Vũ Minh Nguyệt khó khăn đỡ Âu Dương Tư Duệ quay về giường ngủ, anh cao lớn hơn cô nhiều cho nên cũng không dễ dàng gì.
Mất một lúc vật lộn cô mới có thể để anh nằm lên giường, rồi cẩn thận đắp chăn lên cho anh.
"Âu Dương Tư Duệ, chuyện hôm nay vẫn còn chưa xong đâu, chờ anh khoẻ lại sẽ biết tay em." Cô đứng trước mặt anh, nói khẽ.
"..."
Lúc Vũ Minh Nguyệt xuống lầu thì mọi người đã ngồi đầy đủ trên bàn ăn, còn có cả cô nhóc nhỏ Âu Dương Ninh Tâm.
Cô bé cũng vừa đi học thêm trở về, nhìn thấy Vũ Minh Nguyệt đi xuống, cô nhóc đã vui mừng chạy đến ôm lấy cô nũng nịu.
"Chị Minh Nguyệt, chị đến rồi! Em nhớ chị lắm luôn đó, cả tuần nay chị không đến thăm em."
"Chị xin lỗi, do chị bận học nên không có thời gian, sau này chị sẽ dành thời gian đến gặp em!" Cô mỉm cười xoa đầu cô bé đáp.
Vũ Minh Nguyệt hiện tại cũng không có tâm trạng ăn cơm, cô đành xin phép Lạc Ninh Hinh về nhà.
"Dì ơi, con chợt nhớ là mình còn chút chuyện ở nhà, con xin phép về trước ạ, lần sau con sẽ ở lại ăn cơm cùng mọi người."
"Vậy à, nếu như con có chuyện thì cứ về đi, cho dì gửi lời hỏi thăm ba mẹ con nha, về cẩn thận." Mẹ Lạc Ninh Hinh vốn còn muốn khuyên cô ở lại ăn cơm tối, nhưng nhìn dáng vẻ của cô bà ấy cũng đồng ý.
Thời gian còn rất nhiều, sau này muốn ăn cơm cùng nhau cũng không phải chuyện khó khăn gì, bà ấy cũng không cần phải cưỡng ép cô ở lại.
"Thưa chú thưa dì, con xin phép ạ!" Vũ Minh Nguyệt cúi đầu đáp, cô xoay người đi nhanh ra ngoài.
Tài xế lúc này cũng đã chờ cô ở cửa.
Vũ Minh Nguyệt vừa lên xe rời đi, thì từ trên lầu, một đôi mắt thâm tình nhưng đầy sự mệt mỏi nhìn theo cô, cho đến khi chiếc xe khuất bóng.
Âu Dương Tư Duệ bây giờ đã tỉnh táo hơn, ban nãy anh chỉ vờ ngất đi thôi, mặc dù cách này không hay chút nào nhưng Vũ Minh Nguyệt vẫn còn lo lắng cho anh.
Chỉ cần biết vậy thôi là đủ rồi, anh vẫn còn hi vọng, vì trong lòng cô vẫn còn chỗ trống cho anh.
"Tiểu Nguyệt." Trong màn đêm dày đặc, anh lên tiếng gọi tên cô, âm thanh nghe có chút thê lương.
...!
Ngồi trên xe, Vũ Minh Nguyệt nghĩ đến nụ hôn khi nãy liền nóng bừng cả mặt.
Âu Dương Tư Duệ là chủ động hôn cô, điên mất thôi, trái tim cô lại loạn nhịp vì anh rồi.
Bất chợt xe đi ngang một toà nhà thương mại, Vũ Minh Nguyệt liền ngẩng đầu lên nhìn, phía trên toà nhà là một biển quảng cáo lớn, người trên màn hình là ảnh hậu Khuynh Ngữ của thành phố Nam Vương.
Tuần sau là sinh nhật của cô ấy, cho nên công ty quản lý và fan hâm mộ đặc biệt làm nhiều biển quảng cáo chúc mừng sinh nhật cho cô ấy.
Vũ Minh Nguyệt trong lòng có chút ghen tị, cô cũng muốn được như vậy, được toả sáng trước nhiều người, đó không chỉ là ước mơ của cô mà còn là tâm nguyện của mẹ Vũ Đình.
Nhưng nghĩ đến việc phải sang nước M, Vũ Minh Nguyệt tâm trạng chùng xuống, cô thật sự không muốn xa nơi này, càng không muốn rời xa ba mẹ.
Có điều cô cũng không vội, từ từ suy nghĩ xem thế nào.
Trong lúc cô còn đang nghĩ bâng quơ, thì xe đã về đến nhà.
...!
Tập đoàn A.D.
Âu Dương Tư Thần lúc này đang ngồi xem tài liệu trong văn phòng, tâm trạng của ông ấy hôm nay không mấy dễ chịu, tất cả đều do con trai gây ra.
Hôm nay vì có việc gấp cần xử lý, cho nên ông ấy ở lại công ty luôn, vì dù sao về nhà cũng bị bắt ra phòng khách để ngủ.
"Cửu ca, em vừa tra được một chút thông tin thú vị này, anh muốn nghe không?" Khương Bạc, trợ thủ đắc lực của ông ấy từ khi còn trẻ đến bây giờ lên tiếng.
