Chương 74:
Quanh đi quẩn lại cũng đã đến ngày bộ phim Vũ Minh Nguyệt tham gia khai máy, cô cũng nhanh chóng mà chạy đến phim trường tham gia.
Nơi này toàn là diễn viên nổi tiếng và những nhân vật quyền lực, Vũ Minh Nguyệt nhìn thấy họ liền vô cùng ngưỡng mộ.
Mà cô chỉ là một người mới vào nghề, cho nên cảm thấy bản thân có chút nhỏ bé, không muốn làm ảnh hưởng đến người khác cô liền tìm cho mình một chỗ khuất mà ngồi xuống.
"Kia hình như là nữ thần phim điện ảnh Kim Tỏa đúng không? Nhìn chị ấy bên ngoài còn xinh đẹp hơn trên màn ảnh rất nhiều nha!" Vũ Minh Nguyệt nhìn thấy một ngôi sao hạng A đang đứng bên đạo diễn, cô thích thú reo lên.
"Ừm, cô ấy là cục cưng của đạo diễn Trịnh đấy, mặc dù không có vai diễn trong phim nhưng cô ấy vẫn đến đây chúc mừng ông ấy." Nữ trợ lý của cô đáp.
"Nếu như được đóng phim cùng chị ấy thì thật tuyệt." Vũ Minh Nguyệt cảm thán kêu lên.
"Sau này còn có cơ hội mà, lần này đóng cùng Châu Vân Ái cũng không tồi đâu, cô ấy ở đây chỉ thua mỗi Kim Tỏa."
"Vâng, em biết chứ, em sẽ cố gắng đóng thật tốt vai diễn của mình."
Cuộc trò chuyện của hai người nhanh chóng kết thúc vì Trịnh Nguyên đã đến bắt chuyện với Vũ Minh Nguyệt.
Dù cô chỉ là người mới nhưng ông ấy đã hứa với Max sẽ chiếu cố cô, cho nên vẫn là quan tâm cô hơn một chút.
Từ xa, một đôi mắt được trang điểm tỉ mỉ lại nhìn chằm chằm vào Vũ Minh Nguyệt và Trịnh Nguyên.
Không hề có một chút thiện cảm, mà ngược lại còn vô cùng lạnh lùng mang theo sự khó chịu.
"Chị Vân Ái, cô ta chính là người cướp vai diễn của em đó.
Hóa ra là có quen biết, cho nên mới thuận lợi nhận được vai diễn tốt, đúng là một con hồ ly tinh mà." Một cô gái tuổi cũng trạc Vũ Minh Nguyệt bức xúc lên tiếng, cô ta tên Diệp Thanh Thanh.
Đáng lẽ Châu Vân Ái đã giúp cô ta có được vai diễn của Vũ Minh Nguyệt, nhưng vì thực lực của cô ta không đủ nên đã bị Trịnh Nguyên loại từ vòng gửi xe.
Theo lý thì cô ta nên xem lại năng lực của mình, không ngờ cô ta lại đổ hết lỗi cho người khác.
"Hừm, em yên tâm đi, chị sẽ không để cô ta có thể dễ dàng làm việc ở đoàn làm phim này đâu!" Châu Vân Ái nhếch môi đáp, cô ta từ bây giờ chính thức cho Vũ Minh Nguyệt vào tầm ngắm.
"Em tin chị mà, nhất định chị phải giúp em xả cục tức này đấy!" Diệp Thanh Thanh bật cười ranh ma đáp.
||||| Truyện đề cử: Dụ Hoặc Minh Tinh: Mùi Hương Của Em |||||
"Dù không lấy được vai diễn này nhưng chị cũng đã giúp em có được một vai diễn tốt khác, đừng làm chị thất vọng!" Châu Vân Ái nhẹ nhàng quay sang nói.
"Em biết rồi, em sẽ không làm chị thất vọng đâu!" Diệp Thanh Thanh bĩu môi trả lời.
Châu Vân Ái ở nước M cũng là một diễn viên hạng A nổi tiếng, mà Diệp Thanh Thanh kia lại là em họ của cô ta.
