần đầu tiên.
Đúng giờ, xe đưa bọn trẻ từ trường học về đến biệt thự Lục gia.
Chiếc Limousine màu trắng sang trọng dừng trước cổng lớn, tài xế nhanh chóng bước xuống mở cửa.
Từ trên xe, hai cô gái nhỏ trong chiếc váy công chúa màu hồng xinh xắn bước xuống.
Hai đứa trẻ sinh đôi nên không khác gì nhau, gương mặt là từ một khuôn mà đúc ra, nét nào nét nấy đều hài hòa đáng yêu.
Mái tóc nâu dài được cột hai bên, khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo, dáng người nhỏ nhắn ôm gấu bông bước vào trong nhà.
Lam Tiểu Nhã vốn đã thích trẻ con từ lâu, vừa trông thấy hai cô bé cô liền không thể kiềm chế nổi, chỉ muốn chạy đến ôm lấy hai cục bông này cưng nựng một chút.
"Woah, cuối cùng cũng được về nhà rồi, thật là thích quá đi!" Một trong hai cô bé nhanh chóng chạy ù đến ghế sô pha, cô bé ngã người nằm dài ở đó.
"Tư Nhiên, là con gái thì không nên làm thế đâu!" Cô bé còn lại trông thấy cảnh này liền không hài lòng lên tiếng dạy dỗ.
"Hầy, chị Tư Yên, đây có phải trường học đâu chứ?" Lục Tư Nhiên khó chịu ngồi dậy, cô nhóc nhíu mày đáp.
"Ở đâu thì cũng vậy, em muốn nằm dài thì quay về phòng!".
"Không, em cứ muốn nằm ở đây đấy!"
"..."
Lam Tiểu Nhã đứng yên đó nhìn hai chị em sinh đôi kia cãi nhau, cô bất giác bật cười thành tiếng.
"Phì."
Lúc này ánh mắt mọi người liền đổ dồn về phía Lam Tiểu Nhã, ngay cả hai chị em Lục Tư Yên và Lục Tư Nhiên cũng vậy.
"Đây là ai vậy, nữ hầu mới sao?" Lục Tư Nhiên tròn mắt nhìn cô hỏi, mà biểu cảm từ bất ngờ sau vài giây liền thay thế bằng một nụ cười đáng yêu.
"Ah, chị ấy thật là xinh đẹp!"
Lam Tiểu Nhã đây không phải lần đầu được khen, cơ mà không hiểu sao lúc này cô vừa thấy vui lại vừa thấy xấu hổ.
"Đúng là có xinh, nhưng chị Minh Nguyệt vẫn là xinh đẹp hơn!" Lục Tư Yên cứng nhắc đáp.
Đối với cô bé mà nói, chỉ có chị gái của mình là xinh đẹp nhất mà thôi.
Lục Tư Nhiên lại không để ý đến lời chị gái nói, cô bé nhảy xuống ghế sô pha, liền chạy đến nắm lấy tay của Lam Tiểu Nhã.
"Chị ơi, chị tên gì vậy?".