Người này cũng không còn trẻ, tuy nhiên cơ thể và sức khoẻ thì không có gì phải bàn.
Ông ta vẫn như thế, một người đàn ông với cơ bắp vạm vỡ, bao nhiêu năm vẫn xứng danh là cánh tay phải đắc lực của Âu Dương Tư Thần.
"Là chuyện gì? Nếu không phải chuyện thú vị thì cậu im luôn đi, tâm trạng tôi hôm nay không vui đâu!" Âu Dương Tư Thần xoa xoa trán nói, công việc bận rộn làm ông ấy thức đêm nhiều, nên đầu có hơi không thoải mái.
"Chậc, anh lại bị chị dâu đuổi ra phòng khách chứ gì! Bao nhiêu năm rồi, mỗi lần như vậy anh đều tức giận đến công ty trút giận vô cớ." Khương Bạc bĩu môi đáp, ông ta cũng đã quá quen cái tính khí thất thường giận cá chém thớt này rồi.
"Câm miệng, cậu không nói thì không ai bảo cậu câm đâu!" Âu Dương Tư Thần tức giận trừng mắt nhìn ông ta gầm lên.
Khương Bạc biết cơn nóng giận của ông ấy đang dâng cao, cho nên liền không dám chọc ngoáy nữa.
Ông ta hiện tại đang rất hạnh phúc bên vợ con, không muốn bị lưu đày sang Châu Phi đâu.1
"Không đùa nữa, cho anh xem nè! Có người đang cố tình xâm nhập vào hệ thống của tập đoàn chúng ta, em đã chặn lại rồi.
Cái lũ này cũng thật ngu ngốc, chúng lại không biết mình đối đầu với ai, tính lấy trứng chọi với đá." Khương Bạc đưa cho Âu Dương Tư Thần xem máy tính của mình, ông ta hào hứng nói.
"Cậu đang rảnh rỗi đúng không? Tra thử xem bọn chúng là ai.
Tôi là đang cần người để phát tiết, bọn chúng đến cũng đúng lúc lắm!" Âu Dương Tư Thần động tác ngừng lại, ông ấy nở nụ cười quái dị lên tiếng, đây là đang muốn tìm người để chơi mèo vờn chuột.
Khương Bạc nghe xong liền hiểu ý, ông ta cũng nhếch môi, nói.
"Cửu ca, lâu lắm rồi chúng ta vẫn chưa có dịp vận động, cơ của em sắp co rút lại hết rồi!"
Nói rồi tay hắn nhanh chóng thao tác trên máy tính, không hề có một động tác thừa.
Dù bên kia đã che đậy rất kỹ nhưng qua bàn tay Khương Bạc thì vẫn không trốn nổi, chỉ vài thao tác nhỏ thì địa chỉ IP bên kia đã hiện ra rõ ràng.
"Xong, dễ hơn trở bàn tay!"
Âu Dương Tư Thần nghe hắn nói lập tức cầm áo khoác lên, ông ấy đứng dậy đi ra ngoài.
"Ha, đi tìm bọn chúng thôi!"
Khương Bạc bỏ máy tính qua một bên, hắn ta nhanh chóng đuổi theo, trên mặt hiện rõ hai chữ sảng khoái.
...!
Ở một khách sạn nằm giữa trung tâm thành phố.
Bên trong căn phòng VIP, một nhóm ba người cũng đang tích cực làm gì đó trên máy tính.
"Không xong rồi, vị trí của chúng ta đã bị lộ!" Một tên trong số đó kêu lên.
"Mau chạy đi, bị bắt được là toi mạng đấy! Trước đó liên lạc với ông chủ, báo tình hình lại cho ông ấy biết!"
"Thu gom đồ lẹ lên, cái gì không cần thì vứt lại đi!"
Phát hiện bản thân đã bị lộ vị trí, bọn chúng cuống cuồng đứng lên thu thập đồ vật để rời đi, bởi một khi bị Âu Dương Tư Thần và Khương Bạc bắt được, thì bọn chúng chết có khi còn tốt hơn.
Bọn chúng bỏ chạy xuống tầng hầm của khách sạn, leo lên xe đã chuẩn bị sẵn trước đó, nhanh chóng khởi động và chuồn đi.
"Lái nhanh lên, chậm là chết đấy!"
"Két." Nhưng lời thúc giục của hắn vừa kêu lên, thì ở phía trước một chiếc xe màu đen bóng loáng từ đâu xuất hiện chắn ngay đầu xe, khiến bọn chúng phải thắng gấp.
"Mẹ kiếp, mày lái xe kiểu gì vậy, muốn chết sao?"
"Mày nhìn đi, chúng ta chậm chân rồi!"
"Cái gì?"
Xe của bọn chúng chỉ vừa mới chạy ra khỏi tầng hầm của khách sạn mà thôi, vậy mà bây giờ đã bị người ta chặn lại rồi, người mà bọn chúng động tới quả nhiên không tầm thường.
"Giờ làm sao đây?" Bọn chúng hoảng loạn nhìn nhau hỏi, nhưng không có tên nào trả lời được.
Nhưng chiếc xe chặn đầu kia lại bất động ở đó, dường như không có ý định muốn bắt bọn chúng.
_____????To Be Continued????_____.