Dù cho cô ta cũng không hề thích cô em gái này cho lắm nhưng biết làm sao được, chú dì của cô ta đã nhờ vả mà, dòng họ thì vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau.
Mà Vũ Minh Nguyệt ở đấy vốn còn muốn chạy đi tìm Kim Toả xin chữ ký, nhưng cô ấy sau khi chúc mừng xong liền rời đi, đến cơ hội gặp gỡ cô cũng không có.
Không thể gặp được, cô chỉ có thể luyến tiếc từ bỏ.
...
Ngày quay phim chính thức bắt đầu.
Vũ Minh Nguyệt cuối cùng đã có thể diễn trước ống kính, phân đoạn đầu tiên cô đóng chính là đến trước mặt nam chính tỏ tình.
Tình cảnh này quả nhiên với cô quá quen thuộc, cho dù không cần kịch bản cô cũng có thể làm được.
Có điều ở đây khác một chút, chính là cô phải đứng dưới mưa để bày tỏ lòng mình.
"Minh Nguyệt, cháu đã thuộc kịch bản chưa? Đây là phân cảnh quan trọng của nữ chính khi còn niên thiếu, cháu nhất định phải nắm bắt cho tốt đấy!" Trịnh Nguyên trước khi cho bấm máy cũng không quên căn dặn cô.
"Dạ, cháu rõ rồi ạ!" Vũ Minh Nguyệt gật đầu đáp.
Trịnh Nguyên hài lòng, ông ấy cho người kiểm tra lại mọi thứ một lần nữa, rồi bắt đầu quay phim.
Cảnh quay bắt đầu, tổ đạo cụ nhanh chóng biến phim trường khô ráo thành một cảnh mưa gió vần vũ.
Quạt lớn tạo gió hết công suất, nước mưa nhân tạo không ngừng đổ xuống.
Vũ Minh Nguyệt chưa xuất hiện đã cảm thấy lạnh, cô hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu nhập tâm vào vai diễn của mình.
Mà diễn cùng cô hôm nay là một chàng trai trạc tuổi, về dung mạo cũng rất là đẹp trai.
Người này so với cô kinh nghiệm có nhiều hơn, nhưng anh ta suy cho cùng vẫn là một tên tuổi mới, bộ phim này Trịnh Nguyên cũng là muốn dành để lăng xê lứa diễn viên trẻ tiếp theo.
Dưới màn mưa trắng xoá, Vũ Minh Nguyệt cả người ướt đẫm, bộ váy dài trên người cô cũng trở nên bám dính hơn.
Hai tay cô đan vào nhau, đôi mắt đầy hi vọng nhìn chàng trai trước mặt.
"Vũ Phàm, em thích anh! Tại sao anh lúc nào cũng từ chối em, rõ ràng so với cô ấy em mới là người đến trước, tại sao anh lại chọn cô ấy?" Nói đến đây giọng của Vũ Minh Nguyệt khẽ run lên.
Lời thoại này làm cô nhớ đến bản thân khi nhìn thấy Âu Dương Tư Duệ đi cùng Tô Đàm Vân nhưng lại bất lực không biết làm gì.
Đây là kịch bản nhưng cũng xem như là cảm xúc thật của cô, những lời mà cô rất rất muốn hỏi người cô thương.
"Đó là tình cảm của em, không phải tôi, chúng ta từ trước đến nay chỉ có thể tính là tình anh em gia đình, tôi không thích em." Nam diễn viên trẻ kia cũng theo kịch bản mà đáp lại.
"Em không cần thứ tình cảm gia đình đấy, anh là người biết rõ mà." Vũ Minh Nguyệt tức giận hét lớn, dù cho tiếng mưa gió lấn át âm thanh đau thương của cô.
"Chính là vì biết rõ nên tôi đã giải thích rõ với em rồi.
Tô Tâm Nhi, em đừng tự mình đa tình nữa."
"..."
Theo kịch bản, diễn viên nam kia vừa nói xong liền quay người bỏ đi, Vũ Minh Nguyệt ngây ngốc nhìn theo anh ta, cô không thể khống chế khiến nước mắt rơi xuống, hòa vào dòng nước lạnh lẽo kia.
Đây không phải diễn, mà chính là cảm xúc thật từ trong lòng cô.
"Cắt." Lúc này Trịnh Nguyên lại kêu lên, ông ấy hài lòng nhìn cô gật đầu.
"Minh Nguyệt, làm tốt lắm!" Còn không quên cho cô một câu khích lệ.
"Đạo diễn Trịnh, tôi thấy phân cảnh này biểu cảm của nhân vật không tốt lắm, ông nhìn lại mà xem." Đột nhiên Châu Vân Ái từ bên ngoài đi vào nói, cũng không biết cô ta làm sao lại ở đây, vì hôm nay vốn không có phân đoạn dành cho cô ta.
"Sao cô đến đây vậy, hôm nay rảnh à?" Trịnh Nguyên nhíu mày hỏi.
"Dù sao đây cũng là vai niên thiếu của nữ chính, tôi phải đến theo dõi quá trình chứ, ông nói có đúng không đạo diễn Trịnh?" Châu Vân Ái nở nụ cười mị hoặc đáp lời.
"Ông xem lại đi, đoạn lúc nãy cô bé kia đóng vẫn chưa đạt đâu, gương mặt không đủ bộc lộ cảm xúc." Nói rồi cô ta lại chỉ vào màn hình trước mặt.
Trịnh Nguyên cũng bắt đầu xem lại, quả nhiên có một đoạn nét mặt của Vũ Minh Nguyệt hơi gượng gạo, làm mất đi sự hoàn hào vốn có, ông ấy liền không hài lòng.
"Đúng thật! Minh Nguyệt, cảnh này quay lại nhé!" Ông ấy quay sang nhìn Vũ Minh Nguyệt nói.
Cô lúc này vừa mới lau khô tóc xong, cơ thể run lên bần bật vì lạnh nhưng vẫn mỉm cười gật đầu.
"Vâng ạ!"
Vốn cảnh quay đã có thể một lần là quay xong, cuối cùng nó lại vì sự xuất hiện của Châu Vân Ái mà quay đi quay lại đến năm lần.
Lúc Trịnh Nguyên và cô ta đã thấy hài lòng thì Vũ Minh Nguyệt ở đây đã rét run..
Chương 75:
Vũ Minh Nguyệt dầm mưa ướt cả buổi trời nên sắc mặt cô trở nên trắng bệch, dù vậy cô vẫn cố hoàn thành thêm hai phân đoạn nữa. Cô biết bản thân mình là người mới, vậy nên mới không dám làm mọi người phật lòng, cô chịu khổ thêm một chút cũng chẳng sao.
"Minh Nguyệt, em ổn chứ? Trông em không tốt chút nào!" Điềm Tâm lo lắng hỏi han cô.
"Em không sao đâu ạ, quay về nghỉ ngơi sẽ ổn thôi, chị không cần quá lo lắng cho em đâu!" Vũ Minh Nguyệt nở nụ cười gượng gạo trả lời, dù thật sự cô đang cảm thấy khó chịu.
"À chị ơi, chuyện này chị đừng có nói cho cậu Max biết, em không muốn để cậu lo lắng đâu. Con đường nghệ thuật này vốn dĩ không hề dễ dàng, chút chuyện nhỏ thế này không thành vấn đề với em." Sợ Điềm Tâm nói cho Max biết, Vũ Minh Nguyệt liền dặn cô ấy giấu đi.
Cô biết ba mẹ gửi cô đến đây đã là phiền phức cho ông ấy rồi, nên cô không muốn ông ấy nghĩ nhiều.
"Thôi được, chị sẽ không nói đâu, em yên tâm! Giờ chị đưa em về nhà nghỉ ngơi nhé, chị sẽ giúp em nói với giáo viên nghỉ ngày hôm nay." Điềm Tâm gật đầu đồng ý, nhìn thấy ánh mắt đáng thương kia cô ấy không nỡ từ chối.
"Em cảm ơn chị." Vũ Minh Nguyệt vui vẻ cười híp cả mắt đáp.
"..."
Sau đó, Điềm Tâm lái xe đưa Vũ Minh Nguyệt trở về căn hộ của cô, còn giúp cô mua thuốc cảm phòng khi sốt cao. Đâu đó đã sắp xếp ổn thỏa, cô ấy mới tạm yên tâm mà ra về.
Vũ Minh Nguyệt nằm dài trên giường, gương mặt bơ phờ vì mệt mỏi, tay cô lướt điện thoại để xem tin tức. Được một lúc thì mí mắt cô rũ xuống, không thể trụ nổi thêm được nữa, tác dụng của thuốc đến thật nhanh.
Nửa đêm, Vũ Minh Nguyệt lại phát sốt, hô hấp của cô khó khăn, cơ thể trở nên nóng hừng hực. Gương mặt trắng bệch lúc chiều đã trở nên đỏ ửng, cánh môi của cô đã khô khốc vì thiếu nước.
"Mệt quá...mình thở không nổi nữa rồi!" Cô mê man tỉnh dậy, miệng khẽ lầm bầm.
Lúc chiều, trước khi Tô Điềm về đã dặn cô, nếu cảm thấy không ổn thì gọi cho cô ấy. Vũ Minh Nguyệt nửa tỉnh nửa mê đi tìm điện thoại, tay cô vô lực mò lên tủ đầu giường tìm kiếm.
Ban đầu có hơi khó khăn nhưng sau đó cô đã tìm thấy. Vũ Minh Nguyệt tựa hồ không thể nhìn rõ thứ gì, cô cầm điện thoại lên, mắt nhắm mắt mở bấm số gọi cho Điềm Tâm nhờ giúp đỡ.
Tai cô ù đi, không thể nghe thấy nổi cái gì mặc dù bên kia chuông điện thoại vẫn đang reo lên đều đặn. Hiện tại đã khuya, vậy nên có thể người đã đi ngủ rồi, không có ai bắt máy.
"Chị ơi, nghe...máy đi ạ." Giọng cô run run, tay cầm điện thoại dường như không còn chút sức lực nào cả.
"Alo." Trong lúc Vũ Minh Nguyệt tưởng chừng như không có người nghe máy, thì bên kia đầu dây đã lên tiếng.
"Chị...Điềm Tâm, em đau." Cổ họng đắng ngắt, Vũ Minh Nguyệt nói như muốn khóc.
"..." Sau khi cô vừa nói xong cả người rơi vào trạng thái hôn mê, trước khi mất đi ý thức, cô có nghe người bên kia nói nhưng lại không biết là người đó nói gì.
...
Bệnh viện.
Vũ Minh Nguyệt lần nữa tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường bệnh, tay cô còn đang
truyền nước.
Bên ngoài trời đã sáng, âm thanh ồn ào làm đầu cô thấy đau, người đến đây khám bệnh rất nhiều, cho nên không thể tránh khỏi chuyện này.
Vũ Minh Nguyệt dù vẫn còn thấy khó chịu nhưng tình trạng đã ổn hơn, hô hấp của cô không còn nặng nề như lúc đầu mà khuôn mặt chỉ còn hơi nhợt nhạt một chút.
Đêm qua, cô cũng không biết là ai đưa cô đến bệnh viện nhưng trong lúc hôn mê cô cảm nhận được có người đã ôm cô đi, mà cơ thể người này tỏa ra một mùi hương rất dễ chịu.
"Cạch." Vũ Minh Nguyệt đang ngồi thẩn thờ suy nghĩ cố nhớ xem người kia là ai, thì lúc này cửa phòng đã mở ra.
"Em tỉnh rồi sao, cơ thể đã khoẻ hơn chưa, còn nơi nào đau không?" Điềm Tâm tay xách theo một hộp cháo nóng, cô ấy lo lắng nhìn cô hỏi.
"Em ổn rồi ạ! Mà chị ơi, hôm qua là ai đưa em đến bệnh viên vậy ạ?" Vũ Minh Nguyệt gật đầu, cô cũng hỏi thử để xem cô ấy có biết người kia là ai không.
"Là chị đưa em đi chứ ai. Em không nhớ sao, em gọi điện thoại cho chị còn bảo rằng em đau nữa kia mà!" Điềm Tâm chống tay nhìn cô đáp, bộ dáng này trông cũng không giống như là đang nói dối.
"Là chị sao? Nhưng sao em lại có cảm giác khác nhỉ, hay là bệnh đến phát ngốc rồi?" Vũ Minh Nguyệt xoa xoa đầu nói khẽ, cô không thấy tin lời của Điềm Tâm cho lắm.
"Được rồi, không nói nữa, chị có mang cháo cho em nè, ăn đi cho nóng!" Điềm Tâm nhanh chóng chuyển chủ đề, cô ấy lấy hộp cháo nóng hổi cho vào tô, rồi cẩn thận bê nó đến cho Vũ Minh Nguyệt.
"Em làm phiền chị rồi, cảm ơn chị vì đã giúp em!" Cô ngại ngùng nói.
"Chuyện nên làm thôi, em quên rằng chị là trợ lý của em à?" Điềm Tâm cười nhẹ, rồi lại lấy
cốc rót cho cô một ly nước ấm.
"..."
Phía bên ngoài phòng bệnh, một thân ảnh cao to đang đứng tựa lưng vào tường nghe lén. Giống như đã nghe được điều mình muốn, ít phút sau người này liền rời đi.
Vũ Minh Nguyệt đúng lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc phớt qua cửa kính, cô liền tròn mắt kinh ngạc. Nhưng sau đó ý nghĩ trong đầu liền bị cô xua đi, đây là giờ phút nào mà cô còn mơ mộng hão huyền nữa chứ.
Cô lại mỉm cười vụ vẻ nói chuyện với Điềm Tâm, loáng một cái liền ăn hết bát cháo lớn mà cô ấy đem đến.
...
Ngày thứ ba Âu Dương Tư Duệ đến Pháp liền bị thương khá nặng. Anh gặp tai nạn giao thông, vùng bụng bị mảnh kính xe cắt trúng tạo thành một vết thương khá sâu.
Đáng lý cũng sẽ không có gì to tát, nếu anh chịu đến bệnh viện xử lý ngay lập tức. Nhưng vì anh trì hoãn thời gian, khi đến bệnh viện thì đã mất máu nhiều mà rơi vào hôn mê. May là không ảnh hưởng đến tính mạng, sau khi được truyền máu thì anh đã không còn gì đáng ngại.
"Thiếu gia, sao cậu không ở lại nghỉ ngơi thêm, vết thương vừa khâu xong đã di chuyển một đoạn đường dài, như vậy không tốt." Vệ sĩ thường hay đi cùng anh lên tiếng, anh ta rất tò mò, không lẽ người có tiền lại không cần mạng sao.
"Tôi không sao đâu, còn nhiều việc phải làm lắm, thời gian đâu mà nghỉ ngơi chứ." Âu Dương Tư Duệ nửa đùa nửa thật đáp lời anh ta.
Mục đích anh đến Pháp đâu đơn giản chỉ là để du học, mà còn là để anh bắt đầu chương trình đào tạo thành người thừa kế Âu Dương Đế Đoàn thay cho ba anh. Người ngoài nhìn vào có thể không biết nhưng sự thật là như vậy, anh luôn muốn thay ba tiếp quản để gầy dựng sự nghiệp lớn mạnh hơn.
Dù cho điều đó là dư thừa, bởi vì nhờ vào Âu Dương Tư Thần, mà cả Âu Dương Đế Đoàn hay A.D đều đã có vị thế nhất định trên thế giới. Giờ nếu Âu Dương Tư Duệ tiếp quản và làm cho nó lớn mạnh hơn, chính là ví như hổ mọc thêm cánh.
"Giúp tôi mang tài liệu đến đây nhé, trông chờ vào anh đấy." Âu Dương Tư Duệ lên tiếng nhờ vả.
"Vâng, anh nghỉ ngơi thêm đi, tôi lấy đồ xong sẽ nhanh chóng quay lại." Vệ sĩ nói xong liền rời đi, để lại Âu Dương Tư Duệ ở đó.
Hiện tại mỗi một cử động nhỏ đều khiến anh đau đớn đến toát mồ hôi, ban nãy do có người nên anh mới cố kiềm chế, còn giờ thì không nhịn được nữa rồi.